Người Tình Oan Gia

Chương 11: Vô Tình





Hà Tuệ Trinh âu yếm ngồi trong
lòng người tình.
Tưởng Quang Long đang rà soát
tài liệu, sau đó lên tiếng với thư kí,
“Lần này tuyền chọn chuyên gia pha
rượu, tình hình như thế nào?”
Đông Anh có chút mất mát nói:
“Mọi thứ rất tốt, chỉ trừ Laurence từ
nước Pháp gửi điện thư về thì đã hỏi
tới Lại Ngọc Lan.

Dường như ông ấy
vẫn không buông tha, hi vọng khách
sạn chúng ta có thể hợp tác với cô
gái kia…”
Đông Anh nhìn anh im lặng
không lên tiếng rồi lại xoay người
nhìn về phía trước, đột nhiên thấy
trong cơn mưa mờ mịt, có một bóng
dáng màu trắng, té ngã ở trước
quảng trường, cô ngạc nhiên khẽ
kêu một tiếng.

“Có người ngất xỉu.”
Tưởng Quang Long mím chặt
đôi môi, nhìn ra ngoài một cái, vừa
muốn lên tiếng, đã nghe được ngoài
cửa sổ truyền đến một tiếng kêu
khóc thật to: “Lan…”
Nhã Tuệ đội mưa vọt đến trước
mặt Lan đang té xỉu, quỳ gối, ôm lấy
thân thể của cô, đau đớn khóc thành
tiếng: “Cô bị sao thế này? Lan ơi,
mau tỉnh lại!”
Ngọc Lan vẫn bất tỉnh ở trong
ngực Nhã Tuệ, hai mắt khép chặt,
mặc cho mưa gió trút xuống.
Khuôn mặt Tưởng Quang Long
lạnh lùng ngồi ở trong xe, hai mắt
phát ra ánh sáng vô tình nói: “Mặc kệ
hôm nay xảy ra chuyện gì, tất cả đều
do cô ấy tự làm tự chịu, không liên
quan đến người khác! Để lại cho cô
ấy một cây dù, coi như ngày đó tôi
nợ cô ấy một đoạn đường!”
“Vâng…” Đông Anh trả lời, ngay
lập tức cầm cây dù trên xe, đội mưa
gió bước nhanh tới trước mặt Nhã
Tuệ đang gào khóc, đem cây dù đưa
cho cô.
Nhã Tuệ giật mình ngầng đầu
lên, nhìn thấy là Đông Anh thư ký
của Tổng Giám đốc che dù đứng ở
trước mặt mình, cô rơi lệ ôm Lan
đang hôn mê, khóc cầu cứu: “Thư kí
Lưu, tôi van nài cô giúp tôi cầu xin
Tổng Giám đốc, cho chúng tôi đi nhờ
đoạn đường này! Lúc nãy tôi đến
đây, không mang theo tiền, không
thể bắt taxi! Tôi cầu xin cô, tình trạng
cô ấy rất xấu!”
Đông Anh che dù, đứng ở trong
mưa nhìn Nhã Tuệ và Ngọc Lan hôn
mê ngã ngồi ở trong mưa, mưa gió
điên cuồng trút lên người các cô, cô
không đành lòng nhưng hiểu tính
Tổng Giám đốc, khẽ thở dài một hơi,
đưa cây dù trong tay tới trước mặt
Tuệ, còn rút ra một tờ năm trăm
nghìn rồi bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Nhã Tuệ giật mình nhìn Đông
Anh đã nhanh chóng trở lại ngồi vào
trong chiếc Rolls Royce đóng cửa xe,
cô lập tức để Lan xuống, đội gió
mưa, chạy như bay đến bên cửa sồ
“xe Tưởng Quang Long, đôi tay vỗ

