Mỹ Thực Gia Tại Tu Tiên Giới

Chương 2: Vạn Dặm Hồng Trần.



Ngô Đồng nâng lên chén cơm trắng, hương thơm từ chén cơm trắng này thôi đã khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, gạo trắng mà hệ thống tặng cho hắn không phải là loại gạo bình thường, từ hương thơm cho đến mùi vị đều là cực phẩm thế gian.

"Tiểu Hắc ăn nhiều một chút, mày quá ốm rồi!" Ngô Đồng vừa ăn, vừa nhìn Tiểu Hắc đang loay hoanh gặm búp măng non còn dư thừa mà buồn cười, hắn cảm thấy Tiểu Hắc thật là đáng thương.

Năm đó không hiểu tại sao Tiểu Hắc lại trôi dạt ở trên Thanh Giang Hà, cả người ướt đẫm, lại b·ị t·hương cực kỳ nặng, nếu không phải may mắn hắn nhìn thấy, có lẽ Tiểu Hắc năm đó đ·ã c·hết rồi.

Từ khi Tiểu Hắc sống cùng hắn, cuộc sống của hắn cũng đã bớt tẻ nhạt, cuộc sống xem như là thoải mái hơn rất nhiều.

Tiểu Hắc quẩy đuôi nhìn Ngô Đồng, nó ăn một chén cơm trắng, một bát Canh Đồng Tâm, một đĩa Măng Tây Xào nhỏ còn chưa thỏa mãn, lại gặm thêm một búp măng non vẫn chưa no bụng, nó muốn ăn thêm.

"Tiểu Hắc, ăn nhiều không tốt, mày đi nghỉ ngơi đi!" Ngô Đồng thở dài xoa đầu Tiểu Hắc một cái, sau đó tự mình thưởng thức Canh Đồng Tâm cùng Măng Tây Xào.

Thanh Giang Hà mùa hè rất nóng, nhưng không khí xung quanh lại có chút êm dịu, đây chính là điều khó hiểu nhất của Thanh Giang Hà, cho dù là Tu Tiên Giả cũng không dám bước lại gần Thanh Giang Hà vào mùa này.

Ấy thế mà lúc này trên Thanh Giang Hà lại có một vị Tăng Nhân, tay cầm bình bát, ánh mắt hướng về phía Tây mà đi, đôi chân trần bước lên mặt nước như đường bộ, ánh mắt sáng như ánh trăng, khuôn miệng lúc nào cũng tươi cười.

"A Di Đà Phật!"

"A Di Đà Phật!"



Bước chân của vị Tăng Nhân càng bước càng nhanh, dấu chân của vị Tăng Nhân in đậm lên mặt nước của Thanh Giang Hà, nhìn thôi cũng biết vị Tăng Nhân này là một vị Cao Tăng.

"Thanh Giang Hà tháng 3 thật nóng, cũng thật êm dịu, thì ra đây chính là Thanh Giang Hà của Nhân Giới!" Tăng Nhân mỗi một bước đi lại niệm A Di Đà Phật, ánh mắt trong vắt lại ngắm nhìn Thanh Giang Hà.

Cảm nhận được sự sâu sắc của Thanh Giang Hà giữa tháng ba, hắn đã đi qua rất nhiều nơi nhìn thấy rất nhiều người, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh hữu tình, cảm nhận được nhân gian ấm lạnh tình người, hắn đều đã nhìn thấy, chỉ là lúc này hắn lại ngửi thấy một mùi hương mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy qua.

Ở giữa Thanh Giang Hà tọa lạc một Tửu Điếm nhỏ đang lênh đênh trên mặt nước, đang từ từ di chuyển về những hướng lộn xộn khắp nơi, tựa như dòng nước của Thanh Giang Hà đi đâu, thì Tửu Điếm này sẽ đi đến đó.

"Thanh Giang Hà lại có Tửu Điếm? Bần Tăng cũng nên đi khất thực!" Trời đã xế trưa, bụng của hắn đã réo, hôm nay hắn lại chưa ăn gì, bây giờ nên đi xin một bữa cơm chay, hắn biết Tửu Điếm là nơi làm ăn, nhưng chắc chắn sẽ cho hắn một bát cơm trắng, một chén nước trà.

Bước chân của vị Tăng Nhân càng lúc càng gần Tửu Điếm, hắn đi lại trước cửa lại nhìn lên trên Bảng Hiệu có khắc ghi ba chữ Thanh Giang Lạc.

Tửu Điếm vô cùng bình thường, vô cùng đơn giản, chỉ có một gian phòng nhỏ, hai cái bàn nhỏ, cùng sáu cái ghế nhỏ, ở bên trong chỉ có một người một chó đang dùng cơm.

Tăng Nhân bước chân rời khỏi mặt nước của Thanh Giang Hà, đạp vào bên trong Thanh Giang Lạc, hắn cảm nhận được Thanh Giang Lạc là một nơi cực kỳ khác thường, người không hữu duyên chắc chắn sẽ không gặp được.

"Bần tăng từ xa đi đến, có thể xin thí chủ một bát cơm chay!" Tuệ Minh không có bước lại quá gần, chỉ đứng từ xa cúi đầu xin cơm.



Lúc này Ngô Đồng đang ăn cơm thì nghe thấy âm thanh của một người vang lên, hắn nhìn ra bên ngoài thì là một vị Hòa Thượng, tay cầm bình bát, đi chân trần, cả người tựa như là một vị khổ hạnh đại sư, đã trải qua trăm ngàn đắng cay mới có thể đến được đây.

