Mùa Đông Này Có Anh

Chương 52: Bắt cóc



…Một thời gian sau đó…

Mọi chuyện cũng đi dần về quỹ đạo vốn có của nó. Công ty thì cô cũng ra quy định mới, thực hiện cải cách ở một số chỗ và thay đổi mục đích ban đầu. Mọi người trong công ty cũng quý cô vì sự thân thiện và hòa đồng của mình.

Họ thấy cô là người kỉ luật, nghiêm túc nhưng đôi lúc lại rất hài hước, vui vẻ. Mọi người thì có chút khó khăn vì quy định của công ty đã khắt khe hơn trước rất nhiều. Mọi thứ được quy đổi theo một cái gì đó nhất định.

Công ty cũng kí kết được một số hợp đồng quan trọng để phát triển. Vì cô muốn là một công ty tự cung tự cấp nên hợp đồng tương đối hợp tác ngắn hạn. Còn Nhi đang mở một số công ty khác ngành để giúp đỡ nhiều hơn. Nhưng điều này cần người khác giúp nên cô đã nhờ Thiện.

Dạo gần đây mối quan hệ của Thiện và Nhi cũng được coi ở mức thân thiết. Hai người cũng có chút cảm nắng nhau nhưng vì vẫn khúc mắc ở mối quan hệ trước nên chưa ai dám bước tiếp. Họ cần thêm thời gian để hiểu nhau và nhận ra tình cảm của nhau.

Cuộc sống của cô lúc này cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi. Mối quan hệ của cô và anh chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường nên cô không còn tìm để giúp đỡ hay nói chuyện nữa. Bố mẹ Du vẫn thường xuyên qua nhưng do cô ở công ty nhiều nên cũng không hay gặp.

Tình cảm của Du và Linh nghe bảo ổn hơn trước rất nhiều rồi. Mặc dù cả hai vẫn còn chưa hiểu hết nhau nhưng mong thời gian có thể xoa dịu mọi thứ. Để cuộc sống mọi người đều tốt đẹp hơn một chút nữa.

Đối với tình cảm trong tim cô thì đã phai nhòa đi rồi. Vì hiện đang nhen nhói có người thay thế trong đó. Mong rằng thời gian sẽ để Nhi nhận ra rằng bản thân đã quên cái mạch tình cảm này rồi.

Hôm nay cô đi làm về muộn mà tài xế của nhà vẫn chưa đến nên cô đi đang đi đến quán ăn để mua chút đồ ăn. Nhưng trên đường đi cô bị một đám người lạ mặt nào bắt cóc.

Tối đó khi mọi người biết tin thì nháo nhào chạy đi tìm cô nhưng không thấy tung tích của cô đâu. Mẹ cô vì lo không tìm thấy cô mà khóc và tuyệt vọng đến nỗi mà ngất đi. Thuận thì cũng báo cho đám bạn làm trong xã hội để tìm tung tích của cô cho dễ.

…Sáng hôm sau…

Mọi người đã thấm mệt hết vì hôm qua đi tìm cô cả đêm. Hiện tại ở nhà cô đang có bố mẹ cô, bố mẹ hắn, bố mẹ anh, hắn, anh và Linh. Dù Thuận đã rất buồn ngủ nhưng mà vẫn phải cố mở mắt để gọi điện cho đám bạn một lần nữa. Lần này, ông trời cũng không phụ lòng của tất cả mọi người. Đám bạn của hắn nhanh chóng gọi đến.

…Nội dung…

_ Sao rồi?

_ Có tin tức rồi đây này.

_ Chỗ nào? Ở đâu?

_ Trích xuất camera đường thì thấy một đám người áo đen bắt đi ấy. Xong tao cũng tra địa chỉ ở ngoại thành phía tây rồi.

_ Ừm cảm ơn mày nhiều mà có người ở đấy cho tao mượn vài thằng.

_ Oke thôi, gửi địa chỉ để tao bảo đàn em tao đến.

_ Ừm cảm ơn.

Sau đó, Thuận tắt điện thoại đi rồi quay sang nhìn bố mẹ cô. Ai cũng nhìn hắn với ánh mắt mong chờ kết quả.

Hắn tặc lưỡi rồi nhẹ nhàng nói:

“Mọi người cũng nghe hết rồi đó. Bây giờ chờ đám người kia đến con sẽ dẫn họ đi thôi ạ”.

Mẹ cô nghe vậy thì cầm tay anh:

“Giờ con cần nghỉ ngơi một chút đi. Từ tối hôm qua đến giờ con vẫn chưa nghỉ ngơi tí gì. Nhắm mắt một chút để đỡ mệt với không ấy thì nghỉ luôn ở đây xíu đi cũng được”.

Hắn cũng gật đầu rồi nằm nghỉ ngơi ngay tại sofa luôn.

…Đến chỗ cô bị bắt cóc…

Cô bị hất thẳng một xô nước lạnh vào người mà từ từ tỉnh dậy. Ánh mắt cô mờ mờ ảo ảo dò xét xung quanh đây là chỗ quái quỷ nào.

Một người phụ nữ với giọng nói khinh bỉ lên tiếng:

“Aizo cô bạn Nhi của ai đó đã tỉnh dậy rồi kìa. Có cần phải gọi người đến chơi với nó cho thú vị hơn không?”.

Vì mới tỉnh dậy nên đầu óc của cô vẫn chưa được minh mẫn lắm. Cô thận trọng cất giọng:

“Cô là ai? Tại sao lại bắt tôi đến nơi này?”.

Tiếng cười lớn của người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy chói tai. Cô ả đưa tay nâng cằm cô lên rồi nhìn thẳng vào mắt:

“Vẫn chưa nhận ra đây là ai trước mặt cô đó sao? Hay là dạo này mọi thứ suôn sẻ quá nên là không nhớ tôi nữa rồi? Cái người mà cô đã đuổi khỏi công ty đó”.