“mạnh vào cửa sổ xe, khóc nói: “Tổng
Giám đốc! Ngài không thề lạnh lùng
như thế! Tôi không biết ngài và Lan
xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy sẽ có
thể là chuyên gia pha rượu cực kỳ
xuất sắc tại khách sạn chúng ta!
‘Tổng Giám đốc!”
Tưởng Quang Long lạnh lùng
nghiêm mặt làm ngơ, nhìn mưa bay
phía trước xe cửa sổ, hai mắt lạnh
lễo.
Hà Tuệ Trinh đột nhiên dùng tay
đè ngực, khổ sở kêu nhỏ: “Đau quá!”
Tưởng Quang Long lập tức quay
mặt sang, hai mắt nhìn thấy sắc mặt
Hà Tuệ Trinh tái nhợt, anh lập tức sốt
sắng, ôm cô vào trong ngực, nâng
mặt của cô, căng thằng hỏi: “Thế
nào?”
“Tim của em đau quá!“ nhất
thời Hà Tuệ Trinh đổ mồ hôi đầm dìa,
khổ sở thở hổn hền nói: “Đau quá…”
“Lập tức lái xe đến bệnh viện!”
Tưởng Quang Long ôm Hà Tuệ Trinh
vào trong lòng, sắc mặt hơi căng
thẳng nói: “Mau!”
“Dạ!” Tài xế đáp lời, lập tức lái
xe chạy tới bệnh viện! Chiếc xe phũ
phàng chạy đi.
Bệnh viện.

Hành lang dài màu
trắng.
Viện trưởng sắc mặt nặng nề di
ra ngoài.
“Ý của ông nói… Trái tìm kia
không thích hợp với cô ấy?“ Quang
Long sốt sắng hỏi.
Viện trưởng khẽ thở dài một hơi:
“Phải biết việc cấy ghép nội tạng,
Tưởng Quang Long ôm Hà Tuệ Trinh
vào trong lòng, sắc mặt hơi căng
thẳng nói: “Mau!”
“Dạ!” Tài xế đáp lời, lập tức lái
xe chạy tới bệnh viện! Chiếc xe phũ
phàng chạy đi.
Bệnh viện.

Hành lang dài màu trắng.
Viện trưởng sắc mặt nặng nề di
ra ngoài.
“Ý của ông nói… Trái tìm kia
không thích hợp với cô ấy?“ Quang
Long sốt sắng hỏi.
Viện trưởng khẽ thở dài một hơi:
“Phải biết việc cấy ghép nội tạng,
(Người tình oan gia} Chương 11 Vô tình
nhất là ghép tim, rất khó để tương
thích hoàn toàn, trái tim này có lẽ
không hợp với cô ấy, nếu thời gian
tới, thân thể của cô ấy không có
phản ứng loại trừ, mọi chuyện sẽ tốt,
còn nếu không…”
“Kết quả xấu nhất là gì?” Tưởng
Quang Long nhìn viện trưởng hỏi.
Viện trưởng hơi bất đắc dĩ
ngầng đầu lên nhìn Tưởng Quang
Long nói: “Kết quả xấu nhất sẽ là trái
tim bị ngừng hoạt động, nhưng nếu
trước lúc cô ấy phát bệnh, có thể tìm
được trái tim thích hợp, tiến hành
cấy ghép, có lẽ sẽ có đường sống.”
Tưởng Quang Long nắm chặt
quả đấm, vẻ mặt đông lạnh nghiêm
túc, hai mắt run rầy xẹt qua chút đau
lòng, thấy y tá chậm rãi đầy Hà Tuệ
Trinh thoi thóp nằm ở trên giường

