Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 22: Nam nhân kế, ai dùng?



Nguỵ Nhã từ xa đã nhìn thấy Thiên Ân trong đám đông, không thể không nói ngoại hình nổi bật của y khiến người ta muốn không chú ý đến cũng khó. Ánh sáng ấm áp từ đống lửa được đốt giữa quảng trường phủ lên làn da bạch ngọc kia, phác họa ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, khiến y trông có vẻ nhu hoà hơn lúc bình thường, lại nhiều thêm một phần mê hoặc.


Nhận ra chính mình vừa mới ngắm ai đó đến thất thần, Nguỵ Nhã trong nội tâm nhảy dựng, rồi lại lâm vào ảo não. Yêu cầu tiền đồ a!!! Từ khi nào cậu trở nên háo sắc như vậy hả?! Hơn nữa đối tượng còn là lão công của mình nữa chứ!!!


Bất quá, hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân sinh ra lại đẹp mắt như vậy nên mới nhất thời bị thu hút, này cũng không quá khó hiểu.


Nhưng mà tại thời thế cường giả vi tôn, nhân loại muốn tìm kiếm sự che chở bảo hộ từ dị tộc thì không thể phủ nhận việc mọi người sẽ thiên về yêu thích vẻ ngoài anh tuấn soái khí, tràn ngập lực lượng như La Hải hơn là một người tuấn mỹ tựa như vương tử giống Thiên Ân. Quan trọng hơn là lấy một người đẹp đến biến thái như vậy thì yêu cầu cần phải có một sự tự tin không dễ lay đổ mới được.


Thử nghĩ mà xem, đứng bên cạnh người như vậy, bị đem ra so sánh là không thể tránh khỏi. Tự tin không bị mài mòn mới lạ. Đặc biệt là nữ nhân, lấy nam nhân còn đẹp mắt mị hoặc hơn mình thì đúng là một đả kích.


Ngụy Nhã hơi nuối tiếc, cậu chẳng qua là bị nhan sắc của Thiên Ân kinh diễm một chút, nhưng cũng không có tình trạng tim đập loạn nhịp, hít thở không thông, điện giật này nọ. Cho nên nói, cậu không phải dạng người có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sét đánh 'đùng' một cái không thể quay đầu lại?


Mặc dù Ngụy Nhã không tin vào việc có thể vừa gặp đã yêu, nhưng nếu đã xác định là bầu bạn một đời của nhau, cậu vẫn hy vọng có thể thay đổi mối quan hệ 'hợp tác' giữa cả hai. Tình cảm làm liên kết cùng ràng buộc thì cuộc sống sau này mới có thể viên mãn, phải không? Nhưng hiện tại xem ra vẫn là nên để thuận theo tự nhiên vậy.


Khó hiểu nhìn người bên cạnh bỗng nhiên lâm vào trầm tư, Thiên Ngọc không biết nên tiếp tục đứng đây hay là tự nhóc đến chỗ của cha? Lại nói, trên mặt của cha có dính thứ gì hay sao mà lại khiến đối phương nhìn chăm chú như vậy a?


Thiên Ân sớm đã nhận ra có người đang quan sát mình, thật sự lộ liễu đến mức y muốn giả vờ như không phát hiện cũng không được. Nghiêng người nhìn sang, cả hai vừa vặn chạm mắt người kia.


Lại một hồi mắt to trừng mắt nhỏ.


Kết quả, vị tướng quân nào đó luôn tràn trề tự tin về nhan sắc của mình nháy mắt đã bị hất cho một xô nước lạnh, bởi vì lão công nhà mình không chỉ không kinh diễm như những người khác mà còn phớt lờ cậu! Nhìn chưa đến ba giây đã thu hồi tầm mắt! Là ba giây chứ không được đến ba phút!


Ít nhất cũng nên giả bộ ngạc nhiên hay là ngây người một chút đi chứ?! Thái độ lãnh đạm kia là sao?! Bầu bạn của ngươi biến đẹp mắt, ngươi lại không thấy vui mừng? Ngụy Nhã trong lòng trợn trắng mắt, có loại xúc động muốn leo nóc nhà lật ngói.


Ngụy Nhã có ảo giác rằng cậu vừa mới thất bại thảm hại. Chẳng những quyến rũ không thành mà còn bị quyến rũ ngược lại, quả thật là không biết nên khóc hay cười đây?


