Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 316: Nhiệm vụ ban thưởng



Trong lúc nhất thời toàn bộ Hóa Tiên Tông gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.

Có người có mục đích đi công kích người khác chẳng hạn như Nhâm Thiên Lý, đó là thật sự vì báo thù mà đi, có người biết chính mình tu vi thấp, vì vậy chọn giết những đệ tử có cấp bậc thấp, dù sao đều là người của Hóa Tiên Tông, còn có một số người lòng dạ khó lường thừa dịp rối loạn chạy lên những nơi như Dược Phong, Luyện Khí Đường, Truyền Công Điện để đục nước béo cò.

Tông chủ Hóa Tiên Tông thấy tình thế không ổn, nhanh chóng ra lệnh cho các phong chủ khởi động tiểu trận hộ phong của từng nơi trước, tốt xấu có thể ngăn cản phần lớn mọi người. Cũng mở ra tất cả các loại trận pháp công kích, vì thế Hóa Tiên Tông càng thêm náo nhiệt, có giết người, có bị giết, có phá trận pháp, có bị trận pháp đánh bay..

Chiến tranh vĩnh viễn sẽ không thiếu tử vong, nhưng chiến tranh cũng có thể kích phát khả năng chiến đấu ẩn sâu trong con người nhiều nhất, Tông chủ Hóa Tiên Tông đã sứt đầu mẻ trán, đành phải chạy đi tìm Thái Thượng Đại trưởng lão xin ý kiến, trong lòng cũng cực kỳ hận tên Nhâm Thiên Lý ngu xuẩn này, một mình ông ta đưa tới tai họa, lại muốn toàn tông môn chùi đít cho ông ta.

"Hoảng cái gì! Kết trận Cửu Tinh Hóa Tiên! Khiến cho đám người không biết trời cao đất dày, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này biết tên Hóa Tiên Tông của chúng ta từ đâu mà đến!" Hà Văn Đạo trầm giọng nói.

Tông chủ nhẹ nhàng bay lên đỉnh chủ phong, nơi đó có một cái chuông lớn đen kịt đã yên lặng đứng sừng sững ngàn năm, từ trước đến nay chưa từng vang một tiếng.

Tông chủ cầm lấy chuông xử gõ vào cái chuông lớn màu đen.

Tiếng chuông du dương truyền khắp Hóa Tiên Tông, tổng cộng có chín tiếng!

Nương theo tiếng chuông vang lên, đám đệ tử Hóa Tiên Tông liều mạng giống như không muốn sống nhanh chóng rời khỏi chiến trường, vội vàng chạy về phía trung tâm quảng trường của tông môn.

Những tu sĩ ngoại lai có chút kiến thức tự nhiên kinh hoảng hô lên: "Mau chạy đi! Diệt Môn Chuông vang lên chín tiếng, Hóa Tiên Tông muốn liều mạng rồi, bọn họ muốn bày trận Cửu Tinh Hóa Tiên!"

Sau đó vội vàng chạy nhanh như chớp ra khỏi Hóa Tiên Tông.

Không ít người học theo, cũng chạy ra ngoài, nhưng vẫn có một bộ phận vẫn chưa kịp thời rút lui.

Lâm Tịch chỉ thấy trên quảng trường kia, ở vị trí trung tâm có chín ngôi sao màu đen xếp thành hình thoi, lúc này phía trên đã có chín tu sĩ đứng ở đó, bao gồm Ngô Thiên Hà vốn đang đấu pháp với Phí Lỗ Trì, Hà Văn Đạo dẫn đầu, phía sau là Tông chủ Hóa Tiên Tông và Ngô Thiên Hà, có lẽ đứng ở vị trí chín ngôi sao này đều là lực lượng nồng cốt của Hóa Tiên Tông, còn tất cả đệ tử Hóa Tiên Tông thì ngồi ngăn ngắn vây quanh chín người này, tất cả đều dùng tay niết pháp quyết rất cổ quái, vẻ mặt kiên quyết.

Sắc mặt Phí Lỗ Trì cũng trở nên khó coi.

"Thật không ngờ bọn họ đúng là bỏ được mà làm như vậy." Phí Lỗ Trì thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút không cam lòng nói với Lâm Tịch: "Cửu Tinh Hóa Tiên trận này hung danh hiển hách, năm đó từng dùng một nguyên anh cộng thêm tám kim đan kết thành Cửu Tinh trận, trực tiếp giết chết một lão quái vật mới vừa tiến vào cảnh giới hóa thần. Chẳng qua Cửu Tinh Hóa Tiên trận cũng không phải không cần trả giá, thứ nhất tất cả những người tham gia đều bị giảm thọ mười năm, thứ hai là sẽ bị hạ xuống một tiểu cảnh giới."

