Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 63: Quá khứ đen tối.




“Đại sự anh minh, thủ đoạn người này đúng là quỷ dị khó đề phòng, nhưng không đến nỗi như đại sư nói đi.” Minh Dự biết thực lực người thanh niên rất mạnh nhưng đến nước không ai địch lại thì có phần hơi quá.

Phong Bình thấy Minh Dự không tin mình thì cười khẩy rồi hỏi: “Ông có biết đến ngũ tộc liên minh trong giới hay không?”

“Có biết!”

Lúc đầu Minh Dự vốn là muốn nhờ tới ngũ tộc ra tay hỗ trợ, chỉ tiếc người trong ngũ tộc này vô cùng thần bí, nhất là những năm gần đây họ không có giao du với bên ngoài nên ông ấy vô pháp tìm thấy người để xin nhờ vã.

“Đã biết, vậy ông chắc hẳn đã biết trong mười năm nay ngũ tộc bế môn quan rất ít khi ra ngoài?”

“Có biết qua!”

“Thế ông biết tại sao họ lại bế môn?”

“Cái này_” Minh Dự do dự rồi lắc đầu.

Ông ấy có nghe qua ngũ tộc liên minh bế môn không ra ngoài, còn nguyên nhân bế môn quan không ra ngoài thì không rõ ràng cho lắm, có rất nhiều nguyên nhân được đồn thổi nhưng ông không biết đâu mới là chính xác nên không dám nói bừa.

Phong Bình thở ra một hơi rồi lên tiếng giải thích: “Vào mười năm trước trong ngũ tộc có một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc lớn, nhưng không may người nữ kia lại đem lòng yêu một kẻ ngoại tộc còn theo tên đó bỏ trốn ra ngoài, về sau ngũ tộc truy tìm bắt người trở về, sau đó ép buộc cô ấy phải thành thân, khi đó không ai biết rằng chuyện vốn bình thường này lại dẫn đến một trận chiến khiến địa vị ngũ tộc trong chưa tới một ngày liền bị suy sụp.”

Phong Bình hai mắt thâm quầng nhìn vào một khoảng hư không như muốn hồi ức lại quá khứ mà nói: “Khi buổi lễ liên hôn được diễn ra thì có một người đàn ông mặc một bộ vest đen thắc cà vạt đỏ đi tới, câu đầu tiên người này nói trong buổi lễ chính là muốn cướp cô dâu, tiếp đó mây mù vây quanh sấm chớp liên hồi, một mình hắn hiên ngang cướp người, không ai ngăn cản nổi.”

“Về sau ngũ tộc kêu gọi mọi người đồng đạo ra tay hỗ trợ muốn diệt trừ hắn, muốn cướp người lại, cứ thế một cuộc chiến nổ ra. Trong chưa đầy một ngày cuộc chiến kết thúc, ngũ tộc tuyên bố phong môn mười năm, khi đó rất nhiều thành viên cốt lõi trong ngũ tộc bị phế, sống không ra sống chết không ra chết, đến tận nay vẫn còn nằm trên giường trở thành người thực vật.”

Phong Bình xắn cao tay áo bên trái lên để lộ một dấu chấm đỏ nhỏ như nốt ruồi son, xung quanh nốt ruồi son này là những xúc tua nhỏ màu đỏ đang nhúc nhích vô cùng dữ tợn.

"Còn về những người hưởng ứng lấy lời kêu gọi của ngũ tộc năm đó đều chẳng có được kết cuộc tốt lành gì.” Nói đến đây Phong Bình nở lên một nụ cười khổ.


“Đây là_”

“Mỗi ngày nằm ngủ tôi đều phải chật vật đấu tranh cho sự sống của mình, đây là sự trừng phạt của hắn giành cho những kẻ xua nịnh thích xen vào chuyện của người khác.”

Phong Bình tự giễu một câu sau đó nhìn về Minh Dự: “Đã mười năm kể từ năm đó, tôi không nghe thấy hắn dùng đến sức mạnh của mình làm hại ai nữa, nên ông phải xem lại bản thân đã làm gì để khiến cho hắn trở nên giận dữ như vậy.”

Minh Dự nghe Phong Bình nói xong sắc mặt liền xám xanh, ông ấy giờ đã hiểu tại sao đám người kia nhìn vào tấm ảnh liền như thế hoảng sợ, một thân lực lượng độc chiến với cả ngũ tộc, một người độc chiến với cả một giới hơn nữa còn giành được toàn thắng, chừng đó đã đủ thấy đối phương cỡ nào mạnh mẽ, cỡ nào đánh sợ.

Nay lại phải đối mặt với một người đáng sợ như đối phương ông ấy cảm thấy rất bất lực, ông ấy có một dự cảm nếu bản thân tiếp tục muốn đi trên con đường báo thù này khả năng lớn là cả gia đình đều phải góp vào, đều bị ông hại đến chết.

Minh Dự không còn huyết khí khi xưa, ông ta luôn muốn có một gia đình hạnh phúc nhưng nay lại xảy ra cớ sự như hiện tại ông ấy chẳng biết phải làm gì mới tốt, do dự một hồi Minh Dự quyết định đem mọi chuyện của mình kẻ ra với Phong Bình, ông ấy mong người trước có thể chỉ cho bản thân một con đường sáng.

