Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 110



Thân binh không biết tượng đồng là Dao Anh từng bán, thở dài nói: “Thảo nào đám dân buôn Ba Tư kia ba hoa, bức tượng Phật này đúng thật là tinh xảo, thuộc hạ trước nay chưa từng thấy.”

Dao Anh khép hộp, hỏi: “Lúc này tù trưởng bộ lạc và đám công chúa đang tìm đồ quý giá à?”

Thân binh gục gặc nói: “Tơ lụa tiệm ta cũng lên giá, đã vậy mà họ vẫn còn muốn đoạt lấy ấy!”

Cậu lén nhìn Dao Anh, còn câu chưa dám nói, sở dĩ giá của tiệm tơ lụa nước lên thì thuyền lên, là vì tin đồn trong thành rằng vải may y phục Dao Anh mặc múa tặng Phật Tử là hàng Trung Nguyên.

Dao Anh nhìn hộp đồ quý, con ngươi xoay vòng, nảy ra ý hay, nói: “Đưa tượng Phật đồng về lại chỗ lão Tề, bảo ông giao cho mấy người Ba Tư bán, ai trả giá cao thì được.”

Đám nhà buôn Ba Tư đã bảo tượng Phật hiếm có, chi bằng thừa dịp đám Vương công quý tộc, tù trưởng công chúa trong thành đều muốn mua vật quý thì bán giá cao đi.

Thân binh đầy tiếc hận, cung kính đáp vâng, lại hỏi: “Vậy công chúa định dùng vật gì mừng tuổi Phật Tử ạ?”

Dao Anh khoát tay, nói: “Các ngươi đừng quan tâm.”

Thân binh muốn nói lại thôi. Dao Anh liếc cậu, nhẹ chau mày hỏi: “Các ngươi đang lo lắng việc gì thế?”

Thân binh ngập ngừng nói: “Mấy người lão Tề sợ lễ vật của mấy công chúa kia ngon hơn…”

Dao Anh dở khóc dở cười, “Tranh làm gì?” Cũng đâu phải thi giải lễ vật mừng tuổi. “Các ngươi đừng quan tâm, mấy đội buôn đi Samarkand, Kusana, Bắc Thiên trúc, Thổ Phiên sắp về, các ngươi chú ý tiếp ứng.”

Thân binh gãi da đầu, ngượng ngùng lui ra.



Vương Tự.

Tất Sa theo Duyên Giác đến thiền thất, lúc ngang qua hành lang, một nam tử trẻ tuổi mặc bào gấm da báo nửa tay, chân mang ủng cao, đầu đội mũ gấm bước tới từ phía đối diện. 

Lúc ngang qua, Tất Sa phát hiện đối phương cao ngang mình, hững hờ quét mắt qua y. 

Nam tử cỡ chừng mười bảy mười tám, mày kiếm tới tóc mai, mũi cao ngất, đường nét cường tráng, cánh tay rắn chắc to dày, bào gấm căng chặt trên người, cạnh gương mặt có một vết đao dữ tợn hẹp dài nhưng không làm mất vẻ tuấn lãng mà vừa vặn làm bớt vẻ trẻ con, tăng thêm vài phần trưởng thành trầm ổn, cả người khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, cao to khỏe mạnh, nhìn là biết đây là dũng sĩ bộ lạc từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa. 

Người kia dù tuổi nhỏ, nhưng không hề e ngại khí thế của Tất Sa, một đôi mắt nâu trực tiếp đối mặt với anh, như thanh kiếm bạc chưa chém xuống, khoe mũi nhọn. 

Hai người không nói một lời, gật đầu thăm hỏi đối phương.

Đợi chàng trai đi xa, Tất Sa hỏi: “Ai thế?”

Duyên Giác nhỏ giọng đáp: “Tướng quân, vị này là Tiểu Vương tử Mạc Bì Đa.”

Tất Sa chợt vỡ ra, “Thì ra là cậu ta.” 