bệnh đi ra, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh
lẽo của cô, nặng nề cam kết nói:
“Anh nhất định sẽ tìm cho em trái tim
thích hợp, mặc kệ phải trả giá cao
thế nào!”
Hà Tuệ Trinh vẫn chưa tỉnh
thuốc mê nằm ở trên giường nệm
trắng tinh, sắc mặt tái nhợt, ngủ thật
say.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Ánh mắt Tưởng Quang Long hơi
chớp động.
Âm thanh của Đông Anh từ
ngoài cửa truyền tới, khe khẽ nói:
“Tổng Giám đốc… Tần tiên sinh tới…
mười lăm phút nữa đến phòng bệnh.
Anh ta vô cùng nóng lòng với tình
huống của Hà Tuệ Trinh tiểu thư.”
Tưởng Quang Long hơi sửa
sang lại âu phục, lạnh lùng đi ra
ngoài, mười mấy tên vệ sĩ đi theo ở
phía sau anh, cũng nhanh chóng dỉ
ra khỏi đại sảnh bệnh viện.
“Viện trưởng! Tổng Giám đốc
chúng tôi nói, mặc kệ trả bất cứ giá
nào, nhất định phải nhanh chóng tìm
trái tim thích hợp cho Hà Tuệ Trinh
tiểu thư! Hơn nữa vô cùng gấp rút!
Ngài cũng biết nguyên nhân Tổng
Giám đốc không tiện ở lại chỗ này.
Nhưng Hà Tuệ Trinh là người quan
trọng nhất trong cuộc đời Tổng Giám
đốc! Tôi hi vọng ngài hiểu rõ chuyện
này!” Đông Anh chỉ thị cho viện
trưởng rồi cũng ngay lập tức đi khỏi.
Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, núp
ở phía sau, nhìn Đông Anh cất bước
đi tới phòng bệnh VIP, trong đầu của
cô thoáng qua hình ảnh trong cơn
mưa xối xả, dường như nhìn thấy
trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng
tổng có một cô gái xinh đẹp, nhưng
cô gái xinh đẹp đó cũng không phải
là vị hôn thê của Tổng Giám đốc
trong bữa tiệc đính hôn hôm nọ…
vậy… Cô ta là ai?
Cô tức khắc hiểu ra, những gia
đình cao quý, luôn có những chuyện
tình cảm phức tạp!
Nhã Tuệ khẽ thở dài, nhận thuốc
trở về đặt ở trên giường bệnh, bâng
khuâng ngồi ở bên cạnh bạn của
mình, gọi nhỏ: “Lan… Cô biết không?
Tôi phát hiện, mặc kệ có phải gương
mặt của cô đã bị hủy hay không, thế
gian này vẫn có rất nhiều người vô
tình, sẽ không quan tâm đến chết
sống của chúng ta.

Cô phải cố gắng,
có biết không?”
“Tôi biết, tôi biết tất cả, sẽ
Người tình oan gia) Chương 11 Vô tình
không ai vì tôi mà làm bất cứ điều gì,
chỉ có tôi mới vì bản thân mình mà
thôi.” , Ngọc Lan nói chậm rãi, cô
nhất định sẽ không trông chờ sự
thương cảm của người khác.
Nhã Tuệ cảm thấy Lan thật
buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười,
đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau
đi nước mắt cho cô nhưng khi đầu
ngón tay cô quét qua cánh mũi Lan…

