Cô gái kia nhìn anh vô cùng dịu dàng, duỗi ngón tay như hành hoa níu lấy tay áo anh rồi giật nhẹ, nói khẽ: “Hình như Tiểu Vũ gặp rắc rối, chi bằng anh vào xem thử?”
Mặc Lương Vũ nghe vậy thì trán run lên bần bật. Cậu ta đâu chỉ gặp rắc rối, mà còn có thể đoán trước rằng giờ này sang năm cỏ trên mộ cậu ta cũng cao một thước rồi.
Cậu ta ngượng nghịu cười khổ, đẩy Ưng Phi Phi không chịu buông tay ra rồi nhảy sang bên cạnh, “Anh Duật, chị, chị dâu Út cũng ở đây!”
Lời vừa dứt, cô gái bên cạnh Tần Bách Duật vẫn vui vẻ như cũ nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại cứng đờ, lập tức hiện lên sự dao động.
Ánh mắt tràn ngập đánh giá và mấy phần ngạo mạn khiến người ta khó chịu của cô ta lướt qua người Ưng Phi Phi, không hề bất ngờ mà chạm phải ánh mắt của Nghiên Thời Thất.
Cùng lúc đó, Tần Bách Duật ngẩng cao đầu bước vào. Lúc ánh mắt sâu xa bất ngờ tóm được bóng dáng Nghiên Thời Thất, môi mỏng của anh mím lại. Sau khi đứng lặng trước mặt cô hồi lâu anh mới cúi đầu thấp giọng hỏi: “Em đi cùng bạn à?”
Anh chú ý tới Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi vẫn còn dính lấy nhau ở cửa. Lúc thu hồi tầm mắt, dường như trong mắt anh lóe lên ánh mực vừa đen vừa sáng lấp lánh.