Đêm đó mấy vạn tư binh của thế gia đóng ngoài Thánh Thành, một vạn kỵ binh bộ lạc từ trời giáng xuống, cùng với Trung quân đã trà trộn vào bốn quân nội ứng ngoại hợp, chia cắt chiến trận, xua đuổi tàn binh ý chí sụp đổ, thế như chẻ tre. Trong đó thanh niên cầm đầu công kích dũng mãnh, thế như sấm sét, khí thế chỉ huy các tộc bộ lạc tác chiến nghiễm nhiên như một viên Đại tướng nơi sa trường, khi trận đấu kết thúc mới dẫn đầu bộ tộc đứng dưới thành hành lễ về hướng Đàm Ma La Già, khi tháo nón, mọi người mới phát hiện cậu ta chỉ như thiếu niên, rất kinh ngạc.

Trong vòng một đêm, tiếng tăm Mạc Bì Đa truyền khắp Vương Đình.

Bộ tộc du mục của Mạc Bì Đa là Ô Cát Lý, chăn dê thả ngựa cho Vương triều Ba Tư, sau này Ba Tư diệt vong, bộ tộc Ô Cát Lý lưu vong đến một vùng Hành Lĩnh, thường xuyên cướp giết các đội buôn qua đường. 

Vương Đình giàu có, trên con đường mua bán nhiều bộ tộc du mục nhiều lần cướp bóc các đội buôn Vương Đình, Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ mang binh quét sạch cả con đường, đem quân đánh đến gần sát phía Đông Cáp Trác Nhĩ Hải, dưới thành của Tát Mã Nhĩ Kiền, trong vòng ba tháng, hai mươi tám bộ tộc bị quân Vương Đình bao vây chặn đánh, không còn đường thoát, không thể không đầu hàng cả tộc, trong đó có bộ tộc Ô Cát Lý. Về sau, con đường buôn bán đã thông suốt, các đội buôn không còn bị lo lắng bị các tiểu quốc, bộ lạc cướp bóc dọc đường..

http://image.thepaper.cn/www/image/6/273/24.jpg

*Samarqand, cố đô, thành phố lớn Uzbekistan ngày nay, nằm trên con đường Tơ Lụa. 

Sau khi bộ tộc Ô Cát Lý quy thuận cứ tưởng sẽ bị nô dịch tàn sát, không ngờ Đàm Ma La Già chỉ trừng trị giặc cướp, không giáng tội vào dân thường, cho những người khác tìm một chỗ riêng, chăn nuôi trồng trọt, nam nữ già trẻ trong tộc cảm động đến rơi nước mắt, bộ tộc Ô Cát Lý từ đây thay đổi tín ngưỡng, thờ phụng Phật giáo.

Mấy ngày trước, sau khi nhận tin ưng đưa, lão tù trưởng lập tức trong đêm mang binh chạy đến Thánh Thành, tụ hợp với mấy bộ lạc khác, Mạc Bì Đa theo cha xuất chinh, chủ động xin tiên phong, lão Tù trưởng vui vẻ đồng ý.

Hai hôm nay luận công ban thưởng, Lão tù trưởng thỉnh cầu Đàm Ma La Già một điều, hy vọng con ông Mạc Bì Đa có thể ở lại Thánh Thành, học thêm kiến thức, lắng nghe Phật Tử dạy bảo.

Đàm Ma La Già đồng ý.

Tất Sa thầm nghĩ, Mạc Bì Đa ở lại Thánh Thành, hơn phân nửa là muốn trở thành cận vệ của Đàm Ma La Già, tương lai thuận lợi kế thừa bộ tộc Ô Cát Lý.

Mấy năm qua, tất cả các bộ tộc quy thuận dường như đã đổi sang tín Phật, nếu tù trưởng kế nhiệm được Đàm Ma La Già thừa nhận, dù xuất thân ra sao đều sẽ được bộ tộc tiếp nhận, địa vị vững chắc.

Đã từng là những bộ tộc kiệt ngạo bất tuần dưới chăm sóc dạy dỗ mưa gió thuận hòa của Đàm Ma La Già, trở thành một lực lượng của Vương thất, bảo vệ Vương Đình, trung thành tuyệt đối.

