Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 17: Không được đi



Đồ Du Du không hề nghi ngờ gì cả, bởi vì cậu đến nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện Tô Thành thích mình, thế cho nên lại chăm chú mở miệng giảng giải cho Tô Thành từng chút một. Thầy giáo hết mình chuyên tâm nói cho học sinh hiểu, nhưng học sinh cả một quá trình chỉ chìm đắm trong gương mặt đáng yêu của ai kia, một chữ đều không đặt vào trong đầu mà suy nghĩ. Khi Đồ Du Du giảng xong một vấn đề sẽ ngẩng đầu lên hỏi Tô Thành:

"Có hiểu không?"

Nhưng mà Tô Thành vẫn đều đáp rằng:

"Không hiểu"

Đồ Du Du từ đó đến giờ chưa gặp phải người nào nói mãi không hiểu như vậy, vấn đề đơn giản như thế mà cậu phải nói đi nói lại những năm lần rồi, thật không biết có phải Tô đại thiếu gia này đầu óc bị khiếm khuyết hay không:

"Tô Thành, cậu quả thật không hiểu một cái gì sao?"

Tô Thành ừ một tiếng, trong đáy mắt vẫn duy trì ý cười. Không phải là hắn không thể hiểu được những lời nói của Đồ Du Du, mà là hắn nãy giờ không hề có ý định nghe lời cậu nói, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là hình bóng của cậu thôi, ngay cả cậu hiện tại có đang ngồi trước mặt hắn như thế thì hắn cũng vẫn nghĩ đến cậu.

Đồ Du Du nhìn đồng hồ treo tường, mắt thấy cũng gần mười giờ tối rồi, thời điểm này học tập sẽ không vào được, hơn nữa nếu như Tô Thành còn muốn vừa nằm vừa học như vậy thì lại càng khó vào hơn:

"Được rồi, hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai cậu còn muốn học thì phải nghiêm túc ngồi học, nếu cậu nằm như vậy thì tôi sẽ không dạy đâu"

Đồ Du Du tắt điện xong liền leo lên giường nằm vào bên trong, cậu khẽ thở dài hỏi một câu thế này:

"Tô Thành, tôi nghĩ cậu bị rỗng kiến thức rồi, từ khi nào thì bắt đầu không chú tâm vào việc học hành?"

Tô Thành đáp:

"Trước giờ tôi đều vậy"

Đồ Du Du có điểm lo lắng cho tương lai mù mịt phía trước của ai kia:

"Như vậy mấy phép cộng trừ nhân chia cơ bản đều sẽ biết chứ?"

Tô Thành nhếch môi cười xấu xa:

"Đều không muốn quan tâm"

Đồ Du Du hỏi một câu ngớ ngẩn:

"Một cộng một sẽ biết kết quả chứ?"

Tô Thành đương nhiên không bị thiểu năng, vấn đề này không biết liền có thể là người bình thường sao, nhưng mà bởi vì muốn Đồ Du Du dành mọi sự tập trung cho mình nên Tô Thành mới trả lời thế này:

"Không biết"

Đồ Du Du giật mình:

"Quả thật không biết?"

Tô Thành ừ một tiếng, Đồ Du Du lại thở dài một hơi không biết nên dạy người này bắt đầu từ đâu nữa:

"Như vậy môn học tự tin nhất là môn nào?"

Tô Thành đáp:

"Thể dục"

Đồ Du Du trong lòng thầm nghĩ đúng là những người đầu óc ngu si thì tứ chi sẽ phát triển, nhưng mà có một môn học tốt vẫn còn được, ví như học tốt môn thể dục thì sau này có thể trở thành vận động viên, cũng không lo bị thất nghiệp. Đồ Du Du không nghĩ tới chuyện Tô Thành là đại thiếu gia của Tô gia, không nói đến Tô gia, Bạch gia cũng rất ưu ái hắn, sau này cho dù hắn có không muốn tiếp quản cũng không được, cho nên việc thất nghiệp căn bản là không cần lo lắng:

"Đúng rồi, sắp tới nhà trường sẽ tổ chức thế vận hội thể thao, lớp cậu đã chọn được người hay chưa?"

