Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 21



Một lĩnh vực hoàn toàn mới đòi hỏi phải động tay vào rất nhiều việc, Phương Phức Nùng tự thu ngắn thời gian làm việc của mình, nhưng trên thực tế, hắn luôn là một trong hai người ở lại công ty muộn nhất.

Người còn lại là Chiến Dật Phi.

Có đôi lúc hắn tan ca, lại nhận ra đèn phòng giám đốc vẫn còn sáng.

Phương Phức Nùng ngầm quan sát một khoảng thời gian thì phát hiện cậu công tử nhà giàu vùi đầu công tác này có hơi mua dây buộc mình. Cả công ty từ trên xuống dưới cứ vướng chỗ này mắc chỗ nọ, nhìn vào thì tưởng do năng lực và hiệu quả công việc của nhân viên không tốt, nhưng thực tế lại là vì nguyên nhân lợi ích nhóm trong nội bộ cấp quản lý của Miya. Chris Tiêu của phòng Marketing cũng là một phần tử trong nhóm này, bọn họ tuyên bố bằng mặt không bằng lòng, công khai đối địch với vị giám đốc “nhảy dù” kia.

Tuy nói chuyện đuổi việc Chris Tiêu cũng có hiệu quả “răn đe” nhất định, nhưng lò than sao sưởi ấm cả mùa đông, băng giá phủ kín công ty này dày ba mét, dùng sức người không thể thay đổi một sớm một chiều.

Triệu Hồng Lỗi bên kia cũng đứng ngoài quan sát, để Alex Hoàng ra mặt liên tục mời Phương Phức Nùng ba lần. Quá tam ba bận, hai lần đầu Phương Phức Nùng đều tìm cớ từ chối, lần thứ ba đành phải nhượng bộ.

Triệu Hồng Lỗi không đích thân ra mặt nhưng phòng Sales, phòng Kiểm định chất lượng, phòng Vật tư đều không thiếu một ai. Tìm gái hay uống rượu đều là những quy tắc chốn công sở mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng cần phải biết, nâng cốc để thăm dò nhau, một câu thật lòng cũng chẳng có, chơi xong thì giải tán ai đi đường nấy.

Tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, chẳng ngờ ngay hôm sau đã bị triệu vào văn phòng giám đốc.

“Còn chưa đầy một tuần là đến lễ khai mạc cuộc thi điện ảnh, còn chưa đầy ba tháng thì chuỗi sản phẩm sẽ được đưa lên thị trường, các vị nói tôi nghe xem tại sao đến giờ vẫn chưa có báo cáo kiểm định chất lượng về sản phẩm của công ty?!” Chiến Dật Phi nổi đóa với hai gã đàn ông, một người là trưởng phòng Sales Triệu Hồng Lỗi, một người là trưởng phòng QC Alex Hoàng.

Tức giận cũng không phải không có lý do, ai mà ngờ được công ty Miya với vốn điều lệ tám triệu nhân dân tệ, hợp tác với đủ các công ty hàng đầu nước ngoài, vậy mà từ khi bắt đầu hoạt động đến nay còn không có nổi một bản báo cáo chất lượng sản phẩm chính?

Chiến Viên Viên gõ cửa bên ngoài, không được mời cũng tự đi vào: “Anh…”

Chiến Dật Phi mặt mày xanh mét, không thèm nhìn em gái: “Đây là công ty.”

“Chiến tổng…” Chiến Viên Viên hơi tổn thương nhưng vẫn nghe lời sửa miệng, “Cô Tiêu của Thượng Hí đòi báo cáo đánh giá chất lượng sản phẩm, nếu không gửi qua thì bà ấy sẽ thay mặt Thượng Hí hủy bỏ hợp tác với chúng ta…”