Đây chính là La Già nói ân uy tịnh thi, cương nhu tịnh tể*?

*sử dụng đồng thời ân huệ và uy nghiêm, cương nhu bổ sung nhau.

Tất Sa trong lòng thầm nghĩ, bước vào thiền thất, nắm tay cúi người hành lễ. Trên trường án trong phòng chất đầy quyển trục giấy dầu, Đàm Ma La Già dựa bàn viết, nghe tiếng anh ta, nhẹ nhấc cằm. 

Tất Sa hiểu ý, bước tới cầm lấy tấm da dê ở một góc trường án xem kỹ.

Duyên Giác bên cạnh giải thích: “Vương, hôm nay A Sử Na Tướng quân ra khỏi thành với Văn Chiêu công chúa vừa mới về Vương Tự, nên mới đến trễ.”

Tất Sa nheo mắt, lập tức nhìn Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già cúi đầu, im lặng không nói, động tác viết không hề ngưng lại.

Duyên Giác lui ra.

Tất Sa hơi bất an trong lòng, chờ một lát, thấy Đàm Ma La Già chẳng mở miệng nói gì bèn nén tâm tư, chuyên tâm xem tấm da dê, nhìn thấy mấy câu cuối cùng, sắc mặt đại biến.

Bắc Nhung đưa tới quốc thư, mở đầu bằng một đống lời xã giao, cuối cùng nói Đại Vương tử bọn họ muốn xin cưới công chúa Xích Mã, kết thân hai nước.

Tất Sa cả giận: “Mấy tên Bắc Nhung có ý gì đây? Bọn hắn biết rõ công chúa Xích Mã không thể gả ra ngoài mà.” Công chúa Xích Mã sẽ chỉ gả cho quý tộc Vương Đình.

“Ngoã Hãn Khả Hãn đang thử thăm dò ta.” Đàm Ma La Già dừng bút, nói, “Bốn quân vừa gom lại, không thể xuất chiến, cậu hãy truyền tin đến trú binh các nơi ở Sa thành, nếu có kẻ đến khiêu khích, dù đối phương là quân Bắc Nhung hay tiểu bộ lạc, án binh bất động, ai trái quân lệnh xử theo quân pháp.”

Tất Sa thưa vâng, Bắc Nhung đang phong tỏa tin tức, họ phải thật cẩn thận.

Thương lượng thêm vài việc, Tất Sa cáo lui.

Ra đến cửa, chợt anh ta dừng lại, ngẩng nhìn Đàm Ma La Già, nói: “Vương, hôm nay Văn Chiêu công chúa mời ta ra khỏi thành là muốn nói chuyện chính sự.”

Đàm Ma La Già không lên tiếng.

Tất Sa nhìn không ra rốt cuộc ngài có thèm để ý việc này không, đứng một lúc mới yên lặng lui ra.

Trước màn gấm hương khói lượn lờ.

Bút trong tay Đàm Ma La Già ngừng lại, mi mắt rung nhè nhẹ, gỡ cầm châu đeo trên cổ tay xuống, ngón tay nhẹ nhàng lần Phật châu, im lặng niệm kinh.

Gió từ cửa rộng mở thổi vào thiền thất, một phòng gợn sóng.

Lát sau, chàng đeo lại cầm châu về cổ tay, nhấc bút lên, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

(minh: Xin lỗi chen vào, anh ghen ghê quá!)

Lúc này, nghe tiếng bước chân cố nhẹ bước từ cửa, cận vệ Bát Nhã ở ngoài cửa hành lễ, mặt đỏ bừng, vẻ lo lắng. “Vương, bộc và quan hành lễ tiếp kiến sứ thần các nước có nghe được mấy lời đồn đại.”

Cậu vào nhà, một chân quỳ xuống, trong giọng nói lộ ra mấy phần phẫn nộ. “Ngài quản Văn Chiêu công chúa đi! Không thể để công chúa quậy lung tung thế được!”

Đàm Ma La Già ngừng bút, đưa mắt nhìn lên.

