Nghịch Thiên Vương Phi

Chương 27: Yêu nữ



Tô Văn Thanh quên mất, trước đây gặp phải chuyện như thế này hắn ta đều dùng tiền để giải quyết. Trong mắt Tô Văn Thanh, bất kể chuyện gì hay người nào cũng đều có giá cả, chỉ là giá cao hay thấp mà thôi.

Nhưng hôm nay, dáng vẻ chỉ đòi tiền, xoá sạch quan hệ với hắn ta của Phụng Vĩ Lạc lại khiến hắn ta cực kỳ tức giận.

"Tô công tử không muốn đưa cũng không sao, chuyện nhỏ thôi, Tô công tử không cần để ý làm gì", Phụng Vĩ Lạc thấy đối phương trông có vẻ không muốn đưa tiền cho lắm, hào phóng xua tay.

Nàng vẫn luôn hiểu đạo lý, dân không đấu với quan, đặc biệt là quốc gia này.

Từ xưa đến nay, tầng lớp quý tộc có rất nhiều quyền lợi. Mặc dù Phụng Vĩ Lạc cũng là tầng lớp quý tộc, nhưng nàng không có chỗ dựa nào cả, còn không bằng một dân thường.

"Không phải, cô muốn bao nhiêu?", Tô Văn Thanh cố nén sự thất vọng trong lòng, lạnh lùng nhìn Phụng Vĩ Lạc.

Tô Văn Thanh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Một ngàn lượng cũng được, ta không sao cả", Phụng Vĩ Lạc hào phóng nói, tất nhiên nàng đã nhìn thấy sự khinh thường và tức giận trong mắt Tô Văn Thanh.

Nhưng vậy thì đã sao?

Trong góc khuất không ai nhìn thấy, khoé miệng Phụng Vĩ Lạc khẽ nhếch lên.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ép dạ cầu toàn để giao hảo với những quý công tử này.

Không phải Tô Văn Thanh nói nàng dơ bẩn sao, nói nàng ô uế không chịu nổi sao, nàng ngoan ngoãn lui sang một bên không tốt sao?

"Lấy một ngàn lượng vàng đưa cho Phụng tiểu thư", Tô Văn Thanh phất tay nói với người hầu.

Dứt lời, không chút lưu luyến, quay người rời đi.

Trong mắt Tô Văn Thanh, Phụng Vĩ Lạc chính là một nữ tử không biết điều.

Tô Văn Thanh hắn ta đã mặc kên mấy lời đồn đại ngoài kia, tự hạ thấp địa vị đến thăm Phụng Vĩ Lạc. Phụng Vĩ Lạc không lấy lòng thì thôi đi, đằng này còn thể hiện thái độ như thế.

Nữ nhân đáng ghét!

Muốn tiền phải không, một ngàn lượng vàng đập chết cô.

Để cô biết, bản thân đã bỏ lỡ cơ hội tốt thế nào!



Bám được Tô Văn Thanh ta, dù thế nào cũng không chỉ có một ngàn lượng vàng.

"Tiểu thư chọc người ta tức giận rồi", Châu Hành chỉ vào bóng lưng rời đi của Tô Văn Thanh, nhìn Phụng Vĩ Lạc một cách khó hiểu.

Cậu ta ở hoàng thành, nghe thấy không ít chuyện về Phụng Vĩ Lạc.

Nữ tử như vậy, không phải nên tận dụng thời cơ lấy lòng nam nhân Tô Văn Thanh này, nắm bắt cơ hội đổi đời ư, tại sao?

Phụng Vĩ Lạc ve vẩy xấp ngân phiếu trong tay, vẻ mặt không hề quan tâm nói: "Không sao cả, ta không có ý định giao hảo với hắn".

Nàng chỉ là bác sĩ, trị bệnh cứu người lấy tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, chỉ là ít hay nhiều mối quan hệ mà thôi.

Rõ ràng, Tô Văn Thanh là một người chủ hào phóng.

Phụng Vĩ Lạc quan sát Phụng phủ một lượt, gật đầu nói: "Châu Hành, chăm sóc sức khỏe cho tốt, ta sẽ giúp ngươi xoá dấu ấn kia sớm thôi".

Bây giờ nàng có tiền rồi, phải trang hoàng lại Phụng phủ một phen mới được, Châu Hành này là một lựa chọn không tệ...

Tận dụng hết tài năng của con người, Phụng Vĩ Lạc nàng không nuôi người nhàn rỗi.

"Thật sao? Tốt quá rồi, cảm ơn Phụng tiểu thư, cảm ơn Phụng tiểu thư, Phụng tiểu thư đại ân đại đức, Châu Hành nhất định sẽ ăn cám trả vàng".