Alex Hoàng và Triệu Hồng Lỗi liếc nhau, cả hai đều dày dạn kinh nghiệm sa trường, không hề hoảng loạn trước mặt một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa. Gã đã không nhận sai lại còn đổ hết toàn bộ sai lầm lên đầu người đã khuất: “Những ngày cuối cùng anh trai cậu chỉ lo chữa bệnh, công ty luôn bị bọc trong trạng thái đóng băng hàng hóa, vì thế phát sinh vấn đề trong rất nhiều công đoạn. Lão Chiến đi thị sát tại nhà xưởng ở Tô Châu, mấy ngày nữa là sẽ trở về, tôi đã yêu cầu nhân viên trong phòng gửi sản phẩm đến Bắc Kinh, nhưng cậu cũng biết cơ quan nhà nước mà, cơ cấu hành chính lúc nào chẳng rề rà lâu la…”

“Không phải vì vợ ông thì tôi đã đuổi ông đi từ lâu rồi!” Chiến Dật Phi đưa mắt nhìn Phương Phức Nùng, sau đó lại vớ lấy mấy cuốn tạp chí thời trang trên bàn ném thẳng vào mặt Triệu Hồng Lỗi, từ những tờ báo thời trang có uy tín tại Châu Âu Châu Mỹ như VOGUE, BAZAAR cho đến những cuốn tạp chí xu hướng nổi tiếng tại Nhật Bản và Hàn Quốc như Rayli, Vivi, gần như cuốn nào cũng đăng về việc Miya sắp cho ra mắt sản phẩm mới ngay phần tin nóng. “Tại sao các người không học tập hiệu suất làm việc từ trưởng phòng Phương một chút đi? Cài tin vào tạp chí thời trang chặt chẽ, Miya chưa đưa sản phẩm ra thị trường đã được tuyên truyền rầm rộ, điều này hoàn toàn chứng minh được năng lực làm việc của trưởng phòng Phương hơn đám phế vật các người bao nhiêu.”

Bị bêu tên lên mắng lại còn bị ném tạp chí vào mặt, hai người Triệu, Hoàng sượng cứng cả người, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Phương Phức Nùng. Phương Phức Nùng lại cực kỳ bình tĩnh, không rõ hắn đang nghĩ gì.

“Không cần biết quá trình ra sao, ba ngày, tôi muốn có kết quả trong ba ngày.” Đôi mắt lom lom nhìn thẳng vào hai gã đàn ông trước mặt, giọng nói của Chiến Dật Phi lạnh tanh như chính gương mặt y, “Các người lập tức liên hệ ngay với cơ quan kiểm định chất lượng. Các người muốn làm gì thì làm, đi cầu cạnh, quỳ gối van xin, phóng hỏa rút dao, thậm chí liếm gót giày người ta cũng phải mang báo cáo kiểm định chất lượng về đây trong ba ngày!”

“Thời gian gấp quá… vì Miya, vì Chiến tổng, bảo tôi cầu cạnh, quỳ lạy kiểu gì cũng được, nhưng mà cơ quan chính phủ người ta đều làm việc có lịch trình từ trước, dù lấy cả thanh danh chủ tịch Chiến ra để rút được vài ngày thì ba ngày cũng vẫn quá bất khả thi.” Alex vừa nói đã chuyển lửa giận của vị giám đốc trẻ tuổi đã sang hướng khác, “Về lý thuyết, với những việc phải bố trí lịch trình, Phương tổng có năng lực như thế, có thể khiến mấy tạp chí thời trang dành đất viết bài, như vậy nếu nói chuyện với bên Thượng Hí hay bên kiểm định chất lượng có lẽ cũng sẽ xuôi chèo mát mái thôi.”

Hai người kẻ tung người hứng cực kỳ nhuần nhuyễn, Triệu Hồng Lỗi lập tức hùa vào: “Quản lý Hoàng nói đúng đấy, không phải vì hiệu suất của chúng tôi không cao, mà thực tế mấy chuyện đối phó chính phủ là việc của phòng Quan hệ công chúng cơ mà. Trước kia chẳng qua là chúng ta không có chuyên gia phụ trách, nếu Phương tổng đã tới đây rồi thì chắc chắn mọi việc sẽ dễ hơn nhiều.”

Chiến Dật Phi híp mắt nhìn về phía Phương Phức Nùng: “Mọi người đã tin tưởng anh như thế, anh có muốn nói gì không?”

“Còn có thể nói gì đây?” Vị giám đốc phòng Quan hệ công chúng im lặng nãy giờ mở miệng, “Mang báo cáo kiểm định chất lượng tới là được thôi.”

