Nguyên Tố Đại Lục

Chương 286: 286





Thánh thành Thiên Phương lăm năm trước.
Khắp nơi đều là một mảnh náo nhiệt, đường xá rộng lớn, từng căn nhà lộng lẫy mọc lên san sát, người người tấp nấp đi qua đi lại, ai nấy khuôn mặt hồng hào rạng rỡ vạn phần, không ngừng hét lớn chào hàng bản thân đang bán.
Bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò đây, mọi người ghé qua nào!
Tất cả những đồ ở đây đều là tuyệt phẩm...!!
Khách quan mời vào, Thiên Hương Lâu các cô nương....!!
Vị công tử này, thử xem qua món hàng này xem....!!
Phồn Vinh, chỉ có hai từ này mới có thể miêu tả Thánh thành lúc này.

Không ai phải chịu khổ, không ai phải chịu đói, đây không phải là ước muốn của mỗi người trong bất kì thành trì nào sao? Cùng với bầu trời trong xanh trên cao luôn được Thiên ủng hộ, ban xuống những luồng gió mới lướt vút qua khiến cho mùa màng bội thu, khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái và say mê, không phải lo nghĩ gì về ngày mai sẽ ra sao, phải làm những thứ gì đây để có thể sống sót trong cái thế đạo cá lớn nuốt cá bé này!
Kết hợp màu và cảnh ở trước mắt, đó không phải là một bức tranh hoàn mỹ đối với những người dân chỉ muốn có một cuộc sống bình yên và giản dị hay sao? Nhưng vì cái gì mà bức tranh hoàn mỹ này lại bị phá hỏng bởi một vết nhơ, bởi một thân ảnh rách rưới, đầu tóc rối loạn, mặt mày nhem nhuốc đang nuốt từng ngụm nước bọt nhìn cảnh sắc nơi đây mà phải thèm thuồng.
Đối phương quần áo rách nát lại còn vương bấn bụi bẩn trên người nhưng cách thiết kế y phục của nữ vẫn có đó, đó không phải là một nữ hài sao? Nhưng sao lại có chuyện này ở cái Thánh thánh phồn vinh này? Cha và mẹ của nữ hài đó đâu? Tại sao nữ hài đó lại có nét mặt giống với Thiên Y như vậy?
Ục ục..!! Nữ hài chậm bước mang theo sự sợ hãi tiến tới quán bán bánh bao thơm phức mà bụng nhỏ không ngừng réo kéo.

Đôi mắt mệt mỏi đó, chứa chan nỗi buồn khó ai thấu hiểu, vậy mà những người đi trên đường nhìn thấy không ai chịu đưa tay ra mà chỉ tìm cách vội tránh xa nữ hài xa nhất có thể!
Cũng đúng thôi, đôi bên như bèo nước gặp nhau, ngươi sống hay chết, nào có quan hệ gì với bản thân ta.

Nhưng sự vô tình vô cảm đó lại khiến cho bất kì ai mạnh mẽ cũng phải thương tâm, huống chỉ gì chỉ là một nữ hài nhỏ bé không nơi nương tựa.
...! Nữ hài ánh mắt rung động lén lút liếc nhìn mọi người ở xung quanh, mong muốn ai đó có thể rủ lòng chú ý đến bản thân hiện rõ cả trên gương mặt đã nhó nhem, nhưng đáp lại đó chỉ là những bóng ảnh lướt ngang qua.

Rất lâu, rất lâu, mọi thứ đều là như vậy, lướt ngang qua rồi lại lướt quang qua.
...!Ánh mắt nữ hài theo thời gian lạc lõng giữa dòng người mà chậm rãi cụp xuống, đôi mắt long lanh đã sớm ngấn lệ, chỉ muốn che dấu đi nhưng lại không kìm lòng được mà khiến chúng lăn dài trên má.
— QUẢNG CÁO —
Sột soạt...!!" Nữ hài vội đưa tay lên lau nước mắt, bước chân cũng không vì thế mà dừng lại.
Nhưng đột nhiên trời đất trước mặt nữ hài tối sầm lại.
BỤP! Trước mắt như xuất hiện một bước tường lớn chặn lại lối đi khiến cho nữ hài không chú ý đụng phải, nội tâm nhỏ bé đầy thương tích không khỏi vì đó hoảng hốt, thân thể yếu ớt do không chịu được lực phản lại mà mất đi thăng bằng ngã ra phía sau.
Là ai..? Thanh âm giận giữ vang lên.
Người vừa mới lên tiếng hét to lấn áp cả tiếng kêu đau của nữ hài.
Ồ, hóa ra là một tên ăn mày bẩn thỉu! Đối phương thân thể cao lớn, mặt trợn ngược nhìn xuống không khỏi kinh ngạc người vừa mới đụng phải bản thân.
Hừ! Liếc nhìn quần áo trên người nữ hài, đối phương một mặt ghét bỏ vội đưa tay ra phủi đi những chỗ bị nữ hài đụng phải, mặc dù nhìn vào cũng chẳng khác trước là bao.
Xin...!xin lỗi! Lén nhìn thần sắc dữ tợn của đối phương, nữ hài không khỏi sợ hãi.
Đối phương cũng không vì thế mà nguôi giận ngược lại còn lớn tiếng nói: Xin lỗi là xong sao? Ngươi vừa mới làm bẩn quần áo của bản đại gia ta đó!
Xin...!lỗi, cháu xin lỗi...!" Nữ hài ôm chặt hai tay, thân thể không ngừng run rẩy gắng gượng nói ra, ánh mắt hoảng sợ thì liếc nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ trong vô vọng.
...! Những người bị ánh mắt đó nhìn thấy liền vội lảng tránh sang bên khác, nhiều người có lòng trắc ẩn bước lên nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản lại, ẩn...!ẩn được bao nhiêu đây? Có người ngăn lại, nói cho đôi câu, họ liền lùi bước.

