Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 700



 

Chương 700

“Cậu chắc chứ? Cậu đang đi trên đường cao tốc đấy!” Khóe miệng Trần Nam Phương giật một cái, tên này coi cô bị mù đường, không biết bệnh viện đi hướng nào à?

Một giây sau, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ truyên vào tai.

Hà Minh Viễn cọ vào người cô: “Dáng vẻ quan tâm anh của Nam Phương đẹp lắm.”

“…

… Anh đang tự luyến quá hay da mặt dày quá vậy?

“Thưa mợ ba/ Lái xe tranh thủ thời gian giải thích: “Cậu ba có bác sĩ riêng của mình ở bệnh viện Minh Tâm ở Kim Thành.”

“Bệnh viện Minh Tâm?” Trần Nam Phương ngẩn ra: “Đây không phải là bệnh viện của Văn Tĩnh à?”

Hà Minh Viễn hừ một tiếng, quả thật anh cảm thấy những người bạn kia của Trân Nam Phương đều đang đối nghịch với anh, trước kia là Đỗ Thanh Hoa, bây giờ lại đến Thái Văn Tĩnh.

Lần trước nếu không phải cô nói nhìn thấy mình, Trần Nam Phương cũng sẽ không đến mức không tin mình như vậy!

“Anh hừ gì mà hừ?” Trân Nam Phương đoán được anh đang nghĩ gì: “Sợ Văn Tĩnh lại vạch trần anh chứ gì?”

Anh ôm cô không cho cô giấy dụa: “Mùi của Nam Phương vân không thay đổi, thơm quá.”

“..” Cảm giác nhột nhạt cứ lướt qua phần xương quai xanh, toàn thân cô cứng đờ, sau đó dùng sức giơ nắm đấm lên đấm vào vai anh, thấp giọng quát lớn: “Anh đừng có quá đáng!”

Anh cũng không tức giận, mặc cho cô gãi ngứa trên người mình, anh ăn được là tốt rồi.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, xe đỗ dưới bãi đậu xe dưới bệnh viện Minh Tâm, Trần Nam Phương khổ sở phát hiện thế mà mình lại thở hổn hển.

Lúc Hà Minh Viễn hôn cô, cô thậm chí còn có cảm giác không đủ.

Trời đất ơi, thật là xấu hổi Trân Nam Phương cơ hồ là chạy ra khỏi xe, sao cô lại cảm thấy như vậy được chứ?”

“Hứ.” Hà Minh Viễn vụng trộm nhếch môi, cô gái bé bỏng của anh thật đáng yêu, mặc dù trong đầu cô không có mình, nhưng trong cơ thể cô thì có.

Tốt quá.

Xét thấy Thái Văn Tĩnh làm ở bệnh viện Minh Tâm, Trân Nam Phương vẫn đi theo người nào đó lên tâng.

“Chị dâu?” Lúc Trịnh Hoàng Bách thấy cô thì hét lớn, sau đó nhanh chóng chạy đi.

“…

..“ Trần Nam Phương chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Hà Minh Viễn: “Đây là bác sĩ riêng của anh à?”

Hình như hơi mất y đức thì phải?

Không thấy anh đang đau dạ dày à?

“Thấy em nên vừa ngạc nhiên vừa cao hứng quá đó.”

“Có ý gì?” Trần Nam Phương nhíu đôi mày thanh tú: ˆVui quá nên bỏ chạy?”

Hà Minh Viễn không kiềm được nhéo mũi cô, trong mắt chứa ý cười: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Anh vừa cười xong đã nghe thấy phía sau lưng vang lên tiếng gào lớn: “Nam Phương, là cậu hả?”

Trân Nam Phương còn chưa kịp xoay người qua chỗ khác, cơ thể đã bị một người khác ôm chặt lấy!

Tiếng khóc thét kéo dài vang vọng…