“Được.” Chiến Dật Phi hài lòng gật đầu, “Vậy tôi cũng cho anh ba ngày.”

“Không nên hoang phí thời gian như vậy,” Phương Phức Nùng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Tính từ lúc này, chỉ cần đúng một ngày thôi.”

Tất cả mọi người đều tỏ ra không tin, hai gã Triệu, Hoàng lại càng không. Chiến Dật Phi định thần lại, lạnh lùng nhìn Alex Hoàng: “Nếu trưởng phòng Phương thực sự có thể lấy được báo cáo kiểm định chất lượng trong một ngày, điều này có đủ để chứng minh ông không làm tròn trách nhiệm chưa?”

“Á… Rồi, phải rồi…” Alex Hoàng vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp nói, “Nhưng mà… Không thể được đâu…”

“Nếu anh ta không nộp lại trong một ngày, chứng tỏ anh ta không có năng lực lại còn mạnh miệng, chưa hết thời gian thử việc, tôi có thể đuổi việc anh ta luôn. Nhưng nếu anh ta nộp được…” Khóe miệng Chiến Dật Phi nhếc lên, sát khí lập lòe trong đáy mắt, “Quản lý Hoàng, liệu ông có nên chủ động từ chức cho công bằng hay không đây?”

Không đợi hai gã Triệu, Hoàng lên tiếng, Phương Phức Nùng đã đứng lên, kéo ông chủ nhà mình: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi luôn thôi.”

Tới bãi đỗ xe, hai người đàn ông đứng trước một chiếc Mercedes màu bạc mới tinh.

“Xe ở đâu ra?” Chiến Dật Phi nhìn logo ngôi sao ba cánh lấp lánh, càng thêm nghi ngờ đích đến của số tiền ba triệu tám kia, sự không vui hiện rõ trên mặt.

“Thuê đấy.” Phương Phức Nùng không thèm để ý, cười nói, “Ra ngoài bàn chuyện làm ăn, dù sao cũng phải ra dáng chứ.”

Chiến Dật Phi ngồi vào trong xe: “Bàn chuyện làm ăn? Chẳng phải nói đi lấy báo cáo kiểm tra chất lượng sao?”

“Không nói thế cậu sẽ không đi với tôi, bên trong công ty lắm người nhiều miệng, không thể để bọn họ biết chúng ta sẽ đi đâu được.”

Chiến Dật Phi nhíu mày: “Rốt cuộc lời anh nói có câu nào là thật không?”

“Vừa rồi cậu nói nhiều như thế, chẳng phải ý không ở trong lời, cơ bản là muốn ép cho quản lý Hoàng từ chức hay sao?” Phương Phúc Nùng cười đến mê người, hiểu rõ trong lòng: Thằng nhóc này vậy mà cũng biết “chia để trị”, cứ như vậy dù cuối cùng không có được báo cáo kiểm tra chất lượng thì hắn vẫn sẽ không bao giờ đứng cùng chiến tuyến với hai người Triệu, Hoàng được.

Quả nhiên, đối phương gật đầu thừa nhận: “Anh cũng thấy rồi, những người đó là vậy đấy, hôm qua các người còn cùng nhau uống rượu xưng huynh gọi đệ, hôm nay bọn họ có thể vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng bán đứng anh.”

“Nhưng nếu tôi không làm được thì sao?”

“Vậy chứng tỏ rằng anh còn vô dụng hơn bọn họ, đương nhiên là nên cút khỏi đây rồi.”

Chiến Dật Phi vốn không tin người này có thể thần thông quảng đại đến thế, vì vậy dọc đường không hề tỏ thái độ hòa nhã. Quả nhiên, Phương Phức Nùng đưa y đi đón gió một vòng không hề có mục tiêu, cuối cùng dừng xe ở một nơi xa lạ.

Mấy căn nhà ghép lại chung một mặt tiền, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu thì thấy dòng chữ đỏ rất to: Khắc Dấu

“Thế này là sao?” Chiến Dật Phi đầy hoài nghi đứng trước cửa.