"Ba năm... Ba năm cuối cùng cũng có khách nhân... thật tốt... thật là tốt!" Trong lòng Ngô Đồng vui sướng không thôi, cho dù chỉ là đến đây khất thực, hắn cũng rất vui mừng.

Ngô Đồng đứng dậy, nhẹ nhàng bước vào bên trong bếp, xới một chén cơm trắng bỏ ở trước mặt mình, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đáp lại lời của vị Hòa Thượng kia.

"Đại sư... mời đại sư dùng cơm!" Ngô Đồng nhẹ nhàng mời chào, Canh Đồng Tâm vẫn còn nóng, Măng Tây Xào vẫn còn êm dịu.

"Đa tạ thí chủ!" Tuệ Minh được Ngô Đồng đồng ý, hắn bước chân nhẹ nhàng bước đến, những lần khác hắn sẽ lấy cơm bỏ vào bình bát mà ăn, nhưng hôm nay thì lại khác, trước mặt hắn là một chén cơm trắng, một nồi canh nhỏ, một đĩa măng xào, tất cả đều là món chay, tựa như ông chủ của Thanh Giang Lạc đã biết hắn hôm nay sẽ đến.

"Đại sư mời dùng bữa... hôm nay Thanh Giang Lạc chỉ có hai món chay cùng cơm trắng, đại sư mong đừng chê!" Ngô Đồng nhẹ nhàng mở miệng mời dùng bữa.

"Thí chủ món canh này tên là gì? Đĩa măng xào này tại sao lại thơm như thế!" Tuệ Minh chỉ mới nhìn nước canh trong vắt thôi đã cảm thấy trong lòng êm dịu, cảm thấy những món ăn này không phải là món ăn tầm thường.

"Canh Đồng Tâm cùng Măng Tây Xào hai món chay bình thường mà thôi!" Ngô Đồng mỉm cười, lấy một cái chén múc cho Tuệ Minh một chén Canh Đồng Tâm.

"Đa tạ thí chủ!" Tuệ Minh vui vẻ đón nhận, tay bóc một miếng cơm trắng bỏ vào trong miệng, đôi đũa gắp một miếng Măng Tây Xào nhai cùng cơm, cảm nhận được hạt cơm cùng Măng Tây Xào hòa quyện với nhau, hắn cảm thấy đây không chỉ là một món ăn mà còn là một loại đạo hạnh cao thâm.



Nhìn thấy Tuệ Minh ăn cơm ngon lành như vậy, Ngô Đồng mỉm cười, hắn tự ăn cơm của mình, cũng không có trò chuyện, cũng không có hỏi nhiều, người khác ăn đồ ăn của hắn làm, đã là tốt rồi.

Tuệ Minh ăn xong chén cơm trắng, ăn thêm một vài miếng Măng Tây Xào, lại húp hết nước Canh Đồng Tâm, tinh thần của hắn ngay lập tức dịu nhẹ giữa trưa hè nóng nực.

"Thí chủ bữa cơm hôm nay rất tuyệt, đa tạ thí chủ đã khoang đãi!" Tuệ Minh mỉm cười, hai tay chấp lại, cúi đầu.

"Đại sư không cần câu nệ, chỉ là một chén cơm trắng cùng hai món chay mà thôi!" Ngô Đồng cũng rất khách khí nhẹ nhàng đỡ Tuệ Minh đứng dậy.

"Bần tăng pháp danh Tuệ Minh đến từ Thánh Giới hôm nay bước đến Thanh Giang Hà được thí chủ khoan đãi một bữa, đúng là hữu duyên!" Minh Tuệ nhẹ nhàng giới thiệu bản thân mình.

"Đại sư đến từ Thánh Giới sao?" Ngô Đồng lục này giật mình, hắn còn tưởng vị Hòa Thượng này là một người bình thường, nhưng bây giờ nghĩ lại không có người bình thường nào lại có thể bước trên mặt nước Thanh Giang Hà đến Thanh Giang Lạc của hắn.

"Đúng vậy, bần tăng đến từ Thanh Giới đã đi được mười vạn dặm hồng trần, ngắm nhìn thế gian mọi loại khổ hạnh, bần tăng muốn tu ra đạo của chính bản thân mình!" Tuệ Minh mỉm cười đáp lại.

"Thì ra là như vậy, mười vạn dặm hồng trần, không phải là mười vạn dặm đường có đúng không?" Ngô Đồng không phải là người tu tiên không biết vạn dặm hồng trần so với vạn dặm đường có gì khác nhau.

"Tất nhiên là khác nhau, chỉ là rất khó giải thích!" Tuệ Minh cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao hắn cũng vẫn chưa tìm hiểu ra đạo của mình.

"Không biết đại sư đã đi như thế này bao lâu rồi?" Ngô Đồng ánh mắt tò mò nhìn Tuệ Minh hỏi.

"Bần tăng cũng không nhớ rõ nữa, có thể là trăm năm cũng có thể là đã ngàn năm rồi!" Tuệ Minh không nhớ bản thân đi được bao lâu, nhưng hắn nhớ năm đó khi bản thân đi hành khuất hắn chỉ là một Tiểu Tăng, pháp lực, đạo hạnh cũng không có lớn mạnh như bây giờ.

Trăm năm? Ngàn năm, vị Hòa Thượng ở trước mặt của hắn là một tu tiên giả? Không phải nói là một vị Phật Tu đã có đạo hạnh, có lẽ không một chút nào kém tu tiên giả.