Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 23: Từ khi nào thiết lập của tôi lại là chính nhân quân tử?



Mì được đem lên, cả hai người đều gọi mì thịt bò, Khương Nặc đề cử cái này nên Thu Diệc Diệu cũng gọi theo.

Khương ca đúng là không dễ để bị xem thường, hương thơm của bát mì này nhiều hơn hẳn, nguyên liệu cũng rất đầy, mặt trên phủ kín bằng một tầng thịt bò, cũng không biết là nó vốn có nhiều thịt bò như vậy hay là do nể tình Khương Nặc nên ông chủ mới cố ý cho thêm.

Sợi mì được cán bằng tay, bây giờ ở trong thành phố rất khó để tìm được người tự cán mì, lúc nhai rất ngon. Nước súp cũng vô cùng đậm đà, cực kỳ đặc sắc, so với những nơi khác thì gia vị hoàn toàn khác biệt.

Chỉ mới ăn mấy miếng, Thu Diệc Diệu đã không nhịn được khen, "Ngon quá đi!"

"Thu thiếu gia hài lòng là tốt rồi." Nhìn Thu Diệc Diệu ăn vui vẻ như thế, Khương Nặc cũng vô thức nhếch lên khoé miệng.

Nhai thịt bò, đột nhiên Thu Diệc Diệu không đầu không đuôi hỏi, "Bình thường cậu cũng trèo tường hả?"

"Không bị ngã." Khương Nặc đáp.

"? Nhưng làm sao cậu biết nơi đó có thể trèo được?" Thu Diệc Diệu chọn một nơi để trèo mà rất ít khi gặp được các học sinh trong trường, những học sinh khác sẽ thường trèo ở bức tường sân thể dục. Với lại, đây cũng không phải là nơi cậu gặp Khương Nặc khi bò ở trong hẻm tối.

Mẹ nó, nhớ tới chuyện này thì lại cảm thấy mất mặt.

"Bởi vì thấy cậu nhảy xuống ở chỗ đó rồi."

"???"

"Cậu thấy tôi hả? Sao tôi lại không thấy cậu?!" Thu Diệc Diệu khiếp sợ tới mức không giữ được đũa gắp thịt bò, rớt xuống nước súp trong bát mì.

"Nước bắn hết lên mặt rồi." Khương Nặc cười, rút giấy nhưng không đưa sang mà lau lên má và cằm của cậu.

Động tác nhẹ nhàng, giống như sợ chỉ dùng một chút lực thôi thì sẽ làm trầy xước đi làn da trắng trẻo mềm mại của cậu.

Thu Diệc Diệu ngơ ngác dừng lại để cho hắn lau, đến hô hấp cũng phải ngưng lại.

"Ngốc." Khương Nặc khẽ cười bảo.

"Quan hệ của hai đứa tốt thật ha." Ông chủ đi tới mang theo một đĩa trứng muối, chân gà và các món ăn vặt khác.

"Vâng, cũng không tệ ạ." Khương Nặc như ám chỉ gì đó, nhướng mày nhìn sang Thu Diệc Diệu.

Thu Diệc Diệu cảm thấy như hôm nay Khương Nặc cố ý không bỏ qua cho cái cằm của cậu, nhất định phải để lại một chút gì đó.

Nhưng lần này Thu Diệc Diệu lại không đưa tay lau đi cảm giác ấy nữa.

Trải qua một lúc gián đoạn như thế, vấn đề vừa rồi cũng bị Thu Diệc Diệu vứt ra sau đầu, Khương Nặc cũng không giải thích thêm.

Ăn xong no đủ, Thu Diệc Diệu đứng dậy duỗi người.

Mì nóng hổi ăn đến mức trên trán đổ mồ hôi, nhưng khi gió đêm thu thổi qua rất nhanh đã tan đi, vô cùng thoải mái.

Khương Nặc thanh toán rồi chào hỏi với ông chủ sau đó mới đi ra.

"Thế nào?" Hắn hỏi.

"Ăn ngon lắm, sau này sẽ đi nữa." Thu Diệc Diệu khen ngợi một câu.

Khương Nặc cười, khoác tay lên vai cậu cùng đi về.

"Cảm giác trốn học thế nào? Lớp trưởng đại nhân?"

