Nếu Không Phải Là Em

Chương 21: Không thể yêu em.



- Này! Rốt cuộc anh có đi được không vậy?

Phương Du Kỳ vừa dìu Doãn Thiên Duật đang say khướt vừa cằn nhằn bên tai hắn, cô dù sao cũng là phụ nữ, sức lực bao nhiêu đó thôi, làm sao có thể đỡ nổi một gã được đúc ra từ sắt...
Cuối cùng thì cũng vào được trong phòng,cắn chặt răng mà đặt hắn lên giường, Phương Du Kỳ thở hổn hển.
Con trâu già đáng chết!
Lại dám hành hạ cô thế này.
Lúc Kỳ Vũ đưa hắn về thì cả người hắn đã mềm nhũn, tất cả người làm hay vệ sĩ, thậm chí là quản gia thân thuộc nhất đến định đỡ hắn lên phòng đều bị hắn lớn tiếng đuổi đi, Kỳ Vũ cũng k ngoại lệ, cứ luôn miệng gọi "Kỳ Kỳ "đến khi Phương Du Kỳ từ trên gác chạy xuống, Doãn Thiên Duật với dáng vẻ mềm như cọng mì, ngẩng đầu lên rồi đưa tay hướng về phía cô đang đứng

- Kỳ Kỳ! Đưa anh lên phòng!

Cô bất đắc dĩ thở dài, đành phải gồng mình lên để đưa hắn về phòng ngủ. Nhớ lại càng khiến cô thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn rồi quay lưng đi về phía cửa nhà vệ sinh
Chợt...

- Tại sao? Tại sao em lại là con gái bà ta?

Phương Du Kỳ đứng lặng một lúc, cô từ từ quay người lại, nhìn người đàn ông đang lải nhải trên giường, cô bước qua và ngồi xuống cạnh hắn

- Anh say quá nên mất trí rồi sao? Là ai nợ ai cơ chứ?

Doãn Thiên Duật vẫn nhìn chằm chằm vào cô

- Sinh con cho tôi, hoàn toàn trở thành người phụ nữ của tôi, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, không thể sao?

Phương Du Kỳ cắt chặt hai hàm răng, khuôn mặt toàn vẻ chán ghét

- Anh thôi được rồi đấy!

Sau đó cô cúi xuống, tháo bỏ giày, từ từ cởi bỏ từng cúc aó sơmi trên người hắn một khuôn ngực vạm vỡ hiện rõ dần trước mắt cô, tiếp tục đưa tay tháo gỡ thắt lưng,đưa tay chạm vào khóa quần hắn, tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Trời à, cô thật sự chỉ là muốn thay đồ ngủ cho hắn mà thôi!
Lấy hết can đảm, cô bắt đầu tháo khóa quần cho hắn...

- Muốn sao?

Ầm

Lồng ngực Phương Du Kỳ như muốn nổ tung, tay cô bất ngờ dừng lại trên cự long của hắn mà không biết rụt tay về.
Trời ơi, không phải hắn ngủ rồi sao? Sao lại....
Doãn Thiên Duật cười gian tà nhìn cô gái đã ngớ ngẩn không biết gì

- Anh còn chưa làm gì mà em đã kích động đến vậy rồi sao?

Phương Du Kỳ khó khăn điều chỉnh lại giọng nói

-Đừng hoang tưởng! Tôi.... Tôi chỉ...

- A.....
Cô còn chưa nói dứt lời đã bị Doãn Thiên Duật kéo xuống, xoay người cô nằm xuống giường và nằm đè lên người cô

- Anh.. Anh muốn... Muốn làm gì?
Phương Du Kỳ lắp bắp hỏi lại, Doãn Thiên Duật lại cười đậm hơn, hắn vuốt nhẹ khuôn mặt cô.
- Đừng uống thuốc nữa được không?

Lời nói như thứ chất độc cứ ngấm dần vào cơ thể nhưng lại khiến người khác say mê theo nó.Phương Du Kỳ như bị thôi miên, cô đưa ngón tay vẽ theo từng chi tiết trên khuôn mặt hắn, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu bạc, chiếc cằm cương nghị... Doãn Thiên Duật đưa tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đưa lên môi và đặt lên đó một nụ hôn, rồi lại đặt tay cô lên ngực trái của hắn, cùng cô đan mười ngón tay

- Kỳ Kỳ, nói yêu anh!

Phương Du Kỳ như bị đánh tỉnh, cô quay đầu muốn né tránh nhưng lại bị Doãn Thiên Duật giữa chặt

-Ngoan, nói yêu anh!