Lâm Tịch không khỏi líu lưỡi, vậy nếu tên nào xui xẻo mới vừa kết anh, chẳng hạn như chính mình, sau khi tham gia chẳng phải sẽ tuột xuống cảnh giới kim đan?

Chỉ thấy vị trí chín mắt trận trên quảng trường càng ngày càng sáng, mà những đệ tử ngồi vây quanh đó có chút uể oải ỉu xìu, Lâm Tịch có điều hiểu ra, chính là lấy tuổi thọ và tu vi làm đại giới, tập trung lực lượng của mọi người vào chín mắt trận, sau đó hợp lại làm một, tự nhiên là lợi hại.

Người trên chín mắt trận có động tác, công pháp vẫn là công pháp của chính mình, nhưng vô luận là công kích hay phòng ngự, tất cả đều được phóng đại tới mức lớn nhất, chỉ một hồi công phu, những tu sĩ chưa kịp bỏ chạy không phải bị trực tiếp giết chết thì chính là bị đánh trọng thương, lưu lại mấy thi thể sau đó hốt hoảng rút đi.

Trong sân chỉ còn Lâm Tịch bình yên ngồi ngay ngắn trên lưng con rết kia, Phí Lỗ Trì cũng cưỡi Huyết Ma Lộc ở một bên.

Phí Lỗ Trì nói: "Thập Thất, tạm thời nên tránh mũi nhọn, hộ sơn đại trận đã bị nghiền nát, bọn họ cũng không có nhiều tuổi thọ và tu vi để luôn sử dụng Cửu Tinh Hóa Tiên trận này, khi nào đại trận triệt tiêu chúng ta lại đến!"

Lâm Tịch thấy hai người Phí Bắc Ca đã quay về, nhìn dáng vẻ có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ lão tổ giao cho.

Hóa hình thành công, hai mục tiêu nhiệm vụ cũng đã chết, nhiệm vụ Thập Thất giao cho nàng hiện giờ đã hoàn thành toàn bộ, nhưng chắc chắn Hóa Tiên Tông đã xem Thập Thất là mối họa lớn, mình đi rồi chắc chắn sau này Thập Thất sẽ vĩnh viễn phải đối mặt với sự đuổi giết của Hóa Tiên Tông và Nhâm Thiên Lý, vẫn nên làm người tốt tới cùng đi.

Lâm Tịch đầu đội vòng sáng, bạch y phiêu phiêu: Ta dường như trông thấy khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm tươi đẹp.

Lâm Tịch da đen với đôi sừng dài trên đầu: Xì, ngươi chỉ muốn lấy điểm cao và cực kỳ hoàn mỹ thì có.

Lâm Tịch nói với Phí Lỗ Trì: "Ngươi mang theo hai đứa nhỏ trốn vào bí cảnh đi, mặc dù Phí Nam Ca không có tư chất tốt như đứa cháu đã mất của ngươi, ít nhất cũng là song linh căn, thuộc tính thủy hỏa tương khắc cũng không phải không có cách nào giải quyết, không được ta lại luyện chế Tẩy Tủy đan cho hắn tẩy đi một cái. Ta thấy đứa nhỏ này trầm ổn lão luyện, giống như Bắc Ca đều không có tư chất tốt, nhưng đều là người có tâm tính không tồi, Cửu Tinh trận này thật sự cổ quái, hạt giống khó khăn lắm mới giữ được, đừng để cho người khác tính kế phá hủy. Ta sẽ cùng bọn họ thử xem, thật sự không được ta cũng tùy thời có thể tiến vào bí cảnh."

Phí Lỗ Trì ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy mang theo hai người Phí Bắc Ca và Cổn Cổn tiến vào trong bí cảnh.

Nhâm Thiên Lý đã sớm muốn giết chết tên tiểu súc sinh Phí Nam Ca này, bởi vì khoảng cách xa hơn một chút vì vậy còn đang ở cân nhắc nên dùng cách gì lừa gạt hắn lại đây, không ngờ hắn và Phí lão quỷ cùng nhau đột nhiên biến mất.

Nghĩ cũng biết, chắc chắn lại vào tiểu động thiên rồi.

Ông ta hung dữ nhìn Hồ yêu vẫn như cũ thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào để ý: Nếu ngươi không đi, vậy hãy vĩnh viễn lưu lại đi!