Bây giờ tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, Thu Diệc Diệu chưa từng thấy Khương Nặc vắng mặt bao giờ. Trong ấn tượng của cậu, Khương Nặc thuộc loại học sinh giỏi cho dù có sốt cao 40 độ cũng muốn đi học, sao có thể lãng phí thời gian tốt của tiết tự học buổi tối.

"Không tệ lắm, sau này sẽ đi nữa." Khương Nặc đáp.

"Mẹ nó, cậu còn bắt chước cách nói chuyện của tôi!" Thu Diệc Diệc nói xong thì suy nghĩ lại, "Tôi sẽ không dạy hư cậu đâu nhỉ?"

"Chỉ dựa vào cậu thôi mà muốn dạy hư tôi ư?" Khương Nặc liếc mắt xem thường nhìn cậu, "Đứa nhỏ mềm mại này."

"??? Tôi thấy dạo gần đây cậu lên mặt quá rồi đó nha!"

Thu Diệc Diệu muốn giãy ra khỏi vòng tay của Khương Nặc để cho cậu ta mất mặt một trận, nhưng không ngờ sức lực của Khương Nặc quá lớn, cậu giãy dụa thế nào cũng không ra. Tư thế bây giờ của hai người rất giống như một đôi tình nhân đang đi tản bộ.

"Ở đây không có bạn học đâu, cậu diễn làm cái gì! Nghiện rồi hả!"

Thu Diệc Diệu giãy giụa làm cho sợi tóc mềm mại cọ lên mặt và cổ của Khương Nặc, cứ như là đang làm nũng ở trong lòng hắn vậy. Khương Nặc bỗng dưng rất hưởng thụ cái cảm giác này.

"Luôn phải tự mình giám sát chứ, thành thật đứng yên với tôi đi." Khương Nặc vòng tay ôm chặt cổ cậu, còn đưa tay gãi gãi cằm cậu.

Thu Diệc Diệu: "..."

Thở dài, cậu bỏ cuộc, mặc kệ cậu ta đi.

Lúc trở lại phòng học, vừa lúc tiết đầu mới tan.

La Thiên Địch đang ở trong lớp ba hoa về thành quả tập luyện của bọn họ.

"Khương ca và Diệu ca truyền gậy rất ổn, rất ăn ý, đến lúc đó thì nhờ vào hai người bọn họ thôi. Tôi với lại tên họ Viên kia sẽ chỉ đập đập nước*, nằm không chờ thắng!"

*Hoa thuỷ, vỗ nhẹ nước: Chỉ sự lười biếng. Giống như để một chiếc thuyền đi được thì sẽ có nhiều người cùng chèo, nhưng có vài người lười biếng chỉ giả vờ đập đập lên mặt nước thôi.

"Đúng rồi đó, couple của tôi trời sinh một đôi, ăn ý không cần luyện tập cũng thành."

"Có khi nào mối quan hệ riêng tư của hai người bọn họ đã vượt qua khỏi sự hiểu biết của chúng ta, cho nên mới có sự ăn ý cao như vậy không?"

"Cậu nói có lý đó! Có khi bọn họ đã... cái kia rồi đi!"

"!!!"

Mọi người mồm năm miệng mười, càng nói càng mơ hồ, càng nói càng thái quá, đều là những vẻ mặt nói khùng nói điên.

La Thiên Địch không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng nói một câu lại có thể mang tới hiệu ứng cánh bướm* như thế, ở trong lòng âm thầm xin lỗi Khương ca một câu, sau đó gia nhập vào tập thể đàn ăn đường.

*Một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Nhiều người tin rằng, mọi thứ xảy ra đều có lý do và không có gì ngẫu nhiên cả. Rằng có những điều nhỏ nhoi không đáng lưu tâm, hay chuỗi các sự kiện dường như không quan trọng cũng sẽ tác động đến tương lai chúng ta, có thể thay đổi lớn lao đến lịch sử và tạo nên vận mệnh mới.

Chỉ có Lương Lộ không vui vẻ gì lắm, tách ra khỏi chủ đề này, "... tôi muốn biết, Diệu ca chạy nhanh lắm sao? Từ trước đến nay cậu ấy không tham gia những chuyện thi đấu như thế này, tôi nghĩ cậu ấy là phế liệu của thể thao chứ?" Sự hiểu biết của cô về sức vận động của Thu Diệc Diệu hoàn toàn trống rỗng.

