Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 200: Nhiệm vụ ban thưởng



Lâm Tịch nhớ lại trong cốt truyện quả thật có chuyện ăn khuya này, nhưng không có chuyện đưa chăn bông nha.

Như vậy vì cái gì Mễ Hương Đề lại vô duyên vô cớ đưa đồ cho 3 người bạn cùng phòng mới quen chứ?

Lâm Tịch liệt Mễ Hương Đề vào đối tượng hoài nghi thứ nhất.

Kết quả sáng sớm hôm sau Mễ Hương Đề không mời mà tới, tiến vào phòng hai người bọn họ.

Vì tiết kiệm không gian, bọn họ đều là hai người ngủ chung một cái giường.

Lục Na nói mình đi tiểu đêm tương đối nhiều, sợ ảnh hưởng đến Lâm Tịch nghỉ ngơi, bởi vậy ngủ ở bên ngoài. Trong cốt truyện cũng như vậy, cho nên Lâm Tịch cũng không có ý kiến.

Mễ Hương Đề đi vào phòng, nhìn một chút Lục Na lại không dấu vết nhìn một chút Lâm Tịch, biểu hiện trên mặt có chút khó coi.

Nói nhăng nói cuội nói chuyện không đâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi Lâm Tịch: "Lê Tiểu Huân, có phải đồ của tôi rất bẩn không?"

Lâm Tịch biết rõ còn cố hỏi: "Không có, tại sao cô lại nói như vậy chứ?"

Mễ Hương Đề tức giận bất bình nói: "Tôi cầm đồ ăn khuya về cô không ăn vậy thì thôi, dù sao cũng là tôi xách về từ khách sạn, tôi không miễn cưỡng cô ăn. Nhưng tại sao tôi đưa chăn cho các người, hai người bọn họ đều dùng, cô thà rằng đắp một cái chăn cũ rách đến mức có thể vứt đi, cũng không chịu dùng cái chăn mới tôi đưa cho cô?"

"Trong nhà của tôi nghèo, cô đưa cái chăn tốt như vậy, tôi không nỡ dùng, nên đã gửi về nhà." Lâm Tịch rất thản nhiên nói.

Cũng không thể nói tôi sợ đồ cô đưa có vấn đề chứ, hơn nữa cô cũng không thể gọi điện thoại đến trong nhà của tôi hỏi, lại nói lão tử còn có thể nói cho cô biết trong nhà không có điện thoại.

"Phải không?" Mễ Hương Đề khoanh hai tay trước ngực, kéo dài giọng nói: "Vậy cô thật là hiếu thuận."

Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Đợi cô ta đi ra ngoài, Lục Na không hiểu ra sao nhìn thoáng qua Lâm Tịch, nhỏ giọng nói: "Cô ta có ý gì?"

Lâm Tịch lắc đầu bày tỏ chính mình cũng không biết.

Kết quả buổi tối Mễ Hương Đề trở về, trong tay lại cầm một cái chăn lông đưa cho Lâm Tịch: "Đây là tôi cố ý tặng cho cô, dù sao, mọi người đều có, chỉ một mình cô không có trong lòng tôi có chút áy náy."

Lục Na có chút ghen tị, nhưng cũng không nói gì, A Đóa vẫn mặt không biểu tình như cũ, tự lo đi vệ sinh. 4 khách trọ, 3 người đều là người đến từ nông thôn, chỉ có Mễ Hương Đề là người ở đây, vẫn là người theo quảng cáo mà đến, cùng ba người có chút không hợp nhau.

Lâm Tịch thực lòng muốn hỏi: Cô tốt nghiệp học viện hí kịch trung ương sao? Lời cô nói là thật lòng?

Dùng tinh thần lực đảo qua chăn lông, phát hiện cũng không có gì dị thường, Lâm Tịch đưa tay nhận lấy, thành khẩn nói câu "Cám ơn" sau đó đặt chăn lông ở đầu giường.

Mễ Hương Đề ngẩng đầu, trong giọng nói không có khống chế nổi sự lạnh lùng chế giễu: "Tiểu Huân, cô sẽ không lại gửi cái chăn lông này về nhà nữa chứ."

MMP!

Đồ đã đưa cho lão tử, xử lý như thế nào không phải là chuyện của lão tử sao?

Lâm Tịch càng hoài nghi cô ta, biểu tình lại càng thêm thành khẩn: "Sẽ không, tôi chắc chắn sẽ để cái chăn này cho mình dùng, cám ơn cô Hương Đề."

Bây giờ Lâm Tịch chỉ làm ca sáng, tự nhiên có rất nhiều thời gian đi mua một cái chăn giống nhau như đúc thay mận đổi đào.

Hiện tại cô cũng không thiếu tiền bạc, từ khi khai trương cửa hàng, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Chẳng qua Lâm Tịch cũng không có mở rộng công việc kinh doanh, cô chỉ muốn kiếm ít tiền đủ mình chi tiêu là được. Cô tới làm Conan, không phải đến kiếm tiền.

Cô đã sớm gửi tiền cho Lê gia, nhiều hơn so với trước đây, coi như lại không lấy mục đích kiếm tiền, trong tay chắc chắn cũng dư dả không ít so với trước đây.

Lâm Tịch tìm một văn phòng trinh thám rất khiêm tốn, đưa tấm ảnh mình chụp lén Mễ Hương Đề ra: "Giúp tôi điều tra cô gái này, chủ yếu điều tra vì sao cô ta không ở cùng người nhà, còn có mỗi ngày tiếp xúc với những người nào, càng kỹ càng càng tốt."

Sau khi cò kè mặc cả một phen, Lâm Tịch chuyển qua tài khoản thám tử tư 2 vạn 3000 tệ.