“Lão Tôn tiệm này hay xử lý mấy tờ giấy chứng nhận, dấu khắc cũng có thể làm giả được, hơn nữa hiệu suất còn cao, giá cả vừa phải, không dối già gạt trẻ bao giờ.”

“Cái gì? Anh định làm giả?” Chiến Dật Phi quay đầu lại nói, “Sao có thể như thế được?! Anh lôi uy tín của Miya ra làm trò đùa à!”

“Kế hoãn binh thôi.” Chưa đi được hai bước, y đã bị Phương Phức Nùng ôm lấy eo, kéo vào bên trong như thể bị lừa, “Cậu cứ yên tâm với tay nghề thủ công của lão Tôn này, tôi đã từng nhờ làm thẻ công an, thẻ phóng viên và một đống giấy tờ chứng nhận khác, chưa lộ bao giờ.”

“Nhưng mà…” Chiến Dật Phi bỗng phản ứng kịp, liếc mắt nhìn đối phương, “Tại sao anh còn giả mạo cả cảnh sát?”

“Thẻ phóng viên thì thực dụng hơn, có điều đôi lúc vẫn cần cái kia.” Phương Phức Nùng chuyển ánh nhìn, chào hỏi ông lão đang vùi đầu khắc dấu.

“Phương tổng, đã lâu không gặp.” Lão Tôn cười hỏi, “Dạo này làm ăn tốt chứ hả?”

“Quá tốt ấy chứ.” Phương Phức Nùng cười, “Chỉ riêng việc đếm tiền hàng ngày thôi cũng khiến tay bị chuột rút rồi.”

Lão Tôn gù lưng, đôi mắt híp đục ngầu nhìn Chiến Dật Phi, hỏi: “Thư ký nam đang là mốt bây giờ à?”

Chiến Dật Phi vừa định trả lời, Phương Phức Nùng đã tranh nói trước: “Không phải thư ký đâu, người yêu đấy.”

Lão Tôn run rẩy một chút, lầm bầm trong miệng: “Thật không hiểu nổi lũ trẻ thời nay…” Sau đó ông gọi con trai lấy mấy loại giấy nguyên liệu ra cho Phương Phức Nùng lựa chọn. Nhưng vị trưởng phòng quan hệ công chúng của Miya vẫn lắc đầu, nói rằng không đúng, cần chất giấy dày hơn.

Chiến Dật Phi nửa tin nửa ngờ, liếc mắt qua hỏi: “Sao anh biết độ dày của giấy không đúng?”

“Trước khi tới công ty này, tôi từng giả mạo tay buôn mĩ phẩm tiếp cận một công ty đồ trang điểm khác, hứa hẹn sẽ cho bọn họ đơn đặt hàng trị giá ngàn vạn, đồng thời đưa ra yêu cầu muốn xem báo cáo kiểm định chất lượng của bọn họ.” Để giả mạo một con buôn với những đơn hàng ngàn vạn thì chiếc Mercedes cũng góp công không nhỏ. Dừng một chút, hắn lại thất vọng nhìn Chiến Dật Phi, “Tuy công ty người ta không lớn như đại nghiệp của Chiến tổng đây, nhưng vẫn đầy đủ chức năng nên luôn có hết mấy loại chứng nhận không thiếu cái nào.”

Chiến Dật Phi không nói gì, con trai của lão Tôn lại đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Phương tổng ơi, không mấy người biết được tờ báo cáo chất lượng nó ra làm sao đâu, khác nhau một chút vẫn được mà.”

Phương Phức Nùng đẻ vào mùa xuân nghiêm nghị lắc đầu: “Tôi là cung Xử Nữ (*).”

(*) Cung Xử Nữ là cung chiếu mệnh cho những người sinh từ ngày 23/8 đến 22/9. Đặc điểm chung của những người sinh vào cung này là tỉ mỉ, cẩn thận, chú ý tiểu tiết. Chẳng liên quan gì đến mùa xuân cả.

Đối phương gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ thực sự lực bất tòng tâm, nghĩ gì đó lại nói thêm: “Loại giấy này không phổ biến trên thị trường Thượng Hải, tôi biết một số nhà cung cấp giấy chắc chắn có. Nhưng tôi phải sai người tới kho hàng tìm loại giấy thích hợp theo ý anh nên sẽ mất thêm vài ngày.”

