Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 251: (¯`•._) Đàm Giảo (31.3)





Cạnh suối là một bãi bùn, chỗ đó có để một chiếc bàn. Trên bàn có cưa, dụng cụ cắt gọt lớn nhỏ đủ loại, kéo, máy khoan điện... Không ít dụng cụ đã nhuộm máu. Bên cạnh còn có cái hòm lớn, đúng là thùng dụng cụ ngày ấy người nọ giam giữ tôi dương dương đắc ý khoe.

Bên trong nước có người.

Nước xung quanh cô bé đều bị nhuộm đỏ. Tiếng nước róc rách lan tràn. Nhìn từ xa chỉ có thể thấy hai tay cô bé bị trói chặt bằng dây thừng, trên người không biết còn bị buộc gì nữa, cho nên luôn chìm trong nước. Mái tóc dài lặng lẽ lay động trong nước, ngón chân tái nhợt trồi lên mặt nước.


Trong đầu tôi trống rỗng.

Tôi nhìn Ô Ngộ nhảy xuống, phía dưới toàn là đá, anh gần như ngã nhào xuống, sau đó rơi vào nước, ôm cô bé từ trong nước đi ra.

“Ô Diệu...” Quanh núi chỉ vang vọng tiếng gọi tê tâm liệt phế của anh.

Trước mắt tôi mơ hồ, tôi cũng từ từ nhảy xuống, có thứ gì đó đâm mạnh vào, nhưng cũng chả biết là gì. Đột nhiên không biết có phải do tôi hoa mắt hay không, tôi nhìn thấy Ô Diệu trong lồng ngực anh thoáng run rẩy, tựa như một ánh sáng yếu ớt, thoáng cái chiếu sáng khắp ngọn núi hoàng hôn tuyệt vọng. Tôi lảo đảo chạy tới, hô lên: “Con bé không chết! Con bé còn chưa chết!”

Ô Ngộ ôm cô bé ngồi ở mép nước, tay run rẩy, xoa mặt cô bé, gọi: “A Diệu? A Diệu!” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, khiến người ta khó mà chịu nổi.

Trên mặt Ô Diệu không có tí màu máu nào, cũng dường như không thấy nhịp tim. Tuy nhiên cô bé từ từ mở mắt ra. Cô bé nhìn thấy anh trai, dường như vẫn còn hơi lờ đờ sau hôn mê, không dám tin được thứ trước mắt. Cô bé mỉm cười, giọng yếu ớt: “Anh... Em không chết... Cuối cùng em đã đợi được anh đến rồi... Em luôn nói với bản thân... Không thể chết được... Anh và mẹ... mẹ... sẽ đau lòng...”

Nước mắt tôi rơi xuống, quỳ rạp xuống bên cạnh hai anh em, trong mắt Ô Ngộ cũng tuôn trào nước, xoa mặt Ô Diệu, trên mặt lộ ra sự dịu dàng vui vẻ, anh nói: “Ừ, cuối cùng Ô Diệu của anh sống rồi, cứu trở lại rồi... Tốt lắm, cố gắng kiên cường như vậy...”


Tôi che mặt, không để cho mình khóc thành tiếng. Ô Diệu vùi đầu vào ngực anh trai, cả người cô bé đầy vết thương, rất nhiều nơi lộ cả xương ra, đôi mắt nửa khép nửa hở, nhưng vẫn còn hơi thở. Ô Ngộ ôm cô bé rất chặt, cả người anh cũng đã ướt đẫm, máu nhuộm đầy nước, hai anh em ôm chặt nhau, hai người đầy máu, cô độc gắn bó. Ô Ngộ nhắm mắt một lúc mới mở ra nhìn tôi. Trời đã hơi tối, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng hình ảnh này khiến tôi chấn động. Tôi nhào qua, ôm hai người họ. Ô Ngộ giang hai tay ôm tôi vào lòng.

Một lát sau, anh buông tôi ra. Chúng tôi cúi đầu nhìn, Ô Diệu lại rơi vào hôn mê, hơi thở yếu ớt. Ô Ngộ nhìn chằm chằm cô bé mấy giây, sau đó giao cho tôi. Lòng tôi chùng xuống, anh nói: “Giảo Giảo, xin nhờ em chăm sóc con bé.”

Tôi cẩn thận ôm lấy Ô Diệu, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô bé, ngẩng đầu nhìn anh, không hỏi gì hết, bởi vì anh muốn gì tôi cũng biết rồi.

Anh cũng hiểu rõ điều này.

Anh đột nhiên vươn tay ra, đưa đầu tôi vào trong ngực, tựa như mỗi lần anh rời khỏi tôi, bảo vệ tôi, một mình đối phó với nguy hiểm, nhưng lúc này chúng tôi đã là tất cả của nhau.

“Anh phải bắt lấy gã!” Anh nói, “Tất cả mới có thể hoàn toàn chấm dứt, đời này Ô Diệu mới được yên ổn, cũng sẽ không còn cô gái nào bị sát hại. Chờ anh.”


Anh giữ lấy cằm tôi không ngừng hôn, gần như là vừa hôn vừa đi. Trong lòng tôi tràn đầy bi thương, đau đớn tựa như vầng mặt trời sắp lặn xuống sau lưng anh. Tôi chảy nước mắt: “Vâng, anh đi đi. Nhất định phải cẩn thận.”

Anh đứng lên, xoay người rời đi, không quay đầu lại, đi theo con đường nhỏ, chạy về phía trước, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Tôi ôm lấy Ô Diệu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và gió thổi lay động lá cây. Tôi nhìn nước suối phản chiếu, vầng mặt trời cuối cùng đã lặn xuống núi. Trong tích tắc tất cả xung quanh đều ảm đạm.

Thời gian mặt trời lặn đến rồi.