“Trước khi mọi chuyện trở nên càng tệ hơn ông nên đi qua gặp mặt nói chuyện với hắn một lần đi, thật ra hắn cũng không khó nói chuyện lắm đâu.” Phong Bình sau khi nghe xong câu chuyện Minh Dự thì lên tiếng khuyên nhủ.

Minh Dự trầm mặc, một hồi sau ông ấy cúi đầu để lại quà cáp rồi rời đi, khi rời khởi nhà của Phong Bình nét mặt Minh Dự có phần bình thản hơn, ông ta đã có quyết định của riêng mình chỉ là hiện tại ông ấy không biết phải tìm người ở đâu để nói chuyện đây.

Vào đúng lúc này điện thoại của Minh Dự đột nhiên vang lên, bắt máy nghe lấy đầu dây bên kia nói chuyện, Minh Dự sắc mặt mới đó bình thản nay lại đen thành một mảnh.

Mấy hôm nay ông ấy chuyên tâm tìm cách đối phó với người kia mà không quan tâm tới chuyện của tập đoàn nên không biết rằng tập đoàn Hoàng Kim trong nhưng ngày này vô cùng chật vật, không biết nguyên nhân vì sao Trương gia, Trương Huynh Phương lão đại trong lĩnh vực bất động sản lại lên tiếng muốn phong sát tập đoàn của lão.

Mọi hoạt động của tập đoàn Hoàng Kim không dính tới bất động sản quá nhiều nhưng vị trí công ty kinh doanh đều nằm trên đất của người ta, còn các đối tác của tập đoàn thì không cần phải nói.

Huỳnh Phương một thời trắng đen hai giới đều phải nể, sự thâm độc và tàn nhẫn trong kinh doanh của Huỳnh Phương ai làm kinh doanh có chút kiến thức, hiểu biết đều rõ, một khi đối phương muốn thứ gì thì nhất định sẽ dùng lấy mọi thủ đoạn làm cho bằng được, mà nay thứ đối phương muốn nhắm vào chính là tập đoàn Hoàng Kim, đây là một mối nguy hiểm cực lớn không thể xem thường.

Thật ra mấy hôm nay tập đoàn đã thua lổ rất nhiều rồi, sức ảnh hưởng của Huỳnh Phương thật sự là rất lớn cứ tiếp tục kéo dài thêm tập đoàn tâm huyết bao năm gầy dựng có thể sẽ phải sụp đổ trong giây lát.

Minh Dư vô cùng lo lắng nên ông ta trước tiên tạm gác chuyện của người kia lại, ông ấy trở về tập đoàn bắt đầu chấn chỉnh lại nội bộ sau thì đặt lịch hẹn muốn gặp mặt trực tiếp với Huỳnh Phương để hỏi rõ nguyên nhân.

Huỳnh Phương cũng không có từ chối gặp mặt, lịch hẹn rất nhanh đã được xác định là vào 4h chiều cùng ngày tại nhà riêng của Huỳnh Phương.

Vào lúc 4h chiều Minh Dự theo lịch hẹn đến nhà Huỳnh Phương, sau một hồi kiểm tra sơ qua ông ấy đã được trực tiếp mặt giáp mặt nói chuyện với đối phương.

“Tại sao Huỳnh chủ sự đây lại muốn đối phó với tập đoàn Hoàng Kim của tôi?” Không chút dài dòng, vừa gặp mặt Minh Dự lập tức lên tiếng hỏi nguyên nhân.

Huỳnh Phương chẳng có ý lên tiếng giải thích, ông bác ngồi ở đó đưa tấm hình của Thu Thủy trong quán nước lúc trước ra: “Đây là con gái nuôi của tôi.”

Minh Dự nhìn vào tấm hình liền rõ ràng hết thảy mọi việc, ông ấy hít lấy một hơi dài, ngữ khí mười phần có lực lên tiếng biện minh: “Con trai của tôi không có lỗi, rõ ràng hai đứa chúng nó đã thỏa thuận xong, nhưng phút cuối con bé lại đổi ý còn đánh người nữa.”

“Vậy chuyện ông chủ Minh cử người qua muốn hại con gái tôi là việc đúng đắn hay sao?” Huỳnh Phương lên lên tiếng hỏi, giọng điệu chứa đầy sự khinh bỉ.

“Tôi chỉ muốn dạo con bé một chút thôi không có ý định làm thật đâu, tôi gác kiếm lâu rồi Huỳnh chủ sự chắc cũng biết rõ.”

“Không ai dạo nạt lại đem đao kiếm đến như vậy đâu, con gái tôi chân yếu tay mềm còn chưa có lấy chống đâu, ông chủ Minh cho toàn nam nhân xông vào như thế danh tiết của con gái tôi phải làm sao đây?”

“Huỳnh chủ sự nói quá, con bé một quyền một cước liền hạ được hơn chục người lực lưỡng, bọn họ mang theo đao kiếm chủ yếu là phòng thân sợ con bé đánh thôi, về phần danh tiết xin cho tôi nói thẳng người trong xã đoàn không có kẻ háo sắc.”

“Thật nực cười, ông nghĩ tôi sẽ tin mấy lời đó sao, nếu lỡ có thì sao, danh tiết con gái tôi ông dùng mạng đền được không?"

Minh Dự và Huỳnh Phương người này nói qua, kẻ kia nói lại bầu không khí trong chốc lát trở nên vô cùng căng thẳng.