Bát Nhã lập tức thu lại cơn tức, nhỏ giọng phàn nàn: “Vương, tin Văn Chiêu công chúa đánh công chúa Bắc Nhung đã truyền khắp Thánh Thành ạ.”

Hôm nay, Bát Nhã đi dịch quán trấn an sứ thần các nước, bị tôi tớ công chúa các nước vây quanh hỏi này hỏi nọ, phiền muộn không thôi, còn nghe thấy một lời đồn.

Hôm đó Dao Anh và Chu Lục Vân gặp mặt, cố tình để cho thám tử xem, đám thám tử tận mắt thấy nàng ngay cả lời khách sáo còn không nói trực tiếp bắt Chu Lục Vân và thân binh, tra tấn tại chỗ, cuối cùng còn buông lời uy hiếp Chu Lục Vân, quá sợ hãi vội chạy về bẩm chủ nhân – là công chúa các nước.

Mặt Bát Nhã đầy tiếc hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Giờ lời đồn lan khắp, nói Văn Chiêu công chúa kiêu căng hống hách, tâm ngoan thủ lạt, sợ mấy công chúa nước khác cướp ngài đi, mới cho người bắt công chúa Bắc Nhung buộc cô ta về Bắc Nhung, vừa vặn sứ đoàn Bắc Nhung muốn đi ngay luôn nên mấy công chúa khác tin hết!”

Nói rồi lại cao giọng hơn một phần: “Mấy vị công chúa hỏi tôi rằng có phải Văn Chiêu công chúa giống như trong truyền thuyết, trước mặt ngài thiên kiều bá mị, ngoan ngoãn nghe lời, thật ra độc như rắn rít, các ngài còn nói, ai tiếp cận ngài, Văn Chiêu công chúa sẽ hạ độc hủy dung mạo người đó, vì ngài, ngài ấy dùng bất cứ thủ đoạn nào, ác độc cỡ nào cũng làm…”

Nói xong câu cuối cùng, Bát Nhã lắc đầu, “Công chúa quá kiêu căng, lời đồn càng lan truyền càng thổi phồng, sau này dân Vương Đình sẽ thấy nhìn ngài thế nào đây? Vương, ngài quản lại Văn Chiêu công chúa đi.”

Đàm Ma La Già buông tấu chương, gọi Duyên Giác đến, hỏi cậu có từng nghe mấy lời đồn chưa.

Duyên Giác đáp: “Có ạ, công chúa Bắc Nhung vừa tới Thánh Thành đã muốn đi, dân lành đều nói… nói rằng Văn Chiêu công chúa tranh giành tình nhân mới buộc ngài ấy đi.”

Mày Đàm Ma La Già nhẹ nhíu.



Một trận náo động không đánh mà thắng, thế cục trong triều dần dần yên ổn, sinh thần của Phật Tử Đàm Ma La Già, đám công chúa tề tụ Thánh Thành lại trở thành chủ đề hay nhắc nhất phút trà dư tửu hậu trong dân gian.

Sau khi bỏ giới nghiêm, phố lớn ngõ nhỏ Thánh Thành rộn rộn ràng ràng như nước chảy, tín đồ tham bái chật ních.

Trong bầu không khí hoà bình vui vẻ, đoàn Chu Lục Vân người đầy bụi đất rời Thánh Thành.

Chu Lục Vân là do cô mẫu Trưởng công chúa Nghĩa Khánh ép đi Vương Đình, ước gì sớm rời. Thân binh của cô ta lại không nghĩ cứ vậy mà về, bất đắc dĩ Vương Đình trực tiếp phái binh đưa về hoàn toàn không khoan nhượng, không còn cách nào khác đành chưa đánh đã lui.

Lúc đến Vương Đình, bọn họ ngày đi đêm nghỉ, gặp trời gió tuyết ở lại dịch xá thêm mấy ngày. Khi trở về, lính Vương Đình không ngừng thúc giục, họ không cách nào đưa tin xin kế hoạch tiếp theo, đành bỏ xe ngựa, toàn bộ cưỡi ngựa không dừng nghỉ đêm, rất nhanh đã đến biên cảnh.