Còn có những người vẻ mặt hiền lành nhưng lại trợn mắt lên chỉ để uy hiếp một đứa bé, kẻ vui người khen hay, khóe môi nở nụ cười như đang thưởng thức kịch hay...!miễn phí vậy!

Lại còn khóc!
Đối phương mắt to thấy nữ hài hai mắt rưng rưng, không khỏi cảm thấy chén ghét liền giơ chân lên đá ra một cước cho thoải mái.
— QUẢNG CÁO —
...!Đám người xung quanh thấy vậy ngoảnh mặt làm ngơ.
Cha...!mẹ...!! Nữ hài sợ hãi chỉ biết gọi to trong đầu.
Ngay sau đó, nữ hài chỉ cảm nhận được có một cảm giác nặng nề đánh mạnh lên cơ thể mình khiến cho bản thân ngã nhào, trượt dài ra đằng sau.
Soạt..! Nữ hài hai cánh tay nhỏ bé không biết phải làm sao ở trên không, nên chỉ có thể theo quán tính vội đưa tay ra trượt dài trên mặt đất cứng gồ ghề để giữ thăng bằng cho cơ thể, cảm giác đau đớn chớp mắt truyền lại, nhìn lại hai cánh tay chỉ toàn là những vết trầy xước bong cả da thịt, nữ hài nội tâm sợ hãi vô cùng, chỉ biết cắn chặt răng để cho người ta không đánh nữa.
Hừ, lần sau còn dám chạm vào ta nữa.

Ta đánh chết ngươi, rõ chưa? Tên nhóc ăn mày này! Đối phương đá xong một cước liền cảm thấy thoái mái trong lòng nhưng y vẫn tỏ ra tức giận uy hiếp lại.
ƯM, ƯM...!!" Nữ hài mím chặt môi, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống mà gật đầu lia lịa.
Biết là tốt! Đối phương thấy vậy hài lòng không thôi, y không khỏi liếc mắt tỏ ra ngạo nghễ nhìn xuống nữ hài một cái liền nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của đối phương nắm chặt nhưng lại để lộ một góc thứ gì đó hình tròn sắc hoàng kim.
Ma kim? Đối phương giật mình thầm nghĩ nhưng rất nhanh liền mừng rỡ không thôi.
Bộp bộp...!!" Y vội đi đến trước mặt nữ hài, rồi đưa cánh tay to lớn ra bắt lấy cánh tay nhỏ bé vẫn còn đang đau đớn vì trầy da kia lại.
Bỏ ra! Cảm nhận được nữ hài phản kháng, đối phương gằn giọng trợn mắt nhìn lại.
Hức!" Nữ hài giật mình trước sự uy hiếp của đối phương, cảm nhận cánh tay đang không ngừng bị ép chặt như sắp gãy đến nơi, nữ hài cắn chặt môi buông lòng bàn tay ra.

Cách..!! Một đồng ma kim theo đó rơi xuống, nó lăn dài trên mặt đất trước đôi mắt long lanh tràn ngập tiếc nuối đang âm thầm theo dõi từng vòng lăn tròn đại diện cho khoảng cách giữa đôi bên.
Nghe lời không phải là tốt hơn sao? Đối phương hất mạnh tay nữ hài sang một bên rồi cười lạnh nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Hôm nay vận may của ta thật tốt! Y nhanh chóng bắt lấy đồng ma kim rơi trên mặt đất rồi xoay người cười ha hả rời đi.
Hết chuyện rồi, đi thôi! Đám người ở xung quanh thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Họ để mặc nữ hài khóc không thành tiếng ở lại đó.
Này, cút sang một bên, ngươi đang cản đường chúng ta đó! Có người đi qua cảm thấy nữ hài quá chướng mắt liền hét to nhắc nhở.
Hừ! Thấy nữ hài vậy mà không nghe lời bản thân nói ra, chỉ biết im im ngồi đó ôm chặt lấy hai cánh tay, đối phương sinh giận trực tiếp túm lấy cổ áo nữ hài nhắc bổng lên rồi ra sức ném sang một bên đường.
Bẩn cả tay ta! Đối phương vừa mắng vừa lấy ra một chiếc khăn để lau tay.
Làm xong, đối phương trực tiếp ném thẳng đi, thần sắc ngạo mạn chắp tay sau lưng hiên ngang rời đi đó, khiến cho không ít người tỏ ra bất bình nhưng cuối cùng vẫn chả ai đứng ra can thiệp cả!
‘’Ta ghét các người!’’.