Tô Thành không quan tâm đến vấn đề này, những hoạt động của trường gì đó hắn trước nay chưa từng có hứng thú:

"Không hứng thú"

Đồ Du Du nghe vậy liền nói:

"Tham gia hoạt động của trường cũng tốt, hơn nữa cậu nói cậu tự tin nhất là môn thể dục, thế vận hội thể thao sao có thể làm khó được cậu đúng không?"

Tô Thành nhếch môi cười:

"Tôi mà xuất hiện ở đó nhất định sẽ gây sự chú ý, đến lúc đó nữ sinh nhìn thấy tôi liền hận không thể ôm lấy tôi, thầy tính sao đây?"

Đồ Du Du không hiểu ngụ ý sâu xa của Tô Thành, cậu vừa nghe hắn nói vậy liền nhếch môi khinh bỉ hừ hừ:

"Tự đại cuồng"

Lúc Đồ Du Du ngủ say, Tô Thành vẫn còn chưa ngủ, hắn nằm nghiêng người quan sát cậu, men theo thứ ánh sáng mờ nhạt của trăng sao bên ngoài cho nên lúc này hắn vẫn có thể nhìn thấy được từng đường nét mềm mại trên gương mặt kia. Tô Thành đưa tay về phía trước khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du, sau đó liền di chuyển xuống cánh môi mềm mại mọng nước, thật sự là muốn dày vò nơi này một phen mà.

Sáng ngày hôm sau Đồ Du Du không có tiết dạy, nhưng theo đồng hồ sinh học vẫn là dậy từ rất sớm, mở mắt phát hiện ra đồng hồ treo tường điểm sáu giờ ba mươi phút sáng, Đồ Du Du vốn tính toán ngủ tiếp nhưng lúc này chợt nhớ ra bên cạnh mình còn có Tô Thành, thế cho nên cậu ngay lập tức gọi hắn:

"Này dạy đi, đến giờ đi học rồi"

Tô Thành có chứng gắt ngủ, khi nghe thấy có người làm phiền hắn thì hắn liền đưa chăn lên đầu che kín mặt ý muốn không dậy, Đồ Du Du định kéo chăn của hắn ra nhưng lại nhớ tới lần ấy bị hắn đánh cho bất tỉnh liền rút kinh nghiệm, cuối cùng đành phải ngồi ở một góc cách xa hắn một chút rồi dùng chân đẩy lưng hắn:

"Mau thức dậy... thức dậy đi... á"

Tô Thành bất chợt nắm lấy cổ chân của Đồ Du Du kéo mạnh khiến cho Đồ Du Du trong nhất thời không kịp phòng bị, mông cậu bị kéo về phía trước, đầu theo đó đập vào bức tường phía sau đau đến hoa mắt chóng mặt. Tô Thành lúc này mới ý thức được việc mình làm, hắn mở mắt ra nhìn người đối diện rồi buông tay đang nắm ở cổ chân Đồ Du Du ra:

"Sau này không được đánh thức tôi dậy"

Đồ Du Du ôm đầu phía sau của mình tức giận nói lớn:

"Đến giờ đi học rồi, cậu cứ bỏ tiết như vậy thì làm sao có thể tiến bộ được cơ chứ?"

Tô Thành chỉ tay về phía Đồ Du Du:

"Chẳng phải có thầy dạy phụ đạo rồi hay sao"

Đồ Du Du mở lớn hai mắt:

"Không được, cậu vẫn phải tới lớp để học, tôi dạy cũng chỉ giúp ích được phần nhỏ thôi"

Tô Thành kéo chăn chùm kín mặt đáp:

"Thầy chính là phần lớn".

Thời gian tiếp sau đó, Đồ Du Du dạy học xong cũng không trở về luôn mà còn ở lại lớp bàn bạc về chuyện thế vận hội thể thao, thật sự không có ai mới vào trường như cậu liền có thể làm phó chủ nhiệm của một lớp, mà chủ nhiệm lớp đương nhiên cũng chẳng phải bị bệnh gì cả, việc này chính là do một tay Vu Phóng làm ra. Đồ Du Du cảm thấy cùng lớp trao đổi chuyện thế vận hội thể thao cũng tốt, tuy rằng có chút bận bịu nhưng có thể làm gia tăng tình cảm thầy trò, chỉ là mỗi lần cậu trở về muộn liền sẽ bắt gặp bộ mặt thối của Tô Thành đang ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách đợi cậu mà thôi. Giống như mọi ngày Tô Thành vẫn ngồi ở vị trí cũ đợi Đồ Du Du trở về, hắn thấy cậu mở cửa liền trầm giọng hỏi:

"Gần đây tại sao luôn hết tiết rồi vẫn chưa chịu trở về ngay?"