Nhưng còn chưa kịp cảm khái bao lâu, lão công vô tâm, tẻ nhạt, chán ngắt, không biết tình thú của người nào đó đã đi đến trước mặt, thân cao một mét tám đối diện với một mét chín ba liền trở nên có chút nhỏ nhắn, muốn làm chim nhỏ nép vào lòng gì đó cũng không cần sợ hình ảnh quá mức quỷ dị.


"Sao lại đến?" Thiên Ân hạ mắt nhìn Ngụy Nhã, lông mi vừa dài lại dày của y hơi rũ xuống, thần tình trong mắt cũng vì vậy mà khó có thể thấy được.


Chất giọng trầm thấp đầy từ tính của Thiên Ân rơi vào tai Ngụy Nhã, khiến cậu nhịn không được sờ sờ lỗ tai. Đây gọi là giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai trong truyền thuyết hay sao? Từ từ đã, cậu nhớ mình không phải kẻ cuồng âm thanh mà?


"Đón ngươi." Ngụy Nhã vốn định ra vẻ ngây thơ vô tội, tươi cười sáng lạng như gió xuân này nọ để chào đón lão công nhà mình. Nhưng bi kịch chính là cậu vừa thử tưởng tượng một chút, gai óc đã nhịn không được nổi lên, hành động trước suy nghĩ mà theo thói quen giản lược trả lời.


Vì vậy nên tình huống hiện tại là như vầy, một người thì lạnh nhạt hỏi, một người thì vô cảm trả lời. Một người diện băng sơn mặt, một người diện vô biểu tình. Thoáng chốc nhiệt độ không khí xung quanh như hạ xuống vài độ. Không biết còn tưởng cả hai là kẻ thù, đang khách khí vài câu cho có lệ.


Ni mã?! Lộn kịch bản rồi!!! Cậu đâu phải muốn đến đây để làm mặt lạnh cho y nhìn a!!!


Trước khi mặt Thiên Ân có xu hướng đen lại, Ngụy Nhã linh quang chợt lóe, kịp thời nghĩ ra cách hóa giải tình huống sắp có chiến tranh lạnh xảy ra.


Ngụy Nhã một tay cầm một cái túi may hình trái tim, tay còn lại không khống chế được mà đỡ trán, không tự nhiên nói "Ta không giỏi việc may vá, ngươi đừng chê a."


Kế hoạch ban đầu là định trêu chọc Thiên Ân, muốn nhìn xem khi nhận được đồ vật thì trên mặt y sẽ có dạng biểu tình như thế nào. Nhưng lúc này đây, cậu mới nhận ra tâm tư của mình đúng là ngây thơ hết sức. Cái dạng lúng túng này, tặng món đồ thủ công may hình trái tim kiểu này, nhìn kiểu gì cũng giống như thời còn đi học, đám nữ sinh dùng cách này để thổ lộ tâm ý với nam sinh mình thích a! Ngụy Nhã chính là bị cách nghĩ của mình đánh cho trở tay không kịp, xấu hổ muốn tìm một cái hố chui xuống. Đầu cậu khẳng định là vì hôm qua va đập quá mạnh nên mới nghĩ ra được như vậy.


Nhưng mà hình ảnh này rơi vào mắt người khác, phối với gương mặt vì nghẹn khuất mà đỏ bừng của Ngụy Nhã, thật sự đúng là giống như cậu đang ngượng ngùng muốn gián tiếp thổ lộ.


Cho nên ngày hôm sau khi nghe được từ miệng những người khác bàn tán, Ngụy Nhã thiếu chút nữa rít gào. Gián tiếp thổ lộ cái gì?! Giường cũng đã lăn rồi, con cũng đã sinh rồi, lúc này mới thổ lộ không phải là quá dư thừa hay sao?!


Thiên Ân cầm túi sưởi ấm, chân mày hơi nhướng một chút. Đầu ngón tay tinh tế vuốt nhẹ lên nó. Ánh mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt nhìn bầu bạn của mình. Chất liệu vải này......


Bởi vì Thiên Ân đứng nghịch sáng nên Ngụy Nhã dù có cẩn thận quan sát thì cũng khó có thể nhìn thấy rõ một ít biến hóa của y, huống chi thần tình kia chỉ chợt lướt qua rồi biến mất không dấu vết.


Thiên Ngọc đang thắc mắc vì sao vật mà Ngụy Nhã đưa cho nhóc cùng với thứ trên tay của Thiên Ân lại có hình dáng khác biệt thì nhận thấy tầm mắt của Thiên Ân nhìn đến, không cần y lên tiếng hỏi đã tự động trả lời "Mẫu phụ muốn cùng ta đến đây đón cha."