Chưa được mấy ngày, tin tức Lâm Tịch muốn đã có.

Kết quả điều tra, khiến Lâm Tịch thất vọng.

Thì ra, điều kiện gia đình Mễ Hương Đề quả thật coi như không tệ, cha là một người làm ăn, mẹ là một người nội trợ hiền lành.

Thật ra các cặp vợ chồng có hình thức ở chung rất kỳ quái.

Khi đôi bên song hành, mặc kệ nghèo hèn hay không, bình thường đều có thể chung sống rất hòa hài. Mà khi một phương nhanh chân tiến về phía trước, một phương khác lại dậm chân tại chỗ bị ném xa ra, trên cơ bản sẽ phát sinh những chuyện máu chó như vượt quá giới hạn, bị cắm sừng linh tinh.

Mễ gia đúng là như thế.

Cha nuôi phụ nữ ở bên ngoài, thậm chí sinh con trai. Mẹ khóc rống không ngớt cả ngày, lôi kéo Mễ Hương Đề giống như Tường Lâm tẩu lải nhải lúc trước như thế nào như thế nào.

Lúc trước? Đó cũng là chuyện bao nhiêu năm rồi, ngài còn lật lại?

Mễ Hương Đề là một người ưu tú tại nơi làm việc, vốn cũng không thích mẹ mình, một bà nội trợ lấy phu là trời suốt ngày chìm đắm trong dầu muối tương dấm, đúng lúc chịu không nổi phiền phức thì trông thấy Lâm Tịch bọn họ dán quảng cáo, liền tức giận mà dọn nhà.

Tại sao lại đưa đồ cho bọn họ, thám tử tư trả lời khiến Lâm Tịch dở khóc dở cười.

"Cô ta nói với đồng nghiệp, nói rằng có một người bạn cùng phòng không biết tốt xấu, một người đến từ nông thôn lại dám ghét bỏ bữa ăn khuya cô ta xách về. Cô ta tức giận dứt khoát lại đưa mỗi người một cái chăn lông, có bản lĩnh xem thường tôi cô đừng dùng!"

Kết quả Lâm Tịch thật sự không dùng, cho nên Mễ Hương Đề mới cầm cái chăn khác đưa riêng cho cô.

Hóa ra sự ưu việt của người trong thành phố không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Tính cách tiêu tiền để người khác thoải mái này, Lâm Tịch thích.

Lâm Tịch cảm thấy thuộc tính "Thái Bình Công chúa" có chút trung nhị.

Không cần hoài nghi, nói Thái Bình Công chúa chính là Mễ Hương Đề, một phương diện nói rõ thân hình của cô ta một phương diện khác lại biểu hiện đơn vị cô ta, Lâm Tịch cảm thấy ngoại hiệu này cực kỳ chính xác, vừa vặn Mễ Hương Đề lại là người mắc bệnh Công chúa.

Ấm ức không vui trở về nhà, tâm tình Lâm Tịch nhất thời không mấy vui vẻ, 2 vạn 3 nha, mặc dù bây giờ cô đã không thiếu tiền, nhưng vẫn rất đau lòng. Hơn nữa khó khăn tìm được một người hiềm nghi vậy mà bị chính mình dùng tiền rửa sạch sẽ, khiến Lâm Tịch cảm thấy mình cũng không mạnh hơn Thái Bình Công chúa bao nhiêu.

Có chút ý vị dời tảng đá đập chân mình.

Lâm Tịch suy nghĩ, chính mình vẫn có chút làm kiêu. Kiếm nhiều tiền một chút, tiếp tục để thám tử tư hỗ trợ là được. Hiện tại đã loại bỏ một người, còn lại hai người, cô cũng không tin không tìm thấy kẻ chủ mưu phía sau!

Lâm Tịch cho rằng lời nói của A Lê vẫn rất đáng tin cậy, chắc chắn đôi tay của kẻ chủ mưu ẩn núp bên trong 3 người bạn cùng phòng kia.

Mắt thấy sắp đến thời gian Lê Tiểu Huân bắt đầu mơ thấy ác mộng, cộng thêm việc tăng giờ chế tạo những mỹ phẩm kia khiến Lâm Tịch có chút không chịu nổi.

Dù sao nhìn hướng đi của cốt truyện cũng không bị chính mình mang lệch, Lâm Tịch dứt khoát lặng lẽ thuê một căn phòng, sa thải nhân viên làm việc ở cửa hàng, tập trung chế tạo sản phẩm ba không của cô.

Mèo có mèo đồ, chó có chó đạo, luận đánh nhau chắc chắn mấy tên thám tử tư dáng người như cọng giá kia không phải là đối thủ của cô, nhưng muốn giám thị người ta điều tra thứ gì đó, Lâm Tịch thật đúng là chỉ có thể nắm lỗ mũi giao tiền mồ hôi nước mắt của mình cho người ta đi làm, suy cho cùng đó cũng là chuyên ngành của người ta.

Lúc Lâm Tịch về nhà, Mễ Hương Đề đã trở về. Hai người Lục Na và A Đóa còn chưa tới giờ tan làm.

Lâm Tịch vừa vào nhà, Mễ Hương Đề nhìn cô một cái, Lâm Tịch cũng không để ý, lên tiếng chào cô ta, trở lại phòng của mình.

Kể từ khi biết chuyện của Mễ Hương Đề, Lâm Tịch buông xuống địch ý, hai người cũng coi như ở chung vui sướng, vì vậy Mễ Hương Đề đi theo vào phòng Lâm Tịch cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mễ Hương Đề hít hít cái mũi hỏi Lâm Tịch: "Trên người cô bôi cái gì? Hương vị thật là lạ!"