Mỹ Thực Gia Tại Tu Tiên Giới

Chương 7: Vị Khách Không Mời Mà Tới.



Ngô Đồng vừa đứng nướng cá, vừa nhìn ngắm phong cảnh của Thanh Giang Hà, êm dịu và nhẹ nhàng, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, có lẽ sống một cuộc sống tiêu dao tự tại như thế này còn thoải mái hơn khi trở thành Tiên Nhân.

"Gâu Gâu Gâu!" Tiểu Hắc lúc này nhìn thấy Ngô Đồng nhìn ngắm mặt nước, nó sủa lên một tiếng, nhưng thấy Ngô Đồng không phản ứng, liền cắn chân của hắn.

"Tiểu Hắc có chuyện gì? Mày lại cắn chân của tao?" Ngô Đồng nhìn Tiểu Hắc tò mò hỏi, tuy rằng Tiểu Hắc không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần nghe âm thanh sủa của Tiểu Hắc hắn liền cảm thấy thoải mái.

Tiểu Hắc quay đầu vào bên trong nhà bếp sủa lớn, như là đang nhắc nhở Ngô Đồng chuyện gì đó.

"C·hết... c·hết... quên mất... haha! Cảm ơn mày Tiểu Hắc!" Ngô Đồng lo nhìn ngắm Thanh Giang Hà, lo nướng cá mà xém chút nữa quên mất ở trong bếp hắn đang nấu món Đầu Cá Kho Tiêu.

Ngô Đồng ngay lập tức hớt ha hớt hả chạy vào bên trong nhà bếp, bưng nồi Đầu Cá Kho Tiêu xuống dưới, cũng may không có cháy khét, vừa mới chín tới, hương thơm của ớt cùng tiêu hòa quyện vào nhau, làm cho Ngô Đồng cảm thấy đói bụng.

"Đầu Cá Kho Tiêu đã xong, bây giờ đợi cơm trắng chín cùng Cá Nướng Minh Ngạc nữa là hoàn thành bữa tối!" Ngô Đồng vui vẻ cười cười, bước ra bên ngoài tiếp tục nướng cá.

Cá Minh Ngạc nướng trên lửa lớn, từng lớp da của nó được nguyên liệu mà Ngô Đồng thoa lên khiến cho nóng óng ánh, tỏa ra một mùi hương cực kỳ dịu kỳ.

Thịt cá chắc nịt, từng thớ thịt đều ngấm hết tất cả gia vị vào bên trong, mùi hương của tỏi hòa quyện cùng mùi hương của ớt, lại thêm một chút hành lá, một chút mè trắng, hạt tiêu thơm lừng rắc lên, khiến cho thịt cá tỏa ra hương vị động lòng người.

"Chưa ăn mà đã thấy thèm, Cá Minh Ngạc đúng là tuyệt phẩm nguyên liệu có khác, thật muốn cắn một phát!" Ngô Đồng nhìn món ăn trước mặt của mình mà thèm thuồng, hắn không nghĩ công thức nấu ăn khi nướng Cá Minh Ngạc lại tuyệt vời như thế này.



Cá nướng cuối cùng cũng chín tới, thịt cá cuối cùng cũng đã tỏa ra hương thơm vốn có của nó, mùi vị này tuy rằng chưa ăn vào trong miệng, đã khiến cho người ta cảm thấy thơm ngon không cưỡng lại được.

"Tiểu Hắc, chúng ta ăn cơm thôi!" Ngô Đồng gắp cá nướng để vào đĩa, mang vào bên trong nhà, mở ra cửa sổ, để cho gió lùa vào bên trong Tửu Điếm, vừa ăn tối, vừa ngắm trăng, còn gì tuyệt vời hơn.

"Gâu Gâu Gâu!" Tiểu Hắc vẫy đuôi vui vẻ, nó sắp được dùng bữa rồi.

Ngô Đồng cười cười nhìn Tiểu Hắc, một tay thì vừa xới cơm, một tay thì vừa bưng Đầu Cá Kho Tiêu lên trên bàn, có cơm có cá lại có trà, quả là một bữa ăn thịnh soạn.

Buổi trưa ăn chay, buổi tối ăn mặn, cảm giác này thật là trái ngược.

Lúc này ở trên đất liền, Diêm Vương nhìn ngắm Thanh Giang Hà hắn bước chân bước lên mặt nước, đi tìm khí tức của hai con Minh Ngạc bị người khác câu trộm.

Càng đi về phía trước khí tức của Minh Ngạc càng lúc càng nồng, nhưng sau đó lại từ từ biến mất, tựa như đã bị một thứ gì đó gột rửa sạch sẽ, xua đi ác niệm của Vong Xuyên Hà bám trên thân Minh Ngạc.

Diêm Vương càng lúc đi càng xa, ra giữa Thanh Giang Hà lúc này hắn nhìn thấy một Tửu Điếm nhỏ đang sáng đèn, đang mở cửa, một mùi hương thơm xộc vào trong mũi của hắn, khơi gợi cảm giác thèm ăn của hắn.



"Giữa Thanh Giang Hà lại có một Tửu Điếm, giờ này lại nấu ăn? Rốt cuộc nó là thứ gì đây?" Diêm Vương hiếu kỳ, bước chân ngay lập tức bước đến chỗ Tửu Điếm.