Mọi khi Thiên Ngọc kết thúc khóa huấn luyện thì vẫn luôn trực tiếp đi thẳng về nhà, trừ một số trường hợp bắt buộc thì rất ít khi thấy nhóc có mặt tại quảng trường, ai bảo nhóc có một mẫu phụ cần nhóc phải về sớm lo một ngày ba bữa a. Vậy nên Thiên Ân biết nhóc không phải tự nhiên lại đến đây, thế nhưng nghe được nguyên nhân thì có chút ngoài dự kiến. Lại nhìn con của y, đứa nhỏ này ngay cả hoang mang cùng nghi hoặc trong mắt cũng không che dấu được hết, cả ngày hôm nay khẳng định là đã có chuyện xảy ra, mà việc này không tránh khỏi cùng bầu bạn của y có quan hệ.


"Thiên Ngọc, ngươi đến đây làm gì? Hôm nay con mồi hình như cũng không phải hiếm lạ đến mức bắt buộc ấu tể phải có mặt để quan sát." Sa Dực cùng đám người xử lý thịt xong, phát hiện Thiên Ân đang đứng cùng Thiên Ngọc trong một góc, ngạc nhiên bước đến chào hỏi. Trong lòng nghĩ, cái tên Ngụy Nhã kia đừng nói là chọc giận đứa nhỏ này cho nên mới bị bỏ mặt không quản nha?


"Ta đến đón cha."


"Không về nhà trông chừng mẫu phụ của ngươi nữa à?"


"Mẫu phụ cũng đến."


"Hử? Vậy mẫu phụ của ngươi đâu?"


"Bên cạnh."


Ngụy Nhã nghe đoạn đối thoại, biểu tình trên mặt hơi cứng đờ. Đứa nhỏ này quả nhiên là lạnh nhạt kiệm lời a. Cậu có nên thấy may mắn khi ít ra bình thường nói chuyện với mình thì Thiên Ngọc vẫn không quên gọi một tiếng 'mẫu phụ' trong câu hay không?


Từ góc độ Sa Dực nhìn sang, Ngụy Nhã vừa vặn bị Thiên Ân che khuất, vậy nên khi nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ từ bên cạnh Thiên Ân xuất hiện, lên tiếng chào mình, cằm của Sa Dực muốn rớt xuống đất luôn rồi.


"Sa Dực, Thiên Ân, ngày mai các ngươi có ra ngoài săn thú hay không?" La Hải không kiên nhẫn tiến đến hỏi. Ban nãy hắn nghe có một đám người to nhỏ thì thầm chuyện La Vân sàm sỡ hai ấu tể, còn bất ngờ bị người ta tìm đến bắt đền bù cái áo bị xé rách kia nên tâm tình không khỏi xấu đi, ngữ khí vì vậy mà bất thiện, tuy rằng bình thường hắn cũng đã không ưa gì đám người Thiên Ân nhưng trước nay vẫn luôn che dấu tốt, không biểu hiện ra ngoài mặt như hiện tại "Thiên Ân, ngươi cứ ba bữa lại nghỉ hai bữa, chẳng bằng dứt khoát rời đội đi!"


Sa Dực đen mặt, bất bình lên tiếng "Ngươi đây là muốn kiếm chuyện à?!"


"Ta nói sai sao? Nếu như không đi săn được thường xuyên, ta thấy hắn tốt nhất là đi lãnh nhiệm vụ tuần tra căn cứ. Tổ đội cần phải có sự phối hợp ăn ý, đừng để chỉ vì một người mà làm ảnh hưởng đến nó." La Hải cao ngạo nói, lại khinh thường liếc mắt nhìn Thiên Ân.


Ngụy Nhã đã đoán được đại khái La Hải hẳn là đã nghe đến chuyện xảy ra sáng nay, không có chỗ phát tiết nên nhất thời hướng mũi tên về phía này. Nhưng mà nhà cậu từ khi nào có thể để người ta coi khinh như vậy chứ?! Đâu phải muốn giận cá chém thớt thì tùy tiện chém a, cũng phải coi cái thớt kia có cho ngươi chém hay không đã!


~Tác giả có lời muốn nói~


Thuộc tính CP là: Băng sơn kiệm lời công x phun tào, thông minh thụ? Thử đoán xem có đúng không a~ (¬‿¬)