Cô lắc đầu phản kháng

- Không! Tôi không yêu anh! Không yêu chút nào cả!

Khuôn mặt Doãn Thiên Duật nổi lên sự mất mát to lớn, nhưng ngay sau đó liền được hắn che giấu

- Cả đời này đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, cũng đừng bao giờ nói rằng không yêu anh nữa! Kỳ Kỳ, em chỉ có thể yêu anh thôi!
Phương Du Kỳ sợ hãi, nghẹn ngào
- Tôi không muốn! Không muốn yêu anh!

Doãn Thiên Duật nhìn dáng vẻ phản kháng một cách tuyệt tình như vậy của cô, hắn tức giận nhưng lại thấy xót thương hơn. Đưa tay nắm nhẹ cằm cô, hắn từ từ áp môi vào đôi môi đỏ mọng... Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy vẻ ngông cuồng bá đạo, nụ hôn ướt át nhưng đầy sự quyến luyến, trân trọng.... Hắn đưa tay lướt dọc theo những đường cong mê người ....Từng vật cản trên người cô bị cởi bỏ ,hắn nhanh chóng trút hết mảnh vải cuối cùng trên cơ thể mình , lại tiếp tục những nụ hôn trượt dài trên cơ thể người đẹp.... Phương Du Kỳ như bị thôi miên, cô ngày càng trầm luân theo những nụ hôn, những cái vuốt ve gợi tình ở những điểm nhạy cảm...

-Kỳ Kỳ! Anh muốn nghe em kêu...Ngoan, xin anh muốn em đi!

Phương Du Kỳ như bị rút sạch lý trí, ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng cầu xin

- Ưm... Xin... xin anh... Muốn... Tôi!

Doãn Thiên Duật trìu mến hôn lên vùng trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô

- Ngoan lắm Kỳ Kỳ!

Bất ngờ dùng lực ở giữa hai chân cô

- A.... Không!

Cảm giác đau đớn dần qua đi, thay vào đó chỉ còn khoái cảm và thoải mái đến từng tế bào... Doãn Thiên Duật nghe tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc miệng nhỏ của cô càng khiến hắn tăng thêm lực. Hai người phối hợp lại tạo nên một bức tranh hoàn mỹ cùng những tiếng rên yêu kiều của nữ nhân cùng tiếng hít thở trầm đục của đàn ông khiến nhiệt độ trong phòng như đang tăng cao...
...
Phương Du Kỳ nằm trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô lại đưa tay vẽ theo những đường nét trên khuôn mặt đẹp như mộng ảo của hắn... Cô chống tay xuống giường và ngồi dậy
-A.. Ưm...
Hạ thân cô đau như bị bánh xe lăn qua, nhìn xuống ga giường bên dưới, cô cắn chặt môi dưới, không khỏi hận bản thân đã thỏa hiệp tối qua, dấu vết kích tình của họ vẫn còn đầy trên giường. Cô lại nhìn Doãn Thiên Duật đang ngủ rất say bên cạnh và cả.... một khẩu súng đặt dưới gối
Nếu có thể cô muốn dùng nó để bắn thẳng vào tim hắn
Cuộc đời cô sẽ hoàn toàn êm đẹp nếu hắn không xuất hiện
Nếu mười năm trước hắn không cướp đi người mẹ mà cô cần nhất
Nếu hắn không dùng mọi thủ đoạn để có được cô...
Thì có lẽ, có lẽ cô đã không phải sống thế nà. Cô có thể theo đuổi đam mê của mình có thể sống cuộc sống của chính mình...
Hắn nợ cô ư?
Không!
Chính Phương gia nợ hắn! Phải không đây?
Phương Du Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, cô cầm lấy túi trên bàn, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp ra nhưng chợt cô lại nhìn Doãn Thiên Duật lần nữa,hắn đang ngủ nhưng đôi lông mày vẫn cứ nhíu chặt lại, dường như hắn ngủ không được ngon, cô đưa tay lên cố gắng vuốt thật nhẹ hàng lông mày đang uốn cong đến khó chịu, lát sau, cô lại nhìn lọ thuốc trong tay, quyết định cất lại trong túi.Phương Du Kỳ không hề biết rằng hành động liều lĩnh của cô đã khiến Doãn Thiên Duật khẽ nhếch môi cười trong trạng thái "ngủ "cô bắt đầu tìm quần aó của mình trên giường, tất cả đã có trên tay, nhưng còn...
chiếc aó ngực của cô lại nằm dưới lưng của Doãn Thiên Duật!
Phương Du Kỳ bực nhọc vuốt mái tóc dài mượt ra phía sau
Thật điên mất!
Cô phải làm sao để ra ngoài được đây?
Hôm qua vì muốn được ngủ yên ổn mà cô đã quyết định đưa hắn về phòng cũ của hắn, bây giờ quần aó k có để thay! Hôm nay cô muốn ra ngoài tìm Nghiêm Hào Dương để xác định rằng mình không hề nhìn lầm người trong buổi triển lãm, nhưng nếu để Doãn Thiên Duật biết được, có lẽ hắn sẽ lấy dây thừng mà trói cô lại ngay, nên cô muốn ngay lúc này mà bỏ chốn, mà căn phòng này rất dễ dàng thực hiện ý định của mình, vì vậy cô nhất định không được chậm trễ!