Vẻ mặt Lan đột nhiên thay đổi,
hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc
xếch chợt lóe.
Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Lan,
hỏi: “Cô làm sao vậy? Không thoải
mái chỗ nào sao?”
(Người tình oan gia) Chương 11 Vô tình
không ai vì tôi mà làm bất cứ điều gì,
chỉ có tôi mới vì bản thân mình mà
thôi.” , Ngọc Lan nói chậm rãi, cô
nhất định sẽ không trông chờ sự
thương cảm của người khác.
Nhã Tuệ cảm thấy Lan thật
buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười,
đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau
đi nước mắt cho cô nhưng khi đầu
ngón tay cô quét qua cánh mũi Lan…
Vẻ mặt Lan đột nhiên thay đổi,
hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc
xếch chợt lóe.
Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Lan,
hỏi: “Cô làm sao vậy? Không thoải
mái chỗ nào sao?”
Người tình oan gia) Chương 11 Võ tình
Ngọc Lan tái mặt, nuốt nước
bọt, đột nhiên nắm lên đầu ngón tay
Nhã Tuệ, thả vào trong mũi, hít nhẹ,
có chút lo lắng ngầng đầu lên, run
rẩy nói: “Mùi thơm này… Rất quen…
Mùi hoa hồng…”
Hai mắt Ngọc Lan lập tức mở to
trừng trừng, nhanh như tia chớp,
trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, mấy
đàn ông, dữ tợn tới gần mình thì cô
đã ngửi được một mùi thơm hoa
hồng, mà mùi thơm kia với mùi thơm
ˆ bay vào trong tay Nhã Tuệ rất giống
nhau, mùi thơm kia chưa bao giờ
( biến mất trong trí nhớ của mình, đó
là mùi thơm của một người phụ nữ
mang tới.
Ngọc Lan nhớ tới đau khổ mình
phải chịu, sắc mặt cô đột nhiên tái
nhợt, nhấc chăn lên, chân trần đi
trên sàn nhà lạnh lẽo, cô nhất định
phải biết kẻ mang mùi hương đó là ai
“Lan… Cô muốn đi đâu?” Nhã
Tuệ ngạc nhiên cũng lo lắng đứng
dậy, đi theo phía sau của cô, căng
thằng hỏi.
Ngọc Lan không lên tiếng, đi
theo hành lang màu trắng thật dài
trong bệnh viện tiếp tục đi về phía
trước, dọc đường nhìn thấy mấy
bệnh nhân, hai tròng mắt của cô hơi
run rầy, tiếp tục nín thở đi về phía
mang tới.
Ngọc Lan nhớ tới đau khổ mình
phải chịu, sắc mặt cô đột nhiên tái
nhợt, nhấc chăn lên, chân trần đi
trên sàn nhà lạnh lẽo, cô nhất định
phải biết kẻ mang mùi hương đó là ai
“Lan… Cô muốn đi đâu?” Nhã
Tuệ ngạc nhiên cũng lo lắng đứng
dậy, đi theo phía sau của cô, căng
thẳng hỏi.
Ngọc Lan không lên tiếng, đi
theo hành lang màu trắng thật dài
trong bệnh viện tiếp tục đi về phía
trước, dọc đường nhìn thấy mấy
bệnh nhân, hai tròng mắt của cô hơi
run rầy, tiếp tục nín thở đi về phía
trước, cho đến khi nhìn cửa ra vào
khu vực phòng bệnh VỊP, phát ra một
mùi thơm nồng nặc, vẻ mặt của cô
lập tức run run căm phẫn , nắm chặt
ngực áo, cô vội vàng bước lên trước,
muốn đi qua lối đi kia, không ngờ tức
khắc ở bên trong phòng VIP, đi ra hai
người mặc âu phục màu đen, lạnh
lùng và nghiêm nghị vươn tay chắn
cô ở ngoài lối đi, nghiêm nghị nói:
“Nơi này là phòng bệnh tư nhân!
Không được vào bên trong!”
“Lan! Cô làm sao?“ Nhã Tuệ
thật sự gấp gáp vươn tay, kéo Ngọc
Lan đi trở về, nói: “Không nên như
vậy! Người bên trong này, chúng ta
không thể đắc tội được! Cô nói rõ