Tình cảnh có điểm giống như một người vợ ở bên ngoài rong chơi không chịu về nhà nấu cơm cho chồng, khiến cho ông chồng tức giận vậy. Đồ Du Du cũng nghĩ trong bụng như thế nhưng mà đại não rất nhanh bác bỏ suy nghĩ đó của mình:

"Gần đây lớp tôi đang họp bàn chuyện thế vận hội thể thao cho nên tôi phải ở lại lớp một chút"

Tô Thành nhíu mày, thế vận hội thể thao cái gì chứ, năm nào nhà trường cũng đều tổ chức cả, hơn nữa chuyện này cũng không quan trọng. Tô Thành nghĩ rằng là do thầy hiệu trưởng giao việc này cho Đồ Du Du, mới khiến cho cậu không có thời gian trở về nhà với hắn, chính vì thế hắn liền bực bội nói một câu thế này:

"Tôi gọi điện cho hiệu trưởng, nói việc này giao cho người khác đi"

Đồ Du Du nhanh chóng ngăn cản Tô Thành lại:

"Không cần, cậu đừng gọi"

Tô Thành đang định nhấn số điện thoại thì nghe thấy Đồ Du Du nói vậy cũng dừng lại một chút:

"Không được, thầy còn phải dạy phụ đạo cho tôi nữa, thầy cứ lo việc kia làm sao có thể toàn tâm toàn ý với tôi được"

Đồ Du Du trong lòng thầm khinh bỉ, ba ngày nay Tô Thành không hề tỏ thái độ hợp tác một chút nào, cậu nói hắn ngồi dậy học cho cẩn thận nhưng hắn luôn lấy lý do muốn nằm học, hơn nữa khi học thì cứ lơ đãng mắt rõ ràng không chịu nhìn vào sách, hắn chính là không coi việc học quan trọng, bây giờ lại nghe hắn nói ra câu kia khẳng định là muốn làm khó cậu:

"Cùng lắm buổi tối tôi dạy kèm thêm cho cậu một giờ nữa, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu"

Mấy ngày nay Đồ Du Du luôn không cho Tô Thành ngủ qua đêm tại nhà cậu, hại hắn cũng bứt rứt khó chịu không thôi, bây giờ nghe thấy lời nói kia của cậu, trong đầu hắn liền nảy ra một suy nghĩ:

"Dạy thêm một giờ nữa thì đã muộn, đến lúc đó đi đường trở về rất nguy hiểm"

Đồ Du Du đi vào trong bếp liếc mắt nhìn Tô Thành, hắn nói sợ nguy hiểm cậu mới không tin đâu:

"Được rồi, cùng lắm thì hôm nào muộn rồi cậu có thể ngủ lại nhà của tôi"

Tô Thành hài lòng:

"Vậy còn được"

Đồ Du Du ở trong bếp xào nấu một hồi liền đi vào phòng ngủ muốn lấy quần áo đi tắm, Tô Thành lúc này ở bên ngoài nói vọng ra:

"Bên trong có túi đồ tôi mua cho thầy"

Đồ Du Du nhìn thấy trên giường có một túi đồ nhỏ, cậu mở túi ra nhìn liền phát hiện ra được bên trong có một chiếc áo sơ mi nam màu xám hiệu Tom Ford, Tô Thành khẳng định sẽ không mua hàng nhái, nhưng mà hôm nay chẳng phải là ngày nhà giáo mà hắn lại đột nhiên mua đồ cho cậu. Đồ Du Du xách túi đồ đi ra ngoài hỏi Tô Thành:

"Cậu mua áo cho tôi sao?"

Tô Thành nhàm chán dùng điều khiển chuyển kênh liên tục:

"Không mua cho thầy thì mua cho ai"

Đồ Du Du có điểm không tin nổi:

"Nhưng mà tại sao lại mua cho tôi?"