Cắn cắn môi suy nghĩ, Phương Du Kỳ từ từ đưa tay xuống cạnh hông của Doãn Thiên Duật, cô kéo được chiếc đai aó nhưng vẫn không lấy được ra
Con trâu già đáng ghét này! Gì mà nặng đến vậy cơ chứ?
Lấy lại đồ của mình mà cô như ăn trộm vậy, lo lắng không biết lúc nào hắn sẽ tỉnh lại nữa!

- Em định đi đâu sao?

Ôi thần linh ơi !
Doãn Thiên Duật mở mắt nhìn cô, trên môi là nụ cười quỷ dị như con thú dũng mãnh đã rủ được con mồi vào hang. Phương Du Kỳ thì như bị điểm phải tử huyệt, cô bất động tại chỗ, tim như sắp nhảy ra ngoài

Hai tay Phương Du Kỳ dừng lại giữa không trung, cô cảm giác mồ hôi đang tú ra ở sau lưng, cô nuốt nước bọt rồi trả lời trong tình trạng nói lắp

-Vậy thì sao cơ chứ?... Tôi không thể ra ngoài ư?

Doãn Thiên Duật cười đầy lạnh lẽo, hắn từ từ ngồi dậy, trên tay là chiếc aó ngực màu đen tuyền

-Muốn ra ngoài, không phải em cần nó ư?

Vừa nói hắn vừa mắc chiếc aó ngực vào ngón tay, huơ huơ trước mặt cô.Gò má Phương Du Kỳ đã đỏ lên một mảng, ở đâu lại có gã biến thái đến vậy cơ chứ? Cô cắn chặt môi đưa tay định đoạt lấy thì lại bị Doãn Thiên Duật nhanh chóng đưa lên cao hơn nữa

-Muốn thì qua đây lấy!

Phương Du Kỳ cắn cắn môi, cô cố gắng chồm người lên, đưa tay về phía Doãn Thiên Duật nhưng vẫn k lấy được chiếc aó ngực trên tay hắn,....
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên làm Phương Du Kỳ lập tức dừng động tác lại, tiếp theo là giọng nói đầy cung kính của Kỳ Vũ vang vào

-Lão đại! Có chuyện không hay rồi ạ!

Doãn Thiên Duật không vui trả lời

-Tôi biết rồi!

Chết tiệt, lại dám phá hỏng chuyện của hắn!
Nhưng Phương Du Kỳ lại thấy rất biết ơn cậu ta, đợi khi Kỳ Vũ đi khỏi. Doãn Thiên Duật liền chuyển từ vẻ mặt lạnh lùng sang một nụ cười tà mị, hắn mặc quần aó lại cho cô, mỗi cử chỉ đều tỏ ra khí chất bức người khiến ai cũng có cảm giác khó thở

-Ngoan ngoãn ở đây đợi anh!

Hắn vuốt nhẹ lên mái tóc đen mượt của cô rồi đứng lên mặc lại quần aó
Ầm
Cánh cửa phòng được hắn mở ra rồi nhanh chóng đóng lại. Phương Du Kỳ nhìn theo bóng lưng đã khuất, trên môi nở một nụ cười gian xảo
----
Phòng khách
Khắp đại sảnh toàn đám thuộc hạ của Doãn Thiên Duật với tư thế cảnh giác theo dõi từng hành động của đội cảnh sát an ninh đang dàn thành hai hàng ngũ từ phía cổng vào. Cả hai bên như hai con sư tử đang trong thế cầm cự, khi thấy Doãn Thiên Duật từ trên gác đi xuống, bọn thuộc hạ lập tức cúi người

-Lão đại!