Sau khi đọc xong giấy qua cửa, bỗng quân canh giữ Bắc Nhung bắt giữ đám người lại.

Thân binh cả giận nói: “Bọn ta nhận lệnh đi sứ Vương Đình, giờ phải chạy về Y Châu phục mệnh, chiếu lệnh ở đây, là chính tay Đoạn Sự quan viết, các ngươi vô cớ bắt người, muốn phạm thượng sao?”

Các binh sĩ ồn ào cười to, cũng không giải thích, kiểm tra từng người qua cửa thấy không sai mới hạ lệnh cho đi, nhưng không phải thả về Y Châu.

Thân binh không hiểu chuyện gì, thăm dò ngọn nguồn ở chỗ lính áp giải thử đưa họ đi đâu nhưng lính rất kín tiếng. Ba ngày sau, cả đoàn lo lắng bất an bị đưa đến một toà Thổ Thành dùng để canh gác. Thân binh vừa vặn quen biết với lính canh giữ ở đây mới tìm tới xin hỗ trợ.

Lính canh giữ nghe nói họ định về Y Châu, nói: “Các ngươi có chỗ không biết, Nha trướng đã không còn ở Y Châu từ lâu rồi! Quan Đoạn Sự và Trưởng công chúa Nghĩa Khánh có lẽ đều đi theo Khả Hãn đến Oát Lỗ Đóa, các ngươi muốn về Y Châu phục mệnh, sợ là vô ích.”

Thân binh trợn mắt ngạc nhiên: sau khi Chu Lục Vân đến Y Châu, chồng Trưởng công chúa Nghĩa Khánh xin ban cho cô ta một phong hào công chúa, rồi Trưởng công chúa phái thân binh đi hộ tống cháu gái đi Vương Đình. Khi rời Y Châu, Bắc Nhung còn gió êm sóng lặng, rồi sau đó họ mất liên lạc với Bắc Nhung cứ nghĩ do đường xá xa xôi, không nghĩ sâu xa, ai biết trong khoảng thời gian đi sứ, Bắc Nhung long trời lở đất, Khả Hãn vậy mà đã đi Oát Lỗ Đóa!

“Y Châu xảy ra chuyện gì thế?”

Lính canh giữ đổi sắc mặt, hạ giọng nói: “Ta chỉ là tiểu tốt, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì… Nghe nói, hình như là mấy vị Vương tử và Vương tử Hải Đô A Lăng có tranh chấp, Hải Đô A Lăng ám sát Khả Hãn, bản thân Khả Hãn bị trọng thương, không biết tại sao dời trướng Oát Lỗ Đóa, giờ Y Châu náo loạn lắm. Người áp giải các ngươi là người của Đại Vương tử, họ muốn đưa các ngươi đi Oát Lỗ Đóa.”

Thân binh nghe được sợ khiếp vía, mồ hôi ướt áo.

Quan Đoạn Sự và Trưởng công chúa Nghĩa Khánh là thầy của Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng ám sát Ngoã Hãn Khả Hãn, chắn chắn Trưởng công chúa Nghĩa Khánh bị cuốn vào, nói không chừng quan Đoạn Sự và Trưởng công chúa đã bị Khả Hãn giết, bọn họ rơi vào tay Đại Vương tử đối thủ của Hải Đô A Lăng, không phải thành dê vào miệng cọp sao?

Thân binh càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu, quay về thương lượng đám kia nên làm gì. Nghe nói Hải Đô A Lăng ám sát Khả Hãn, cả đám hồn phi phách tán, rối rít nói: “Phong hào vị công chúa Hán này là do quan Đoạn Sự quan xin, chúng ta hộ tống công chúa Hán đi Oát Lỗ Đóa, chắc chắn sẽ bị xem là người phe Hải Đô A Lăng, Đại Vương tử sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Chúng ta nhận lệnh bảo vệ Phúc Khang công chúa, giờ công chúa không mất cọng lông về Bắc Nhung, coi như đã xứng đáng với Trưởng công chúa, không thể lại theo cô ta đi Oát Lỗ Đóa chịu chết.”