Tô Thành liếc mắt nhìn Đồ Du Du, hắn trong lòng thầm nghĩ người này thật nhiều chuyện, hắn mua cho cậu thì cậu cứ nhận đi có gì phải thắc mắc đâu:

"Mua cho thầy cũng cần có lý do sao?"

Đồ Du Du đảo mắt cảnh giác:

"Hay là cậu làm gì có lỗi với tôi?"

Tô Thành nghe vậy liền buồn cười, chuyện hắn có lỗi với cậu ngoài việc chuốc thuốc ngủ cậu ra thì không có việc gì khác cả:

"Cảm thấy thầy mấy ngày nay rất chuyên tâm dạy phụ đạo cho tôi, cho nên liền mua cho thầy một cái áo"

Đồ Du Du nghe vậy liền tin tưởng, cậu bĩu môi:

"Coi như còn có lương tâm, áo này cậu mua bao nhiêu?"

Tô Thành biết Đồ Du Du có tính tiết kiệm, số tiền kia đối với hắn không là gì cả nhưng nói cho cậu biết thì khẳng định cậu sẽ giãy nảy lên:

"Không đáng là bao, tùy ý nhặt trong thùng đồ hàng tồn ở trung tâm thương mại thôi"

Đồ Du Du đen mặt, biết ngay là Tô Thành không tự nhiên lại đối xử tốt với cậu mà, thì ra là hàng tồn kho nên mới mua cho cậu. Đồ Du Du không biết chiếc áo kia là kiểu dáng mới nhất, mới chỉ được bày bán tại rất ít cửa hàng, giá tiền của một chiếc sơ mi đó phải bằng với mười chiếc có trong tủ quần áo của cậu hiện giờ. Sói xám đã mua đồ cho cừu nâu ngốc khẳng định phải là hàng tốt nhất, hơn nữa hắn còn định mua mỗi màu một cái nhưng hắn sợ ai kia lại thay hắn tiếc tiền mà nói cả một ngày mất.

Đồ Du Du vào trong phòng mặc thử áo, tuy nói là áo hàng tồn kho nhưng mặc lên lại rất đẹp, chất vải cũng rất tốt, hơn nữa còn rất vừa với người cậu. Đồ Du Du coi như là thích món quà này, mang áo sơ mi cởi ra treo lại cẩn thận vào trong tủ quần áo rồi lấy đồ ngủ đi tắm. Bởi vì Tô Thành mua áo cho cậu cho nên hôm nay cậu sẽ nấu nhiều thêm một món cho hắn ăn, thật ra thì đồ ăn mấy ngày hôm nay đều là do Tô Thành mua tới, mỗi món hắn mua không phải là thịt bò thì chính là cá ngừ, khiến cho cậu mấy ngày nay ăn ké cũng cảm thấy có điểm xấu hổ, thế cho nên chỉ còn biết nấu thật ngon cho hắn coi như là bớt phần áy náy.

Lúc đang ăn cơm thì điện thoại của Đồ Du Du chợt vang lên, Đồ Du Du đặt đũa xuống bàn rồi ngồi ở tại chỗ nghe điện thoại, người gọi tới là Vu Phóng.

"Học sinh Vu, có chuyện gì sao?"

Tô Thành đang ăn cơm cũng phải dừng lại động tác nhíu mày nhìn chằm chằm Đồ Du Du. Đồ Du Du không hề biết mình đang trong tầm nhìn của ai đó, vẫn thản nhiên nói chuyện với Vu Phóng:

"Em nói lớp đang liên hoan ở nhà hàng gần trường sao?... Là sinh nhật của Tiểu Hồng à... ừ... các em cứ tiếp tục đi, thầy đã ăn rồi... được rồi, thầy sẽ tới đó"

Đồ Du Du vừa tắt điện thoại thì người ở đối diện liền đập mạnh đôi đũa xuống dưới bàn, Đồ Du Du theo đó ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra gương mặt của Tô Thành biến hóa đến đáng sợ, trong ánh mắt kia có tia giận dữ không hề che giấu:

"Đi đâu?"

Đồ Du Du cũng không rõ Tô Thành tại sao lại như vậy, cậu ngẩn người một chút rồi đáp:

"Cậu cứ ăn đi, hôm nay nghỉ một buổi học, tôi phải đi có việc"

Tô Thành bá đạo quát:

"Không được đi"

Đồ Du Du giật nảy cả mình:

"Cậu sao thế?"