Âm vang đồng đều như tiếng sấm càng tôn lên được vị trí người đứng đầu cả giới hắc đạo của hắn. Kỳ Vũ cùng Uy Vũ Vũ thì theo sát phía sau hắn. Doãn Thiên Duật xuất hiện còn trang nghiêm hơn cả Tổng thống khiến cho khuôn mặt của đội cảnh sát vốn dĩ đã rất khó coi giờ lại trở nên xám như gan heo,một vị cảnh sát trẻ tuổi nhất tiến lên, khuôn mặt toàn vẻ tức giận

-Doãn Thiên Duật! Đừng ở đây giương oai diễu võ nữa! Làm việc thất đức không sợ có ngày ngày gặp quả báo ư?

Nét mặt của tất cả các viên cảnh sát đều trở nên khó coi, mặc dù mục đích bọn họ tới đây hôm nay là nhờ có đầy đủ chứng cứ để bắt giam Doãn Thiên Duật nhưng cũng k lỗ mãn đến mức gây thù oán vs hắn
-Cậu là người mới?
Đối mặt với hàng loạt các biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt mỗi người, Doãn Thiên Duật chẳng chút để tâm, hắn hứng thú nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi vừa lên tiếng, trên môi là nụ cười nhạt. Kỳ Vũ lập tức tiến lên cạnh hắn, nói nhỏ điều gì đó, chỉ thấy Doãn Thiên Duật dần mất đi vẻ nhẫn nại
-Bảo họ đợi thêm đi!
Thật ra hôm nay chính là phiên giao dịch thị trường tiêu thụ vũ khí của Death và mafia của Ý, mà hiện giờ cả đội cảnh sát an ninh đều tập trung ở đây, có lẽ k phải chuyện đơn giản
Một viên cảnh sát độ tuổi trung niên mở lời đầy lễ phép nhưng vẫn ẩn chứa vẻ khinh bỉ trong đó
-Doãn tiên sinh, mong ngài có thể dành chút thời gian để hoàn thành tốt công việc điều tra của đội an ninh chúng tôi!
Kỳ Vũ mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát

-Các người có biết các người đang làm ảnh hưởng đến công việc của lão đại hay không?

Đồng thời muốn tiến lên lại bị Doãn Thiên Duật đưa tay chặn lại
-Các vị cứ nói!

Kỳ Vũ cùng tất cả đám thuộc hạ và cảnh sát đều sửng sốt trước hành động của Doãn Thiên Duật. Tại sao hắn lại dễ dàng hợp tác với cảnh sát như vậy cơ chứ, theo lẽ thường thì hắn đã nhanh chóng cho đám cảnh sát lắm chuyện kia về chầu trời lâu rồi... Vị cảnh sát trưởng như đào được vàng, nhanh chóng lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Kỳ Vũ, Kỳ Vũ cũng chuyển liền cho Doãn Thiên Duật

- Đây là lời khai của tất cả nhân chứng có mặt tối qua ở hiện trường, theo những hình ảnh mà camera ở club ghi lại thì hôm qua đúng là ngài đã uống rượu say rồi đánh người, ngoài ra, có giám định loại rượu mà ngài dùng có sử dụng chất kích thích! Ngài có giải thích gì không?

Doãn Thiên Duật sau khi xem xong tất cả nội dung bên trong tài liệu, hắn không trả lời ngay mà có chút hơi sửng sờ, nói với Kỳ Vũ

- Tên điên Tô Vận đâu?

Giờ hắn thật sự chỉ muốn một tay bóp chết Tô Vận, không ngờ rằng địa bàn của Tô Vận lại để cảnh sát đánh hơi được, đã vậy tên Tô Vận đó còn dám cho hắn uống thuốc kích thích nữa... Hóa ra là vì vậy nên cả đêm hôm qua hắn lại thèm muốn cơ thể của Phương Du Kỳ lần này đến lần khác, nhưng hắn lại chỉ hứng thú với duy nhất người phụ nữ đó và còn có đủ tỉnh táo để đánh người, như vậy chứng tỏ loại thuốc mà Tô Vận dùng k phải loại thuốc kích thích bình thường.

Chết tiệt! Từ trước đến nay hắn lên giường vs phụ nữ chưa bao giờ dùng thuốc, nếu có cũng chỉ là những người phụ nữ kia phải dùng mà thôi,đã vậy mà lại còn bị cảnh sát hỏi tội trước mặt bao nhiêu thuộc hạ nữa, đúng là không biết nên khóc hay cười đây?
Tô Vận! Đúng là người "bạn tốt "mà!
Viên cảnh sát trưởng thấy mãi Doãn Thiên Duật vẫn không chịu trả lời, thái độ liền thay đổi ngay, ông ta nói với giọng kinh thường

-Nếu ngài không thể trả lời ngay, vậy xin mời ngài cùng chúng tôi về đồn để làm rõ vấn đề!