Hà Văn Đạo cũng có suy nghĩ như vậy, Hồ yêu này tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không sớm muộn gì Hóa Tiên Tông cũng sẽ bị hủy trong tay nàng.

Giết Hồ yêu này cướp đoạt Tạo Hóa Lô, Hóa Tiên Tông có thể diệt trừ một mối họa lớn không nói, đến lúc đó Nhâm Thiên Lý sẽ trở thành đại sư luyện đan duy nhất luyện ra đan dược Thần văn trên toàn bộ Mặc Vân quốc, Hóa Tiên Tông vẫn như cũ phong cảnh vô hạn, ngạo thị quần hùng.

Ông ta trực tiếp tế ra pháp bảo bản mạng của mình, chính là cái bát lớn màu vàng kia, nhắm ngay Lâm Tịch tay niết pháp quyết: "Nhiếp!"

Lâm Tịch chỉ cảm thấy thần hồn lung lay một trận, như muốn thoát thể mà đi, nhanh chóng tập trung tinh thần bảo vệ linh đài Tử Phủ, trong tay đã sớm đã ngưng tụ một cây phong thương thật lớn, phóng về phía Hà Văn Đạo.

Phong thương lóe lên ánh sáng lạnh gào thét mà đi, nháy mắt đã tới trước mặt Hà Văn Đạo, kết quả chỉ thấy một làn sóng dập dờn, dường như có một tấm chắn vô hình, biến thanh phong thương kia thành vô hình.

Lâm Tịch không tin vào chuyện ma quỷ lại phóng ra một lưỡi đao gió đối với mọi người trong quảng trường, kết quả giống như phong thương kia, mấy chục lưỡi dao gió đều bị tấm chắn vô hình hóa giải.

Nhâm Thiên Lý cười khặc khặc quái dị nói: "Cửu Tinh Hóa Tiên trận, ngay cả lão quái vật cảnh giới hóa thần cũng phải đền tội, không nói đến ngươi một Hồ yêu vừa mới kết anh!"

Hà Văn Đạo thấy Nhiếp Hồn thuật không có hiệu quả, trong lòng cũng kinh hãi, thần hồn Hồ yêu này thật mạnh!

Ông ta cũng biết Hồ yêu này có được bí thuật kỳ quái có thể bỏ chạy trong vô hình, âm thầm truyền âm cho chúng đệ tử: "Lấy ra linh thạch bổ sung pháp lực!"

Bản thân cũng đã sớm lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm cầm trong tay, Nhâm Thiên Lý biết ông ta muốn vận dụng hai kỳ thuật của Cửu Tinh Hóa Tiên trận, một là vì tránh thần hồn chạy trốn, một là vì giam cầm.

Nhâm Thiên Lý chắc chắn, Hà Văn Đạo tuyệt đối phải dùng thuật giam cầm. Chỉ cần định trụ Hồ yêu kia, nàng làm như thế nào cũng không thể tiến vào tiểu bí cảnh, trước đây ông ta cũng muốn vận dụng Cửu Tinh Hóa Tiên trận, nhưng mà trả giá quá lớn, hai lão quái vật cảnh giới nguyên anh kiên quyết không chịu, ông ta hừ lạnh, kết quả hiện giờ chẳng phải đều sử dụng sao?

Lâm Tịch nhìn thấy mọi người phía dưới đều có cùng một hành động, không phải công kích mà là lấy ra linh thạch, biết lão quái vật này muốn phát ra đại chiêu, nếu không sao có thể hào phóng như vậy!

Nàng vỗ đầu Ba Ba, mọi người chỉ thấy con rết kia lại há miệng lần nữa, như thể có một trận sóng nhiệt cuồn cuộn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Cánh tay trái Lâm Tịch khẽ vung lên: "Lưỡi dao gió!"

Thời khắc mấu chốt chúng đệ tử của Hóa Tiên Tông cũng không dám phát ra âm thanh, nhưng trong lòng lại khinh thường: Lại tới chiêu này, biết rõ không có tác dụng gì, xem ra là hết chiêu số rồi.

Nhưng mà bọn họ lại hoảng sợ nhìn thấy, lần này phòng hộ của Cửu Tinh trận vậy mà đã bị công phá, trên thân rất nhiều người đều bốc cháy ngọn lửa trong suốt, là Nam Ly nghiệp hỏa!

Lâm Tịch không ngừng quát to lên: "Lưỡi dao gió! Lưỡi dao gió! Lưỡi dao gió!"

Gió xuân mười dặm, lão tử không thể thổi chết các ngươi sao!