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du:

"Là Vu Phóng gọi có phải không?"

Tô Thành gật đầu, cậu cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm cả:

"Đúng vậy, một học sinh lớp tôi đang tổ chức sinh nhật ở gần đây, cậu ta gọi tôi đến tham dự"

Tô Thành híp mắt nguy hiểm:

"Thế còn tôi thì sao? Hắn ta gọi thì thầy liền đồng ý đi luôn, tôi rõ ràng là hẹn với thầy trước, thầy cũng hứa là sẽ dạy phụ đạo cho tôi rồi"

Đồ Du Du nhíu mày, cậu muốn cùng học sinh trong lớp thiết lập mối quan hệ một chút, dù sao thì sau này sẽ dạy học lâu dài trong lớp, cũng không thể nào mà mặc kệ được, hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt cho nên cậu rất muốn đi:

"Hôm nay tạm nghi một buổi cũng được, ngày mai tôi sẽ dạy bù"

Tô Thành tức giận:

"Không được, tôi không đồng ý, hôm nay thầy phải ở nhà"

Đồ Du Du trầm mặc, im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:

"Tôi cũng cần phải có việc riêng nữa, hơn nữa cậu cũng không có quyền gì mà nói tôi phải ở nhà, phải làm cái này, làm cái kia được"

Tô Thành thẳng thắn nói:

"Tôi không thích thầy ở cùng một chỗ với hắn, thầy nếu như còn dám làm trái ý tôi nữa thì đừng trách tôi"

Đồ Du Du tức giận không thôi:

"Cậu bị làm sao thế? Tại sao cậu lại vô lí như vậy"

Tô Thành trầm giọng, ngữ điệu trong giọng nói vô cùng rét lạnh:

"Không nói nhiều nữa, tối nay không được đi"

Tô Thành nói không cho cậu đi, cậu cũng không dám làm trái ý của hắn, thực tế thì chính là hắn không có quyền gì quản cậu cả, hơn nữa xét về tuổi tác thì cậu cũng lớn tuổi hơn hắn, nhưng mà đến cuối cùng Đồ Du Du vẫn bị hắn áp chế chỉ có thể đứng dậy đi vào trong phòng ngủ đóng cửa lại.

Mười phút sau đó Đồ Du Du vẫn không hề đi ra ngoài, điện thoại trên bàn ăn của cậu reo lên, Tô Thành híp mắt nhìn dãy số lạ kia liền trực tiếp tắt nguồn máy, mang sim bên trong máy tháo ra rồi bẻ gãy, sau đó hắn liền đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà.

Tô Thành mua cho Đồ Du Du một cái thẻ sim khác, lại bí mật lắp vào máy điện thoại của cậu, làm xong xuôi mọi chuyện hắn liền mang bánh ngọt cừu nhỏ đi vào trong phòng ngủ lấy lòng Đồ Du Du. Đồ Du Du đang ngồi trên bàn học giống như là soạn bài giảng, Tô Thành đặt chiếc bánh kia lên bàn hạ giọng nói:

"Xin lỗi vì đã lớn tiếng với thầy"

Đồ Du Du liếc nhìn bánh ngọt nhỏ bằng lòng bàn tay có hình con cừu ngộ nghĩnh kia một cái rồi lại im lặng làm lơ, Tô Thành ngồi ở trên giường tiếp tục mở miệng nói dối:

"Chỉ là kỳ thi sắp tới rồi, tôi vẫn luôn muốn làm cho ông ngoại tôi bất ngờ, ông ngoại của tôi nếu như thấy được thành tích học tập của tôi cải thiện khẳng định sẽ rất vui"

Đồ Du Du nghe thấy thế liền dừng lại động tác, thật ra thì cậu chính là cừu nâu ngốc, bởi vì Tô Thành nói ra câu kia là cậu triệt để tin tưởng hắn, không hề có suy nghĩ nghi ngờ nào cả. Lấy thái độ học tập mấy ngày nay của Tô Thành cũng khiến cho người bình thường đoán được những lời hắn đang nói hiện tại đều là lừa gạt cả, nhưng mà đối với Đồ Du Du thì lại khác, đã tin tưởng không nói hơn nữa còn bị hắn làm cho có điểm bản thân tự áy náy.