Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 203: Nhiệm vụ ban thưởng



Sáng ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa sổ rải vào trong phòng, xua tan mây mù trong phòng. Không biết là nhà ai treo mấy cái lồng chim lên hai cây hợp hoan, tiếng chim ríu rít líu lo, cực kỳ êm tai.

Giống như hôm qua thật sự chỉ là một cơn ác mộng, lại phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lâm Tịch duỗi người một cái, không ngừng dụi mắt, ngáp một cái thật dài, dáng vẻ mệt mỏi chịu không nổi phiền phức.

Lục Na đi tới ân cần hỏi han: "Hôm qua cậu thế nào? Vẫn luôn la hét mơ thấy ác mộng, hiện giờ cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Kỹ thuật diễn không tệ nha, hôm qua lão tử làm sao, trong lòng ngươi không biết sao?

Lâm Tịch tức giận nói: "Còn nói sao, tớ sắp bị hù chết, tớ nhìn thấy một người ngốc thất thần đứng tại đầu giường cúi đầu nhìn tớ, cậu nói có dọa người không?"

"Cậu suy nghĩ nhiều, nghe người xưa nói, lúc ngủ đặt tay ở trên ngực thì sẽ dễ dàng mơ thấy ác mộng." Rõ ràng Lục Na nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lâm Tịch tiếp lời nói: "Ôi, cậu nói kiểu này, tớ còn thực sự nhớ tới bà ngoại tớ từng nói, có người đố kỵ ghen tị với người khác thì sẽ hạ trấn vật cho người ta. Lục Na cậu nói xem, sẽ có người ngu xuẩn đáng giết ngàn đao muốn chết cả nhà hại tớ hay không?"

Nghe Lâm Tịch kiểu nói này, mặt Lục Na lúc xanh lúc trắng: "Không thể nào, con người cậu tốt như vậy, làm sao.. Tại sao có thể có người hại cậu chứ."

"Đúng vậy nha." Lâm Tịch gật đầu: "Mặc dù cả đời này tớ không làm chuyện gì, cũng chưa từng làm chuyện xấu, tại sao có thể có tên khốn kiếp mất hết tính người không bằng cầm thú hại tớ chứ, Lục Na cậu nói xem có đúng hay không? Hại tớ à, tớ làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó, người nào hại tớ, tớ liền để cho người đó còn thảm hơn tớ.. Ai! Lục Na, sao sắc mặt cậu không tốt lắm?"

Nói nhảm, trước mặt ngươi nguyền rủa ngươi thành như vậy, ai mẹ nó sẽ có sắc mặt tốt?

Lục Na không có ý diễn kịch nữa nói hai câu, sau đó nói phải đi làm, vội vã ra khỏi phòng, tấm lưng kia, thấy thế nào cũng có cảm giác mấy phần chật vật.

Mặc kệ thế nào, cũng coi như hả được cơn giận trong lòng, dù không có tác dụng quái gì.

Bỗng nhiên Lâm Tịch cảm thấy dường như có cái gì đâm ở sau lưng, hiện giờ cô đã quen duy trì trạng thái triển khai toàn bộ ngũ thức, mặc dù mệt một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn nguyên chủ.

Cô làm bộ dùng tay đè lên bả vai, làm dáng vẻ bả vai đau nhức trái xoay xoay phải xoay xoay, lơ đãng quay đầu, đột nhiên trông thấy A Đóa đang nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt chuyên chú, không hề chớp mắt.

Chẳng lẽ cô ta coi trọng lão tử?

Lão tử da trắng xinh đẹp, khí chất lỗi lạc, không cẩn thận câu dẫn được một người? Không đúng, không đúng! Quả thật A Đóa vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, nhưng ánh mắt kia khiến người ta rùng mình, cảm giác không phải cô ta đang nhìn một người sống, mà đang nhìn một vật phẩm mình rất thích!

Thấy Lâm Tịch quay đầu, A Đóa mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Lâm Tịch cảm thấy người này cũng có vấn đề!

Nghĩ nghĩ, mình thật đúng là ngu xuẩn, nếu Lục Na không có ý tốt với mình, như vậy người Lục Na kiên trì mang vào ở cùng, có thể mang thiện ý đối với mình sao?

Cô âm thầm may mắn, may mà gọi thám tử tư cùng nhau điều tra.

Lâm Tịch đưa mấy lọ kem dưỡng nhan Quý phi cuối cùng trong tay giao ra ngoài, nhìn tiền trong tài khoản, vừa vặn đủ cho số dư.

Lâm Tịch thở dài, không tự giác nhớ tới A Lê nói cô tự mang thuộc tính nghèo khổ, ôi, lại bị cái miệng quạ đen này nói trúng rồi.

Đang nghĩ ngợi, liền nhận được điện thoại của thám tử tư, nói những chuyện muốn điều tra cơ bản đều đã có.

Hai người hẹn gặp mặt tại một quán cà phê gần đây.

Thám tử tư mang đến tin tức khiến Lâm Tịch hoảng sợ một trận.

Lục Na tại thành phố S có một tình nhân tên là Giang Hồng Trạch, hai người sẽ không cố định hẹn hò ở khách sạn Minh Châu.

Lục Na làm ở bộ phận ăn uống tại khách sạn Minh Châu, mà mỗi lần bọn họ hẹn hò đều chọn phòng tại khách sạn này.

