Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 671



Chương 671

Trần Nam Phương chán nản, cô nhìn vòng quanh căn hầm âm u lạnh lếo, cô quả thật không thể rơi vào tay người khác, nhưng dùng đứa trẻ của mình và Hà Minh Viễn để trao đổi, cô sẽ trở thành một người mẹ tàn nhân!

“Cho cô ba giờ để cân nhắc.” Hắn gõ nhẹ đầu gối: “Nghĩ xong nói cho tôi, sáng mai người kia đã tới rồi.”

Thấy ánh mắt Trân Nam Phương chợt lóe, hắn lập tức bổ sung thêm một câu: “Bớt làm mấy chuyện bí quá hóa liều.

Tâm trạng cô theo thời gian trôi trầm lại thêm trâm, cuối cùng chìm trong một vũng bùn, chìm tới mức cô không thể hô hấp được.

“Anh thật sự có thể bảo đảm không làm hại đứa nhỏ của tôi?” Trân Nam Phương mở miệng nói, cô cuối cùng vẫn rũ bỏ trách nhiệm làm mẹ, dùng đứa trẻ để đổi tự do cho mình.

“Cái này đương nhiên, tôi không giết người.” Người đàn ông đeo mặt nạ bảo đảm: “Tôi muốn đào tạo nó thành một tiểu đồ đệ.”

Có phải thật hay không?

Trong lòng Trần Nam Phương vô cùng không chắc chăn, nhưng trước mắt có thể nói đây là biện pháp duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho cả cô và đứa trẻ.

“Được…” Giọt nước mắt từ khóe mắt cô lăn xuống, trong lòng cô cầu nguyện sau này đi ra ngoài rồi mới có thể có biện pháp chạy trốn.

Người đàn ông đeo mặt nạ cười đắc ý: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô sẽ không phải hối hận vì quyết định của ngày hôm nay đâu.”

Trần Nam Phương không nói lời nào, bắt đầu từ bây giờ cô muốn giữ gìn thể lực, để tránh có cơ hội lại không bắt được.

Nhưng cô vẫn đang nghĩ nhân tính và thực tế quá tích cực, sau này theo người đàn ông đeo mặt nạ đi ra ngoài, trên cổ cô lại bị ghim hai cây kim châm.

Trước khi ý thức biến mất, cô nghe được hắn nói: ‘Đừng trách tôi, tôi chỉ đồng ý mang cô ra ngoài, không có nghĩa là tôi muốn giữ lại trí nhớ của cô.”

“Anh gạt người!”

“Tôi không lừa cô, tôi nói tôi nhận tiền của người ta, thì phải làm việc.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói được làm được: “Chỉ phụ bạc mà thôi.”

“Đừng làm tổn thương đứa trẻ của tôi…” Trần Nam Phương nhắm mắt lại, nỉ non: “Minh Viễn, em không thể quên anh, còn có bà nội, Thanh Hoa, nhiều người như vậy…’ Nhưng trí nhớ giống như như lục bình từ từ phiêu dạt về phương xa, bắt cũng không bắt được, cô vừa muốn mở mắt ra, giống như thấy một mảng xanh biếc, loáng thoáng còn có mùi thuốc.

Ba năm sau.

Trân Nam Phương đứng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, cúi đầu nhìn bằng tốt nghiệp trong tay một chút, tựa như một giấc mộng dài.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Trong mộng trừ một đường ba năm học tập, cô giống như đã quên rất nhiều thứ, nhưng là cụ thể là cái gì, cô lại không nghĩ ra.

“Tê…” Cô xoa xoa huyệt thái dương đột nhiên xuất hiện cơn đau, khống chế suy nghĩ trong đầu.

“Nam Phương!” Có người võ nhẹ bả vai cô, vui mừng rít rít nói: ‘Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp chuyên ngành kế toán khó nhất tại trường đại học Hàn Quốc!”

“Huỳnh Văn Nguyên!” Trân Nam Phương nhìn cô cười: ‘Cũng chúc mừng cậu tốt nghiệp được ngành y, trốn thoát được móng vuốt của đại ma đầu.”