Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 27: Đáng yêu



“…”

Cô khó hiểu im lặng đợi ông nói thêm một cậu nữa.

“Cậu Trịnh kia…cũng tốt nhỉ?”

Cô nghe được hai tiếng ‘Cậu Trịnh’ mặt liền giãn ra không chút phòng bị. Dường như ông nội Giang muốn làm hoà với cô, ông nhẹ nhàng nói chuyện muốn thương lượng đàm phán.

“Ông kì lạ thế? Con gọi bác sĩ vào nhé?”

Ông nội Giang liền lắc đầu.

“Không cần không cần, ông muốn nói chuyện với con”

Cô hơi phân vân nhưng rồi vẫn tiến đến ngồi cạnh ông, bàn tay nhăn nheo của người già, sự ấm áp bấy lâu như từng xuất hiện, cô hịt mũi giữ vững bình tĩnh.

Ông nội vỗ vào tay cô, đôi lúc sẽ ngắm nhìn cô thật lâu, miệng ông cười không ngớt. Giang Nhu biết rõ, ông chưa từng như vậy, ông là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không để người khác bắt được điểm yếu của bản thân, nhưng mấy giờ ông lại rất ân cần dễ chịu, một chút khó tính của ngày thường cũng không có.

“Giang Uẩn nói con đã hẹn hò rồi?”

“…”

Chú nhỏ đúng thật là nhiều lời, vừa nói với chú ấy, trong lúc ông bệnh chú ấy cũng đi nhiều chuyện cho bằng được.

Giang Nhu gật đầu, sau đó nắm lấy tay ông xoa đều.

“Vâng”

Ông bật cười: “Được đó, bọn con có kế hoạch gì không?”

“Vừa mới hẹn hò vài tiếng, kế hoạch gì bây giờ”

Ông nội ậm ừ.

“Người ta làm sao theo đuổi được con vậy? Nói ông nghe chút nào”

Giang Nhu ngại ngùng chỉ nói vài chữ nhưng lại rất nhỏ: “Là con theo đuổi anh ấy”

“Lúc học cấp 3…”

Ông nội ồ một tiếng.

Ông cảm thấy cô rất có khí chất của người nhà họ Giang, phong thái này thật bá đạo! Trước đây ông cũng từng có thanh xuân lẫm liệt vậy mà bây giờ ông lại cấm cản cháu gái của mình, ông suýt chút nữa là trái với lương tâm.



“Ông mau khoẻ đi, con dẫn anh ấy đến chào hỏi ông đàng hoàng có được không?”

Ông nội Giang xoa đầu cô: “Ai dô, ông nhớ con nên mới kiếm chuyện với họ, không có vấn đề gì đâu…”

“…”

Thật biết cách kiếm chuyện mà!! Ông mà doạ chút nữa cả nhà họ Giang thật sự loạn lên đấy chứ.

Cảm thấy ông nội thật sự không sao cô cũng lẳng lặng rời đi sau đó không lâu, cô đương nhiên không còn khúc mắc nữa chỉ làm cảm thấy lúc này cần yên tĩnh hơn…

Trịnh Nam bảo sẽ dọn đến cùng cô chính là lừa dối, cũng không phải, anh có dọn sang nhưng là kiểu mấy cặp đôi thường rủ nhau sang nhà chơi ấy.

Đêm giao thừa cô sẽ cùng anh về nhà, nhưng buổi trưa và chiều ấy vẫn là ở nhà. Trịnh Nam đọc sách tâm lí, còn cô? Cô đương nhiên là xem phim tìm cảm đáng thương rồi. Trịnh Nam một góc ghế, cô một góc ghế không ai đụng ai.

Anh đọc hết một trang, cảm thấy khoảng cách không ổn liền nhích lại gần cô thêm một chút.

“Tiểu Nhu Nhu, mau lại đây với anh”

Giang Nhu bĩu môi không động.

“Anh đi mà đọc sách, em đang xem phim”

Trịnh Nam kéo vạt áo cô đôi mắt dịu dàng: “Em lớn tiếng quá à”

“…”

Vậy đã lớn tiếng? Cô còn sợ anh sẽ không nghe rõ đấy!!!

“Em có muốn ăn sủi cảo không?”

“Ừm cũng được đấy” Cô lười biếng đáp.

Trịnh Nam lườm cô, cô liền ho nhẹ.

“Bảo bối mệt mỏi quá đi~ Ai đó…”

“…”

“Ai đó đem sủi cảo đút cho thì tốt quá”

Eo ôi thật hết biết! Cái gì mà làm nũng thế này? Trịnh Nam cầm điện thoại đặt hai phần sủi cảo, tự mình lấy thức ăn tự mình hâm nóng sau đó mang đến trước mặt cô.

“A, đúng là bạn trai siêu cấp tốt của em mà”



Cô định cuối đầu nhận lấy đũa thì Trịnh Nam lại khẽ vào tay cô, chỉ khẽ nhẹ thôi cũng đủ làm ai đó mắt bọng nước rưng rưng giận dỗi.

“Tiểu Nhu thối, em thật là không có chút mặt mũi”

Giang Nhu xoa xoa mũi của mình, trừng mắt đáp: “Anh không cho em ăn, anh chính là bạn trai siêu tệ”

“Em học ai mấy từ đó thế?”

“Không có học ai…”

Trịnh Nam lắc đầu.

Anh bảo cô há miệng, anh chỉ thổi rồi đưa đến miệng, Giang Nhu rất thoã mãn, là bạn trai cô đương nhiên có phúc hạnh này rồi.

Trịnh Nam cảm thấy tật xấu cô khá nhiều nhưng chỉ gom gọn lại thành hai chữ đơn giản chính là ‘đáng yêu’. Cô thường đi tất bị trái, tối ngủ cô sẽ khoá kín cửa phòng cho dù không có ai trong nhà, cô còn có cả một tủ đồ gấu bông, rất ấm áp.

“Trịnh Nam…”

Anh say mê nghĩ ngợi nghe tiếng cô gọi liền bừng tỉnh.

“Nghe”

“Trà sữa 30% đường, thêm hai phần trân châu…”

“…”

Anh hung dữ đánh nhẹ vào eo cô, sau đó không nỡ lại vòng một tay qua ôm lấy, đôi khi lại xoa xoa cưng chiều không thôi.

Ông nội nói cô bị Trịnh Nam chiều hư có khi không sai, còn chiều rất nhiệt tình. Đến cả ăn cũng không động tay, cô cảm thấy quá nhàn rồi.

Đợi cô và Trịnh Nam đến mọi người mới bắt đầu vui chơi, cô suýt chút nữa đã nghĩ đấy là đám hỏi ấy chứ, rất trang trọng chào hỏi.

Lê Nguyệt nhìn thấy Trịnh Nam liền vui vẻ: “Bác sĩ nhà chúng ta, con đến đây có phiền không đấy?”

“Bố mẹ và Trịnh Chu đã đi nước ngoài đón năm mới rồi ạ, chỉ còn con ở lại thôi”

Giang Nhu đưa tay qua đưa tay lại không yên, cô như đứa trẻ rảnh rỗi không biết làm gì, bỗng nhiên bàn tay to lớn rắn chắc từ đâu cầm lấy tay cô đan xen mười ngón.

“Dì à, con dẫn Giang Nhu đi tìm Chiêu Tranh nhé, chốc nữa sẽ quay lại”

“Được được được, mau đi đi”

Giang Nhu không đi tìm Chiêu Tranh mà là ông nội, đã hứa sẽ khoe người bạn trai này với ông mà.