"Không cần ăn cám trả vàng, dọn hết đồ trên bàn giúp ta đi", Phụng Vĩ Lạc cười rất ngọt ngào, thong thả đi về phía phòng riêng của mình.

Có tiền rồi, người hầu cũng có rồi, cuộc sống mới của nàng có lẽ không tồi...

Sau khi Tô Văn Thanh trở về Phụng phủ thì luôn bực bội không vui, trong đầu toàn là hình ảnh của Phụng Vĩ Lạc, khuôn mặt đó không phải quá xinh đẹp nhưng lại khiến người ta khó mà quên được.

Một khuôn mặt như thế, rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng lại giống như dấu ấn in đậm trong đầu hắn ta, làm thế nào cũng không xua tan nổi.

Nụ cười của Phụng Vĩ Lạc, phẫn nộ của Phụng Vĩ Lạc, tức giận của Phụng Vĩ Lạc, sự nghiêm túc và bình tĩnh của Phụng Vĩ Lạc.

Chẳng qua Tô Văn Thanh chỉ mới gặp có hai lần, nhưng lại nhớ rõ như in bóng dáng của Phụng Vĩ Lạc, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Phụng Vĩ Lạc! Phụng Vĩ Lạc!

Quả nhiên cô chính là yêu nữ!



Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể xâm nhập vào tâm trí của ta.

"Soạt" một tiếng... Tô Văn Thanh tức giận hất sạch toàn bộ chén trà trên bàn xuống đất.

Hắn ta rất ghét loại cảm giác không thể khống chế này, nghĩ đến Phụng Vĩ Lạc luôn khiến hắn ta có tâm trạng suy tính thiệt hơn.

"Công tử?", nha hoàn đi vào, thấy Tô Văn Thanh đang bừng bừng lửa giận, bị doạ sợ chết khiếp.

Công tử của bọn họ vẫn luôn hiền lành nhã nhặn, đối với người hầu cực kỳ tốt, chưa từng thất thố như thế, hôm nay đột nhiên sao vậy?

Tiểu thiếu gia chết đi sống lại, theo lý mà nói thiếu gia nên vui mới phải.

Nha hoàn cực kỳ khó hiểu, vẻ mặt thắc mắc, nhưng không dám hỏi nửa câu, cúi đầu đứng đó.

Tô Văn Thanh nhìn đống chén trà vỡ vụn dưới đất, sự bực bội khó chịu trong lòng bớt đi vài phần, hắn ta lạnh lùng nói: "Đi, gọi Thẩm Nhược đến đây".

Nha hoàn gật đầu, chạy như bay, dáng vẻ đó giống như phía sau có một con sói cắn người!

Thẩm Nhược, thủ lĩnh hộ vệ của Tô gia, một nam nhân có thương tích còn nhiều hơn da thịt nguyên vẹn.

Không ai biết nam nhân này có lai lịch như thế nào, chỉ biết có một lần gặp chuyện bất trắc, Tô Văn Thanh đã cứu gã nên gã liền đi theo Tô Văn Thanh, bảo vệ hắn ta suốt mười năm nay.

Trong mười năm này, Thẩm Nhược đã cứu Tô Văn Thanh không dưới một trăm lần, theo lý thì ân tình gì đó cũng trả xong rồi, nhưng Thẩm Nhược vẫn không chịu đi, cố chấp bảo vệ Tô Văn Thanh.

Tô Văn Thanh khuyên nhủ không được, thấy Thẩm Nhược thật sự trung thành nên dần dần tiếp nhận người này, để Thẩm Nhược ở Tô phủ, bề ngoài thân phận của gã là hộ vệ, nhưng thực ra gã đã âm thầm giúp Tô Văn Thanh giải quyết tất cả rắc rối phiền phức.

"Thẩm Nhược, từ hôm nay trở đi, đến Phụng phủ theo dõi Phụng Vĩ Lạc, ta muốn biết nhất cử nhất động của người này, cho dù là chuyện nhỏ cũng không được bỏ qua".

"Rõ!", Thẩm Nhược không chớp mắt lấy một cái, nhanh chóng quay người rời đi.

Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt cương nghị kia có một lớp băng lạnh, khiến người ta không dám nhìn gần, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện...

Dung mạo của người này, vậy mà lại có ba phần giống Tô Văn Thanh!

Sau khi Thẩm Nhược rời đi, lửa giận của Tô Văn Thanh cũng bớt đi vài phần, nhìn căn phòng bừa bộn, hắn ta có chút xấu hổ, quay người đi về phía thư phòng.

Tô Văn Thanh là một thương nhân, nhưng cũng là một văn nhân, thư phòng của hắn ta khá đặc biệt.