“Đúng! Hải Đô A Lăng phản loạn, chúng ta không thể dính chùm! Nên sớm tính toán!”

“Kệ mọi chuyện của Phúc Khang công chúa đi, theo ngài ấy, sớm muộn gì cũng sẽ bị hại chết!”

Đội trưởng thân binh trầm ngâm thật lâu, thở dài, nói: “Trưởng công chúa muốn chúng ta bảo vệ Phúc Khang công chúa, dù có thế nào, chúng ta không thể bỏ Phúc Khang công chúa, nếu muốn chạy trốn, chắc chắn phải dẫn theo Phúc Khang công chúa.”

Mấy người kia nhìn nhau, không lên tiếng.

Sáng hôm sau, đội trưởng phát hiện trong trướng trống trơn —— thủ hạ hắn sợ Đại Vương tử, đêm qua thừa dịp bảo vệ không nghiêm, chạy mất.

Thân binh thở dài, kiểm kê người ngựa còn lại, dưới giám sát của binh sĩ tiếp tục xuất phát về Oát Lỗ Đóa.

Mấy hôm sau, cuối cùng họ đã tới Oát Lỗ Đóa.

Trạm gác Oát Lỗ Đóa nghiêm mật, cả đường đều có trinh sát đi về tuần sát, kỵ binh tới lui, tiếng chân như sấm, dưới dãy núi chập trùng xa xa giăng đầy lều vải, tính sơ ước chừng hơn hai vạn người đóng quân.

Thân binh chưa kịp xem xét tình huống đã bị trói hai tay đưa đến một lều vải, nghe ngoài trướng từng tiếng đao binh chói tai va chạm, run lẩy bẩy.

Chốc lát, một đôi tay trắng noãn vén mành, một phụ nữ đầu tết tóc, mặc giáp bào da dê, khuôn mặt thanh tú bước vào trong trướng.

Thân binh nhìn thấy, ngẩn ra, lập tức kích động đến lắp bắp, quỳ xuống nói: “Công chúa! Thuộc hạ còn tưởng ngài đã xảy ra chuyện!”

Trưởng công chúa cau mày, nói: “Sao chỉ còn lại mấy người các ngươi thế này?”

Mặt thân binh đỏ lên, giải thích rõ ràng, nói: “Chúng nghĩ rằng công chúa và quan Đoạn Sự đã thất thế, thừa dịp chạy trốn.”

Trưởng công chúa cười lạnh. Thân binh áy náy nói: “Công chúa, thuộc hạ chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài trách phạt.”

Trưởng công chúa khoát tay, vẻ mệt mỏi, bảo người ta cởi trói cho thân binh, nói: “Lần này cho Vân Nương đi Vương Đình, vốn là để tránh họa, sau đó mới là thăm dò vị công chúa Văn Chiêu kia, Vân Nương không còn dùng được, ngươi làm rất tốt, không cần thỉnh tội.”

Thân binh vội nói: “Công chúa, lời đồn không phải giả, Phật Tử Vương Đình quả nhiên nhìn Văn Chiêu công chúa với con mắt khác! Với lại, công chúa Văn Chiêu không giống như lời công chúa Phúc Khang chỉ là cô gái yếu đuối.”

Trưởng công chúa nhíu mày, ừm, nói: “Xem ra lúc trước Hải Đô A Lăng giấu ta một số việc…”

Bà dừng một chút. “Ngươi về thật đúng lúc, có người cần ngươi đi nhận diện.”

Thân binh hỏi: “Không biết là ai ạ?”

Khoé môi Trưởng công chúa hiện lên một nụ cười mỉa mai, nói: “Ngươi từng đi thám báo ở Ngụy triều, lúc đến Trường An, ngươi có từng gặp Thái tử Lý Huyền Trinh bọn họ chưa?”

Thân binh gật đầu: “Dạ có thấy vài lần từ xa.”

Trưởng công chúa vỗ tay, “Rất tốt, ngươi đi địa lao xem thử, người đó có phải Lý Huyền Trinh không.”