Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 9: Nhà họ Tô xong rồi



Người nhà họ Tô mồm năm miệng mười, người thì chất vấn người thì quát to.

Nhưng Lâm Chính lại đứng yên như tượng Phật, không thèm để tâm, chỉ có Tô Nhu đến gần dò hỏi: “Tình trạng của bà nội thế nào?”

Anh mới cười trả lời: “Đã hồi phục rồi, tiếp theo chú ý dưỡng bệnh sẽ không còn vấn đề gì nữa”.

“Thật sao?”

Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên.

Người nhà họ Tô ở bên cạnh cũng kinh ngạc.

“Lâm Chính thật sự chữa khỏi cho bà nội ư?”

“Sao có thể? Tên vô dụng này biết chữa bệnh à?”

“Chúng ta đi hỏi bác hai là biết thôi”.

“Đi đi đi, đi vào đi vào!”

Người nhà họ Tô chen vào trong.

“Đi về thôi”, Lâm Chính nói với Tô Nhu.

“Anh về trước đi, tôi ở lại đây xem bà nội thế nào”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, cũng không nhiều lời.

Anh không có xe, chỉ có thể đi bộ.

Nhưng Lâm Chính đi chưa được mấy bước, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân vội vã.

“Cậu nhóc, đợi đã”.

“Ông Tề?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Ông Tề chạy tới, đứng bên cạnh Lâm Chính không ngừng thở dốc.

Một lúc lâu sau đó, Lâm Chính mới cười hỏi: “Ông Tề có chuyện gì sao?”

“Cậu nhóc, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề”.

“Có liên quan đến cách châm cứu bài Linh Thủ à?”

“Không phải, cái này tôi có thể thảo luận với bác sĩ Tô, tôi tìm cậu là muốn hỏi cậu phương pháp khi cậu xoa bóp cho cụ bà Tô!”, ông Tề nói với ánh mắt trông mong: “Theo kinh nghiệm của tôi, cách này của cậu khá giống cách được ghi chép trên ‘Hoàng Đế nội kinh’. Nhưng của cậu trông kỳ diệu hơn, khiến tôi không đoán ra được, xin hỏi cậu sử dụng cách xoa bóp gì?”

Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười nói: “Đúng là ông Tề, quả nhiên rất có mắt nhìn! Đúng thế, đây là ‘bài Tố Vấn Hoàng Đế nội kinh’!”

“Vậy… là bài nào?”, ông Tề hỏi.

“Huyết Khí Hình Chí!”



“Cái gì?”

Ông Tề la lớn.

Huyết Khí Hình Chí? Sao có thể?

Ong ong…

Lúc này, điện thoại của ông Tề reo lên, ông ta hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ không vui và bất đắc dĩ.

“Cậu nhóc, viện trưởng tìm tôi, có lẽ có chuyện gì gấp, thế này nhé, chúng ta lưu số điện thoại, hôm nào rảnh chúng ta cùng nhau tán gẫu, cậu thấy sao?”

Lâm Chính cũng không có hứng thú với chuyện này, nhưng thấy đôi mắt sáng rực của ông Tề, biết nếu không đồng ý chắc chắn không thể thoát, nên chỉ đành đồng ý.

Ông Tề vui vẻ, xoay người chạy về bệnh viện.

Trông ông ta gầy gò nhưng lại chạy rất nhanh.

Tạm biệt ông Tề, Lâm Chính quay đầu về nhà.

Đến chạng vạng, trên trang mạng của Giáng Thành xuất hiện một tin tức.

“Y tế Giáng Thành, liên quan đến vấn đề nan giải của y học, bác sĩ Đông y Tô Cối nổi tiếng dẫn dắt giới y học Giáng Thành bước vào thời đại mới của Đông y…”

Lúc Lâm Chính ngồi trên sofa nhìn thấy tin tức trên điện thoại thì vô cùng ngạc nhiên.

Anh không ngờ Tô Cối lại có tiếng tăm đến thế.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra.

Tô Nhu về nhà.

Nhưng... nét mặt của cô không được tự nhiên lắm.

“Sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy không đúng lắm, hỏi thăm một câu.

Tô Nhu chần chừ một lúc mới nói: “Hôm nay người của đài truyền hình thành phố đến bệnh viện tuyên truyền Đông y, viện trưởng lấy ví dụ về bệnh của bà nội đưa lên tin tức”.