"Tất nhiên là rất nhanh rồi! Nếu không thì làm sao để cho cậu ấy chạy ở vị trí cuối cùng chứ!" La Thiên Địch khoa trương miêu tả, "Tốc độ hệt như bay vậy, hơn nữa còn bức tốc cực kỳ, về cuối còn cách với Khương ca khoảng hai người đấy."

"Được rồi, được rồi, đừng thổi phồng tôi quá." Thu Diệc Diệu đi vào từ cửa sau, "Đến lúc thi đấu chính thức mà không bay được thì chẳng phải là vả mặt tôi hay sao?"

La Thiên Địch vừa nhìn thấy hai chính chủ đã quay trở lại, nhiệt tình chào đón ngay.

"Hai đại thần! Hoanh nghênh giá lâm tới nơi tồi tàn này!"

"Các cậu làm gì thế? Sao tiết đầu tiên không thấy?" Ngô Mộng Tuyết đã sớm cảm thấy kỳ lạ, Thu Diệc Diệu trốn tiết học buổi tối là bình thường, nhưng sẽ không bình thường đối với Khương Nặc.

"Ở văn phòng giáo viên." Thu Diệc Diệu nói.

"Đi ăn mì." Cùng lúc đó, Khương Nặc cũng nói.

....

Một chút ăn ý cũng không có.

Thu Diệc Diệu thở dài, tên học sinh giỏi ngốc nghếch này tại sao lại không biết nói dối chứ?

Cậu âm thầm chửi thề, không biết vừa rồi các bạn học đã triển khai liên tưởng rất sâu sắc về sự ăn ý của hai người bọn họ.

"Sao không giống nhau thế?"

"Đây là tự nhận mình sai rồi."

Thu Diệc Diệu nhún vai.

"Hai cậu đi ăn mì hả? Ăn mì gì thế?" Ngô Mộng Tuyết hỏi.

Khương Nặc thấy Ngô Mộng Tuyết, dường như là chợt nhớ tới nên nói, "Mộng Tuyết, số phiếu của bọn tôi bây giờ thế nào rồi?"

"Số phiếu hả, bây giờ chênh lệch không nhiều, vẫn là Khương ca cao hơn ba mươi phiếu."

"Ừ." Khương Nặc gật đầu, "Vừa rồi tôi dắt cậu ấy ra ngoài ăn mì, một tiệm mì bí mật của tôi."

La Thiên Địch: "Ồ quao đấy! Khương ca, tôi là bạn của cậu lâu như thế cậu cũng không đưa tôi đi mà lại đưa cậu ấy đi!"

Ngô Mộng Tuyết: "Chẳng trách số phiếu của Khương ca vẫn luôn dẫn đầu, đều là do những chuyện nhỏ nhặt này mà ra, Diệu ca phải cố lên đấy nhé!"

Đột nhiên bí mật nhỏ của mình và Khương Nặc bị tiết lộ nên Thu Diệc Diệu có cảm giác khó chịu nhất thời. Hành động Khương Nặc ở quán mì có phải cũng là mang dụng tâm khác hay không? Chẳng biết giây tiếp theo hắn có nói thẳng với Mộng Tuyết rằng "Lúc ăn mì tôi cũng có lau miệng cho Thu Diệc Diệu" không? Nếu như hắn dám nói như thế thì cậu sẽ tuyệt giao với hắn!

"Đúng rồi, đối xử với tôi tốt một chút đi." Ngược lại, Khương Nặc không nói những lời đó mà là phụ hoạ theo.

Quan hệ của hai người dạo gần đây đều là do Khương Nặc chủ động nhiều hơn, lời nói này của Khương Nặc là có tâm tư muốn ám chỉ cậu.

Nhưng Thu Diệc Diệu nghe không hiểu, cậu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Không có khả năng thua đâu, nếu đến cuối cùng phiếu của tôi vẫn thấp thì trước khi kết thúc cá cược tôi sẽ ấn lớp trưởng của các người vào tường, hôn hắn mười phút không thở dốc, lúc đó các người phải bỏ phiếu thêm cho tôi đấy!"