"Thanh Giang Lạc tên không tệ!" Diêm Vương nhẹ nhàng mỉm cười một cái, sau đó lại lên tiếng nói lớn.

"Tại hạ hôm nay đi ngang qua Thanh Giang Hà, nhìn thấy Tửu Xá còn mở cửa, không biết có thể mua một bữa ăn hay không?" Diêm Vương hóa thành một nam tử, hắn cũng không muốn người khác nhận ra thân phận của mình.

Ngô Đồng đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe âm thanh của người khác vang lên, tới giờ cơm lại có khách, nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy một nam tử nho nhã mang một bộ Hắc Bào đứng trước cửa, tay cầm một thanh quạt xếp, chân đạp mặt nước, khí thế có chút âm lãnh, không giống với người của Nhân Giới có lắm.

Đêm hôm lại có một vị khách không mời mà tới, hôm nay một là Tuệ Minh hai là người này, có lẽ hôm nay là một ngày may mắn của hắn đi.

"Mời khách quan vào!" Ngô Đồng cũng không câu nệ, Thanh Giang Lạc của hắn cũng chỉ có vài cái bàn nhỏ mà thôi, cũng không có phòng ở lại, muốn ở lại cũng không được.

"Không biết ông chủ đang nấu món gì, tại sao lại thơm như thế?" Diêm Vương nhìn sang đĩa cá nướng ở trên bàn cùng với nồi Đầu Cá Kho Tiêu, hắn ngay lập tức chảy nước bọt, thèm ăn.

"Đầu Cá Kho Tiêu cùng với Cá Nướng Minh Ngạc, hôm nay vất vả câu được hai con, khách quan đến thật đúng lúc, cơm vừa chín tới, cá vừa nướng xong, chỉ là đáng tiếc hôm nay không có món canh!" Ngô Đồng mở miệng đáp lời.

"Cá Minh Ngạc? Không phải chỉ tồn tại ở Minh Giới thôi sao, nghe nói nó nằm sâu tận bên trong Vong Xuyên Hà cho dù là Diêm Vương cũng khó mà câu được một con, ông chủ lại có thể câu được hai con, đúng là không phải nhân vật tầm thường!" Diêm Vương nghe đến hôm nay câu được hai con Minh Ngạc mà muốn tức điên, nhưng mà nhìn hai món ăn ở trên bàn, tâm trạng của hắn lại dịu đi một chút.

"Haha! Cá thì là cá mà thôi, hôm nay ta câu nó ở bên trong Thanh Giang Hà này, có lẽ bên dưới còn không ít đâu!" Ngô Đồng cười lớn, có thể hắn hôm nay rất là may mắn, mới có thể câu được tận hai con Minh Ngạc.



"Vậy sao?" Diêm Vương mở ra đôi mắt, kiểm tra Thanh Giang Hà, đúng là ở dưới Thanh Giang Hà có rất nhiều thứ cấm kỵ tồn tại, nhưng mà hắn lại không nhìn ra có con Minh Ngạc nào tồn tại.

"Đúng... đúng, không biết khách quan cao danh quý tánh là gì? Đêm hôm ghé Tệ Xá của ta chỉ là muốn ăn cơm thôi sao?" Ngô Đồng mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

"Ta nói ra sợ ông chủ sẽ sợ hãi đấy!" Diêm Vương mỉm cười nhìn Ngô Đồng nói.

"Có gì mà phải sợ? Khách quan cũng không phải thần phật, cũng không phải yêu ma quỷ quái, chỉ là một tu sĩ đi ngang qua mà thôi, ta có gì phải sợ chứ!" Ngô Đồng không biết nam tử này có thân phận như thế nào, có lẽ là một đại tu sĩ giống với Tuệ Minh hắn đã gặp được mấy hôm trước đi.

"Nếu ta nói ta là Diêm Vương của Minh Giới thì ông chủ có tin hay không?" Diêm Vương không câu nệ chút nào, ngay lập tức hóa thành hình dáng chân thật của mình.

"Diêm Vương nửa đêm ghé thăm là muốn lấy mạng ta sao? Trong sổ sinh tử chắc chắn ta dương thọ vẫn còn nhỉ?" Ngô Đồng nếu là trước đây sẽ sợ hãi mà hét lên, nhưng giờ phút này hắn đã có Lĩnh Vực Vô Địch, chỉ là Diêm Vương mà thôi, hắn cũng không sợ.

Diêm Vương kinh ngạc không thôi, người phàm trước mặt lại không sợ hãi một chút nào, tựa như không nhiễm một chút bụi trần, không chút nào lo lắng hay sợ hãi khi nghe tên của hắn, cho dù là Chuẩn Thánh hay Thánh Nhân nghe tên của hắn cũng phải kính sợ ba phần.

Ấy thế mà chỉ là một phàm nhân, lại chẳng sợ hãi hắn, không lẽ người này còn kinh khủng hơn cả Thánh Nhân.

"Diêm Vương đã đến Thanh Giang Lạc của ta thì đều là khách nhân, hôm nay ta liền chiêu đại Diêm Vương đại nhân một bữa thịnh soạn đi!"

Diêm Vương lúc này chỉ có thể im lặng chứ không lên tiếng một chút nào, đối mặt với một phàm nhân hắn chưa từng như thế này bao giờ, có lẽ người càng sợ hắn, hắn phải cảm thấy bình thường, người không kính sợ hắn, hắn mới cảm thấy kinh ngạc.