Chẳng trách ông Tề vội đi, hóa ra là bị gọi đi tiếp đón người của đài truyền hình…

“Sau đó thì sao?”, Lâm Chính thuận miệng hỏi.

“Bà nội nói là bác hai chữa khỏi cho bà ấy! Bây giờ cả Giáng Thành đều biết!”, Tô Nhu nhìn anh chằm chằm, thở hổn hển nói: “Bác hai cướp công của anh rồi!”

“Cô chỉ vì chuyện này mà rầu rĩ không vui à?”, Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó thấy buồn cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, thật ra người châm cứu cho bà nội không phải tôi. Nếu nói đến công lao thì bác hai cũng có, huống hồ có nhiều bác sĩ ở đó như vậy, cô cảm thấy bà nội có thể không biết rốt cuộc là ai cứu mình ư?”

Vẻ mặt Tô Nhu cứng đờ: “Ý anh là bà nội biết anh cứu mình, nhưng vẫn nói đây là công của bác hai?”

“Chuyện này là một cơ hội với bác hai, đài truyền hình thành phố ra sức tuyên truyền, bệnh viện cũng xem trọng ông ta, ông ta có công lao này sẽ mang lại lợi ích lớn hơn, có công lao này, không phải tương lai của bác hai sẽ rất xán lạn sao? Bà cụ đó đúng là thông minh”, Lâm Chính lắc đầu.

Tô Nhu im lặng, sau đó hỏi: “Anh cứu bà nội bằng cách nào?”

“Tùy tiện ấn xuống thôi”.



“Ấn?”

“Xoa bóp, hiểu không? Lúc trước khi rảnh rỗi tôi từng đọc mấy quyển sách xoa bóp, tự học”.

“Chỉ thế thôi ư?”, Tô Nhu tỏ vẻ khó tin.

Lâm Chính cười, không giải thích thêm.

Tô Nhu nửa tin nửa ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao cô thật sự từng thấy Lâm Ẩn cầm mấy quyển sách cũ đọc lúc rảnh rỗi.

“Dù nói thế nào, chuyện hôm nay xem như đã qua, à đúng rồi, sáng nay bố mẹ ra ngoài, có lẽ hai ba ngày nữa mới về”.

“Ừm”.

Lâm Chính tùy ý trả lời một câu.

Tô Nhu hơi khó hiểu.

Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy hôm nay Lâm Chính là lạ.

Đến giờ cơm, Lâm Chính nấu một bữa ăn đơn giản.

Nhìn món ăn ngon miệng, Tô Nhu tỏ vẻ ngạc nhiên, cái miệng nhỏ há thành hình chữ “O”, gần như không thể khép lại.

Khi nếm thử một miệng, cô càng ngạc nhiên, hoảng sợ hơn.

“Ăn ngon quá, đây... là anh nấu à?”, Tô Nhu khó mà tin nổi nhìn Lâm Chính.

Lúc trước mấy món Lâm Chính nấu gần như đều chỉ miễn cưỡng có thể nuốt trôi, nếu không vì Tô Nhu thật sự không có thời gian, cô thà rằng ra ngoài ăn cũng không muốn ăn một miếng cơm Lâm Chính nấu.

Nhưng bây gờ… có chuyện gì thế này?

Vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tài nấu nướng của Lâm Chính lại tiến bộ vượt bậc như thế?

Thật sự có thể so với bếp trưởng của khách sạn năm sao.

“Mau ăn đi”, Lâm Chính vừa ăn vừa nói, nghe không rõ ràng.

Tô Nhu cực kỳ ngờ vực ăn từng miếng, nhưng hoàn toàn không dừng lại được.

Bình thường cô chỉ có thể ăn một bát nhỏ, bữa nay lại ăn tận hai bát, cô cũng bắt đầu lo lắng cho cân nặng của mình rồi.

Có phải tên này có gì giấu diếm mình không?

Tô Nhu càng thấy khó hiểu hơn, nhưng không biết nên hỏi thế nào.

Lúc này, điện thoại của Tô Nhu đột nhiên reo lên.

Cô thờ ơ nghe máy, để bên tai, nhưng sau đó, sắc mặt liên tục thay đổi.

“Sao vậy?”, Lâm Chính xem TV bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

Tô Nhu buông điện thoại xong, đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác nói: “Nhà họ Tô… Xong rồi…”