Thu Diệc Diệu chỉ vào bức tường ở phía sau phòng học hùng hổ nói.

Sao lại là tới tận trước khi cá cược kết thúc? Khương Nặc thở dài một hơi không nghe thấy được.

"Oa! Xuất sắc tuyệt vời!" La Thiên Địch xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, vỗ tay đầu tiên.

Đám người Ngô Mộng Tuyết cũng vỗ tay vài cái.

Thấy bọn họ làm như thế, trong lớp có một số bạn học không rõ chuyện gì, tuy không hiểu nhưng vẫn vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay của lớp 11-3 vang lên như sấm dậy.

Các bạn học đi ngang qua đều nhao nhao ghé mắt xem, trong lòng tự hỏi không biết ở đây đang xảy ra chuyện tốt gì?

Thu Diệc Diệu: "..."

Chuông vào học vang lên, mọi người tranh nhau ngồi về chỗ.

Thu Diệc Diệu vừa mới thu dọn xong các giấy thi chất đống ở trên bàn, chuẩn bị nằm sấp xuống để ngủ thì Khương Nặc đưa một tờ giấy sang cho cậu.

"Gì vậy?" Thu Diệc Diệu không hiểu, là bạn cùng bàn rồi, có cái gì sao không nói thẳng mà còn muốn chuyền giấy, không tốn công sao?

Khương Nặc bảo cậu mở tờ giấy ra xem, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Thu Diệc Diệu mở tờ giấy ra, chữ ở bên trên được viết rất đẹp, mang theo lực mạnh mẽ, không biết là hắn đã học qua khoá thư pháp của bên bè phái nào, rất có phong cách của Khương Nặc.

Nhưng trên giấy chỉ có ba chữ: Tôi sẽ chờ.

Thu Diệc Diệu xem xong thì hừ lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ là tôi không dám chắc?"

Nói rồi muốn vứt tờ giấy đi, nhưng cuối cùng vẫn ném nó vào bên trong hộc bàn.

Đại hội thể thao hừng hực khí thế rất nhanh đã đến, trước đó, tổ đội bốn người chạy tiếp sức 100m của bọn họ cũng đã tập luyện thêm vài lần, sự ăn ý giữa họ cũng xem như có khởi sắc.

Diễu hành khai mạc, Thu Diệc Diệu lười biếng đi ở cuối cùng của đội ngũ, lớp phó thể dục Viên Chí Kiệt đứng ở bên cạnh cậu ngậm còi thổi khiến cho lỗ tai của cậu sắp điếc. Bây giờ cậu cực kỳ hối hận khi đã xuất hiện ở đây, đáng lẽ nên tìm một cái cớ để chạy trốn.

Các bạn học theo tiếng thổi còi bước đều bước, từng bước chỉnh tề, nét mặt rạng rỡ đi đến phía đài chủ tịch, Thu Diệc Diệu cảm thấy nếu như cậu cũng làm như vậy thì sẽ hệt như một đứa ngốc tiếp theo, vì thế tâm tư bắt đầu phiêu đãng.

Cậu thấy Khương Nặc đi đầu đội ngũ để cầm bảng lớp.

Các lớp khác đều chọn nữ sinh xinh đẹp nhất để cầm bảng tên, nhưng lớp của bọn họ không cần, lớp trưởng tự xuất mã cũng có thể nghiền áp tất cả các nữ sinh ấy.

Khương Nặc không mặc giống như các bạn khác trong lớp. Tất cả mọi người đều đang mặc đồ thể dục, nhưng vì Khương Nặc là người cầm bảng nên mặc một bộ âu phục đơn giản theo phong cách trường học, từ phía sau nhìn đến, dáng người đĩnh bạt, rất dễ trông thấy.

Bực mình quá.

Thu Diệc Diệu đã vài lần muốn dời ánh mắt đi nhưng không rõ tại sao cuối cùng vẫn nhìn sang.

Tại sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy, ngay cả khí chất và bóng lưng cũng cao hơn người khác một bậc lớn.