Giang Hồng Trạch cũng coi như là đồng hương với bọn họ, Lê Tiểu Huân và Lục Na đã nghỉ học từ lâu, tại quê nhà không có danh tiếng gì, mà Giang Hồng Trạch lại là nhân vật nổi tiếng trong mười dặm tám thôn gần xa.

Giang Hồng Trạch nổi danh một là bởi vì trong nhà anh ta rất nghèo, hai là bởi vì anh ta thiên tư thông minh, học đại học cũng là được cử đi, tiễn anh ta lên đại học quả thực là một trận vẻ vang.

Hai người Lục Na và Giang Hồng Trạch đều là loại người nghèo đến túi còn sạch hơn so với mặt, làm sao có thể lựa chọn hẹn hò tại một khách sạn 5 sao?

Mà tin tức khiến người ta càng kinh ngạc còn ở phía sau.

A Đóa căn bản không phải là đồng nghiệp của Lục Na, thậm chí cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng làm nhân viên phục vụ gì đó tại khách sạn!

Hai tháng trước cô ta mới đến thành phố này, hơn nữa vừa đến đã vào ở trong nhà một doanh nhân giàu có tại thành phố S. Hơn 20 ngày trước mới từ nhà doanh nhân kia chuyển ra ngoài, vào ở trong một chung cư không mấy nổi bật, nhưng ban ngày sẽ trở về nhà doanh nhân kia.

Lâm Tịch sợ hãi mà kinh!

Hơn 20 ngày trước, chung cư không mấy nổi bật, không phải là ngày mình dọn nhà? Mà chung cư gọi là không mấy nổi bật chẳng phải là chung cư cô đang ở sao? Nhìn ánh mắt thám tử tư, Lâm Tịch biết suy nghĩ của cô đúng rồi.

Trong mắt thám tử tư mang theo nụ cười: "Lê tiểu thư, cô nghĩ không sai, hiện tại cô ta đang ở cùng với các người."

"Như vậy, A Đóa này họ gì? Đến từ chỗ nào?" Lâm Tịch hỏi.

Thám tử tư nói: "Dòng họ cô ta rất kỳ lạ, tôi chưa bao giờ nghe thấy. Chỉ có thể tra được cô ta tên là Khương Thích Mễ Đóa, cảm thấy rất cổ quái, giống như là tên của một dân tộc thiểu số. Nhưng mà vô luận là họ Khương hay là họ Khương Thích, chúng tôi cũng không tra được có người mang họ này. Còn có trước mắt nước Z có người mang họ ba chữ hay không, tôi cũng không biết."

Khương? Khương Thích?

Lâm Tịch cũng chưa bao giờ nghe thấy dòng họ cổ quái như vậy. Thám tử lại bổ sung: "Cô ta đến từ đâu, rất xin lỗi, mặc kệ chúng tôi điều tra như thế nào cũng không có bất kì tin tức gì. Bao gồm trước đây người này sống ở chỗ nào, hoàn toàn không có tin tức gì, thật giống như.. Cô ta trống rỗng xuất hiện tại thành phố S."

Lâm Tịch suy nghĩ, hỏi: "Vậy người doanh nhân giàu có kia là ai? Có tư liệu kỹ càng không?"

Thám tử tư lộ vẻ mặt khó xử: "Lê tiểu thư, chuyện này thật sự rất xin lỗi, mặc dù nhà doanh nhân giàu có kia tại thành phố S chỉ là thương nhân, nhưng lại có lực ảnh hưởng rất lớn, tất cả hai đường quan đạo và hắc đạo đều được hoan nghênh. Liên quan tới chuyện này chỉ sợ tôi bất lực."

Lâm Tịch tưởng rằng thám tử tư muốn lấy cớ để cô thêm tiền, kết quả người ta trực tiếp nói cho cô biết, không chỉ anh ta, thám tử tư nhà khác cũng không dám nhận đơn hàng này, trừ khi cô đi tìm Hoắc Nham.

Lâm Tịch lại hỏi Hoắc Nham là ai?

Thám tử tư nói: "Hoắc Nham chính là Diêm Vương sống, tất cả lưu manh trên đường đều biết anh ta. Chẳng qua muốn mời được anh ta không có mấy trăm là không được."

Thám tử tư vuốt khẽ ngón cái và ngón trỏ, bày ra một số tiền.

Mấy trăm ý là mấy trăm vạn. Phí cho Hoắc Nham ra tay thật đúng là mẹ nó đắt, lão tử mời không nổi.

Cùng thám tử tư tách ra, tâm tình Lâm Tịch rất không tốt.

Cảm giác việc này tựa như là một góc của băng sơn, rất có thể phía sau còn có nhiều chuyện hơn, mà Lục Na bại lộ ở trước mặt mình, chẳng qua chỉ là một tên lâu la rất nhỏ mà thôi.

Lấy ra chìa khóa mở cửa, lại trông thấy A Đóa vừa tắm rửa xong ra ngoài, dáng người linh lung tinh tế quấn trong một chiếc khăn tắm hẹp. A Đóa không nghĩ tới Lâm Tịch sẽ trở về trong thời gian này, nhất thời thần sắc có chút bối rối, ngay cả chào hỏi cũng không làm vội vén chăn chui vào.

Lâm Tịch mơ hồ trông thấy một vết sẹo lớn bằng nắm tay người trưởng thành trên đùi cô ta.

Mà vết sẹo kia, cực kỳ giống đầu lâu một loại động vật nào đó!