Cái gì!

Uy Vũ và Kỳ Vũ như nhìn thấy vật thể lạ đáp xuống trái đất, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới là có kẻ lại dám nói những lời này với lão đại của bọn họ, không lẽ đám cảnh sát quèn kia muốn thử cảm giác nằm quan tài rồi sao?
Doãn Thiên Duật vẫn giữa nguyên bộ mặt dửng dưng, hắn thản nhiên sửa sang lại quần aó trên người, viên cảnh sát trưởng thấy vậy, lửa giận trong người càng tăng thêm bội phần, ông ta hét lên và chỉ tay về phía Doãn Thiên Duật

- Cậu đừng tưởng chúng tôi không làm gì được cậu, chứng cứ đã đầy đủ, tôi nói cậu biết, muốn trốn ư? Xem ra không đơn giản vậy đâu!

Doãn Thiên Duật cười một cách khinh thường, hắn vỗ nhẹ lên bả vai của lão cảnh sát trưởng rồi nói với Kỳ Vũ

-Ngài cảnh sát trưởng đây cũng đến lúc phải nghỉ ngơi rồi!

Một câu nói đơn giản từ miệng hắn phun ra khiến tất cả cảnh sát đều túa mồ hôi hột, bọn họ biết đã chọc giận Doãn Thiên Duật

-Đừng làm kinh động đến Kỳ Kỳ!

Kỳ Vũ hiểu ý, liền đưa đưa một khẩu súng giảm thanh đặt vào tay Doãn Thiên Duật, đang lúc viên cảnh sát trưởng đang run đến sắp ngất đi

-A...!

Viên đạn lạnh lẽo xuyên qua bả vai của cậu cảnh sát trẻ tuổi nhất, cậu ta ôm chặt bả vai đã rỉ máu, hai hàm răng cắn chặt vì đau đớn, mồ hôi trên tràn đã to như hạt đậu

-Đúng là phế vật như nhau!

Hắn cười lạnh rồi đưa khẩu súng cho Kỳ Vũ, đồng thời nhận lấy khăn lau tay, chậm rãi lau sạch những vết máu trên tay rồi ném chiếc khăn xuống sàn, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất của một tên ma vương bóng đêm, tất cả cảnh sát đều sợ đến mức có thể tè ra quần, bọn họ đều biết Doãn Thiên Duật giết người rất đơn giản nhưng vẫn không thể bắt hắn đền tội, không chỉ nhờ quyền lực của hắn mà còn có một gã luật sư bên cạnh hắn, miệng lưỡi thật sự không hề có xương, biết rõ hành vi làm ăn phi pháp của hắn nhưng vẫn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi
Viên cảnh sát trưởng tưởng rằng đã thoát chết, ngay khi lão vừa thở phào nhẹ nhõm
Rắc rắc
Tiếng xương cổ bị bẽ gãy thật nhẹ nhàng mà lại khiến người khác cảm thấy như nhìn thấy ma quỷ hiện hồn
Bộp
Doãn Thiên Duật ném sát viên cảnh sát trưởng sang một bên như ném một con gà

- Chuẩn bị đi!

Hắn sửa sang lại vạt aó lần nữa, rồi đi về phía cửa lớn, tất cả thuộc hạ cũng theo sau, còn lại một nhóm ở lại dọn dẹp tàn cuộc
Cả đám cảnh sát mặt cắt không còn giọt máu, hai chân như không còn đứng vững
Hắn là ma quỷ! Nhất định là ma quỷ!

----

Màn đêm dần dần trở nên lạnh lẽo, chiếc aston martin lao nhanh qua đường cao tốc

-Này, Thiên Duật! Cậu có còn là trai đôi mươi đâu mà lại uống rượu rồi gây sự cơ chứ! Thật đúng là chuyện nực cười hiếm có mà!

Ngồi ở hàng ghế phía sau là Tô Vận với bộ mặt bất cần đời đang thưởng thức một ly rượu vang, Từ Lâm thì lãnh cảm quan sát tất cả, còn Doãn Thiên Duật khuôn mặt có thể dùng hai từ phẫn, nổ để miêu tả, ngoài ra còn có một gã người không phải quỷ cũng không đúng, chính là luật sư riêng của Doãn Thị,