Thu Diệc Diệu thở dài, nhận thua, đôi mắt này cũng không thể chọc mù được, muốn nhìn cái gì thì nhìn đi.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời ngày thu chiếu rọi vào sân thể dục, không lạnh cũng chẳng nóng.

Loại thời tiết này rất phù hợp để ngủ, nhưng bọn họ phải chờ tất cả các lớp diễu hành xong hết rồi đứng vào, sau đó lãnh đạo ở trên đài phát biểu, nói không ngừng. Cậu ngáp một hơi thật lớn, lau nước mắt.

Nếu không phải lúc này Khương Nặc đang là người cầm bảng tên nên phải đứng ở phía trước, cậu muốn tựa vào người hắn để chợp mắt một lát.

Đang mê man căng mắt suy nghĩ, bóng dáng chói mắt ở phía trước kia lại đi về phía của cậu.

Thu Diệc Diệu: "?"

Khương Nặc đi tới xếp hàng ở phía sau cậu, "Buồn ngủ ư? Không thì dựa vào tôi để chợp mắt một lát đi."

Thu Diệc Diệu xoay đầu lại, "Cậu không cần đứng ở trước giơ bảng hả?"

"Giao cho Thư Tĩnh rồi, một lát nữa tôi phải lên đài để diễn thuyết, lãnh đạo nhà trường biết mà." Giọng nói từ tính của Khương Nặc dễ nghe truyền tới tai cậu từ phía sau.

"Hở?" Thu Diệc Diệu cảm thấy đầu óc của mình bỗng dưng có hơi trì độn.

"Chỉ còn hơn mười phút thôi, cậu có muốn dựa không?" Khương Nặc hỏi.

"Muốn, muốn chứ!"

Không uổng công cậu vừa nghĩ đến việc này, bây giờ hắn tự đưa mình ra tới cửa rồi, chẳng phải đẹp quá rồi hay sao!

Thu Diệc Diệu yên tâm dựa hết trọng lượng của mình vào người ở phía sau, cả cơ thể đều giao cho Khương Nặc nâng đỡ.

Cậu khép mắt, thở ra một hơi, "Nếu có thể nằm thì tốt rồi."

"Được, buổi tối về ký túc tôi sẽ nằm để cho cậu chịch*." Khương Nặc cười.

*Từ "Dựa" này Khương Nặc dùng còn có nghĩa thoát nôm na là chịch á mọi người:> Từ này Thu Diệc Diệu cũng hay dùng để chửi nữa.

"Bậy bạ cái gì vậy, lớp trưởng, cái này không phù hợp với thiết lập chính nhân quân tử của cậu đâu." Thu Diệc Diệu mệt mỏi, nói chuyện cũng không rõ ràng.

"Từ khi nào thiết lập của tôi lại là chính nhân quân tử?"

"..."

Thu Diệc Diệu không để ý tới hắn nữa, yên tâm bắt lấy thời gian nghỉ ngơi này.

Thu Diệc Diệu vốn nghĩ là mình sẽ không thật sự ngủ, nhiều lắm cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi. Không ngờ khi dựa vào Khương Nặc, cậu thoải mái đến mức ngủ say. Lúc đang dạo chơi khắp mây trời trong cơn mơ, Khương Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng gọi, "Dậy đi, tôi phải đi diễn thuyết rồi."

"Ừm..." Thu Diệc Diệu không tình nguyện chút nào đứng thẳng dậy, mở mắt ra.

"Ngủ thật hả?"

"Có vẻ như đã ngủ một chút, tôi trâu bò thật đấy, đứng mà cũng có thể ngủ nữa, biến thành ngựa mất rồi."

"Ừ, bé ngựa, lần sau để tôi cưỡi nhé?"

Thu Diệc Diệu phản ứng lại, "Đệt mẹ, cậu đừng nói bậy nữa!"

"Không có." Ánh mắt của Khương Nặc trông có vẻ rất vô tội, "Tôi đi đây."

"Ừ."

Lúc Khương Nặc nghiêng người chuẩn bị đi qua, Thu Diệc Diệu bỗng dưng lại nói một câu, "Cố lên nhé."

Giọng nói rất nhẹ nhưng Khương Nặc vẫn nghe được.

Hắn quay đầu lại mỉm cười với Thu Diệc Diệu, cũng nhẹ giọng đáp, "Được."