xem, mùi thơm đó là thế nào? Chẳng
lẽ liên quan đến việc cô bị hại sao?
Nơi này là phòng bệnh riêng của tình
nhân Tưởng Quang Long đó.”
Hai mắt Ngọc Lan trừng to,
trong lòng càng thêm nghi ngờ muốn
xông vào lối đi VIP, nhưng đột nhiên
nghe được một tiếng cười ngọt
ngào, từ lối đi truyền đến.
Lê Vĩ mặc âu phục màu xám
bạc, mang cà vạt màu đen, vạt áo
trước đeo huy chương thân phận
chính phủ, bộ dáng hiên ngang, nhẹ
đỡ một cô gái xinh đẹp từ bên trong
đi tới lối đi, đặc cảnh và vệ sĩ đi theo
Hà Tuệ Trinh bên ngoài khoác
lông thú màu trắng, tựa vào trong
ngực Lê Vĩ, dịu dàng nhìn anh mỉm
cười nói: “Thật ra anh không cần đặc
biệt tới đây, chỉ là một cơn đau ngắn
ngủi mà thôi… Em biết anh bận rộn
công vụ…”
Hai mắt Lê Vĩ hơi lộ ra nhu tình
nhìn vợ, khẽ xoa cánh tay của cô,
mỉm cười nói: “Vợ anh có chuyện,
làm sao anh có thể không đến?”
Hà Tuệ Trinh chỉ đành phải khế
mỉm cười, tựa vào trong ngực chồng,
đi về phía trước.
Một mùi thơm hoa hồng nồng
nặc bay tới ở xung quanh Hà Tuệ Trinh.
Nhất thời Ngọc Lan lệ nóng
quanh tròng, vô cùng uất ức làm cho
cô cắn răng nghẹn ngào bi phẫn
muốn xông lên!
“Làm cái gì?“ Hai người vệ sĩ
đột nhiên cao giọng xông lên trước,
lập tức đầy Ngọc Lan ngã xuống dất!
Hà Tuệ Trinh thấy Nhã Tuệ mới
nhớ tới, cô chính là cô gái đã gặp ở
trong cơn mưa xối xả hôm nay, cô
lập tức cúi đầu, không lên tiếng tựa
vào trong ngực chồng, giả vờ hoảng sợ.
Lê Vĩ ôm chặt vợ, cao giọng hỏi:
“Cô là ai? Muốn làm gì?”
Ngọc Lan lập tức bi phẫn ngẩng
đầu lên, nhìn Hà Tuệ Trinh, kích động
gào lên: “Là cô!”
Hai mắt Hà Tuệ Trinh lập tức lộ
ra hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt,
chợt ngạc nhiên nhìn sợi tóc đen
nhánh che giấu nửa má trái cô,
dường như là vết sẹo đáng sợ…
“Chúng ta đi thôi! Có thể là kẻ
điên!” Hà Tuệ Trinh thấy ánh mắt của
Nhã Tuệ, không tiếp tục nói nhiều,
muốn kéo chồng rời đi.
Ngọc Lan thấy Hà Tuệ Trinh
muốn rời khỏi, liền kích động muốn
gào lên nhưng vẻ mặt đột nhiên thay
đổi, phát hiện một mùi thơm khác, từ
hành lang bay tới, hơn nữa mùi thơm
càng thêm nồng đậm và tỉnh tế
hơn… Cô hoảng sợ nhìn về phía một
hành lang u ám trong bệnh viện…
Hai tròng mắt Ngọc Lan mãnh
liệt xoay chuyền, theo bản năng phát
huy khứu giác của mình, cảm giác
mùi thơm càng ngày càng xa, cô do
dự một lát, chân trần bước nhanh về
phía hành lang khác có mùi thơm đó,
“nhưng ngay sau đó một cơn gió lạnh
thổi đến, mùi thơm kia rốt cuộc biến
mất ở trong không khí tươi mát sau
cơn mưa.
Ngọc Lan không lên tiếng, ánh
mắt mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt,
cảm giác có chút tàn nhẫn, có chút
hung ác, có chút âm mưu, đã lắng
đọng trong mùa đông, không thể
theo đuổi đến cùng, chỉ có nụ hôn
của người đàn ông ở trong bóng tối
vẫn còn trên môi của mình, sót lại
một chút đau.
“Nhã Tuệ…”
“Gì vậy?”, Nhã Tuệ hoang mang nhìn cô.
“Tưởng tổng lão là ai?”
“Ông ta, Tưởng lão, đã qua đời rồi”