Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 707



Chương 707

“Thật ngại quá trợ lý Phúc, tôi quên mang theo tập tài liệu rồi. Châu Cẩm Ngọc ấn nút dừng thang máy.

“Tôi đi về trước lấy tài liệu, không để thừa dịp lại chạy mất đâu.”

Tuy Minh Phúc không cần phải nán lại chờ cô ta nhưng dù sao hiện giờ cô ta vấn là giám đốc, nên vẫn mở lời nói: “Văn kiện gì? Để tôi quay lại lấy.”

“Thế làm phiền trợ lý Phúc rồi.”

Đợi khi Minh Phúc đi thang máy xuống tầng, cô cũng ấn thang máy đi thắng lên tầng cao nhất của tòa nhà, mở ứng dụng ghi âm và ghi hình chuyên biệt mà mình đã tải xuống.

Mấy người thư ký trên tầng cao nhất lúc này cũng đã tan sở rồi, cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn vấn đang mở, người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa sát đất, đôi mắt phượng nhìn ra ánh đèn neon bên ngoài, toàn thân như ngưng đọng một tầng áp lực, bất kì ai cũng khó có thể đến gần.

Châu Cẩm Ngọc nhìn một cách say đắm, chân đứng không vững, suýt nữa †é ngã.

“Hà tổng…’ Cô uốn éo cất giọng, đôi mắt quyến rũ: “Anh tìm tôi.”

“Quan hệ giữa chúng ta là gì.” Hà Minh Viễn vẫn nhìn ra cửa sổ, không hề ngoảnh đầu lại.

Châu Cẩm Ngọc chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng như nước chảy: “Hà tổng, bất kể mối quan hệ giữa chúng ta là gì, em cũng sẽ hiến dâng tất cả những gì quý giá của mình cho anh và tập đoàn Đế Quốc Quốc Tế…” Cô vừa nói vừa tiến lại gần.

“Trả lời vào trọng điểm câu hỏi.” Hà Minh Viễn đột nhiên quát lớn khiến cả tòa nhà dường như rung chuyển theo, anh nắm lấy cánh tay của Châu Cẩm Ngọc: “Nói với người khác rằng chúng ta là một cặp? Lợi dụng tôi để thu xếp cho người nhà mình? Đưa cho Nam Phương đoạn ghi âm? Chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy?”

“Tôi không có…’ Châu Cẩm Ngọc ra sức lắc đầu: “Hà tổng, đừng…đau.”

“Đau là đúng rồi.” Con mắt sáng quặc như báo hoa, ánh mắt nóng rực như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

“Từ nay về sau sẽ càng có nhiều chuyện khiến cô đau khổ hơn.”

Hà Minh Viễn đi nhanh ra ngoài, suýt nữa thì đụng trúng Minh Phúc.

“Cậu bai”

“Xử lý cô ta đi.’ Anh không thèm quay mặt lại mà nói, đồng thời đi thẳng đến bóng người nhỏ bé kia.

Minh Phúc ngây ngốc đứng tại chỗ, nghĩ rằng cậu ba nhà mình rốt cuộc bị gì vậy? Không phải là sợ Châu Cẩm Ngọc rồi đó chứ?

Anh ấy quay đầu nhìn về phía bên trong, cô ta đang khóc đến trôi cả lớp trang điểm, giống như chịu sự oan ức từ thiên hạ, không khỏi cảm thấy chán ghét.

“Trợ lý Phúc, cậu mau đến đây giúp tôi với!” Châu Cẩm Ngọc giống con chó quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi: “Tôi không xong rồi.”

“Đừng hét nữa!” Minh Phúc giận dữ: “Cái gì mà xong với không xong, giúp với không giúp. Bộ dáng này của cô chắc là muốn lừa cậu ba hả? Nói cho cô biết, trong văn phòng của cậu ba có camera giấu kín đó nha.”

“Tôi không có lừa tổng giám đốc.

Tôi đau thật mà, xin cậu đưa tôi đi bệnh viện đi được không?” Cả người Châu Cẩm Ngọc ướt đầm mồ hôi, cô ta không biết bản thân đang bị gì, tại sao đầu gối lại đau như bị chặt đứt.

Minh Phúc hồ nghỉ nhìn cô ta, cuối cùng vẫn cho người mang cô ta rời khỏi.