“Đưa địa chỉ xưởng và cách thức liên lạc cho tôi, giờ tôi sẽ đi luôn.”

Với tác phong nói một không nói hai, Chiến Dật Phi còn chưa kịp làm quen với nơi này đã thấy mình ngồi trên ghế Mercedes mềm mại, băng băng trên cao tốc Thượng Hải – Nam Kinh, lao nhanh về hướng thành phố Vô Tích. Sau khi tìm được loại giấy chuẩn để làm báo cáo kiểm định chất lượng trong xưởng, xe lại chạy về Thượng Hải không chậm một giây. Đợi đến khi lão Tôn tăng ca thêm giờ làm ra sáu mươi đến bảy mươi bản báo cáo giả thì trời cũng đã tối đen.

Hai giờ sáng, tại nhà Phương Phức Nùng, Chiến Dật Phi ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cẩn thận kiểm tra từng tờ báo cáo, quả nhiên phát hiện có một trang thiếu đóng dấu.

Tìm đại tên của một nhân viên kiểm định chất lượng, Phương Phức Nùng dùng tay trái không thuận để ký tên lên báo cáo, nét bút khác hẳn của hắn, nhưng nhìn chữ viết ra cũng rất xinh đẹp, có thể thấy hắn đã rất quen với trò giả mạo giấy tờ này.

Chiến Dật Phi nhịn không được, nói: “Anh quá vô liêm sỉ.”

Nếu Thượng Hí không đồng ý, đừng nói là không có cách để tuyên truyền tên tuổi, ngay cả số tiền tài trợ đã đưa cho ngài Trần cũng sẽ bị dùng làm phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Phương Phức Nùng vừa rút ruột một triệu hai đương nhiên sẽ không bao giờ nhả lại số tiền này. Hắn hài lòng thưởng thức “kiệt tác” của mình, mặt dày cười nói: “Rõ ràng cậu thích chính sự vô liêm sỉ này của tôi.”

“Tôi mới nói là tán thưởng chứ chưa hề nói thích.” Chiến Dật Phi ngừng lại một chút rồi nói thêm, “Anh thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, tôi chưa từng gặp ai xấu xa như anh.”

“Nhưng phàm là người sống trên đời này, không bại hoại thì đều là thằng ngu. Ví dụ như Đằng Vân, cậu ta chính là một thằng ngốc. Triệu Hồng Lỗi thì càng mục nát, vừa bại hoại vừa ngu.”

“Còn anh thì sao? Anh thừa nhận mình là thằng khốn nạn à?”

“Đương nhiên tôi không phải cả hai.” Phương Phức Nùng quay đầu nhìn Chiến Dật Phi, vốn Chiến Dật Phi đang tựa cằm trên vai hắn, cứ thế khiến mặt hai người kề sát lại với nhau, hơi thở gần gũi đan xen, hai đôi môi cũng gần như va chạm. Phương Phức Nùng cười đầy quyến rũ, không rõ thật giả, “Tôi thừa nhận vốn mình chỉ là thằng khốn nạn, nhưng đối với cậu, tôi làm thằng ngu cũng được.”

Lời Phương Phức Nùng vừa nói chính là lời mà Vương Tiểu Ba khi yêu cuồng nhiệt sử dụng để dỗ dành Lý Ngân Hà (*), chẳng qua bóp méo câu chữ mà thôi. Tài tử nổi tiếng thông minh đương nhiên cũng có cách cua gái của riêng mình, ngay đến một người phụ nữ tự nhận kiêu ngạo ngang tàng như Lý Ngân Hà cũng đổ. Chẳng trách sự ấm áp bỗng hiện ra trên gương mặt của Chiến Dật Phi, y nhẹ nhàng “hừ” một tiếng trong mũi.

(*) Vương Tiểu Ba là một nhà văn Trung Quốc, Lý Ngân Hà là vợ ông.

Chiến Dật Phi vốn ngồi bên cạnh Phương Phức Nùng xem hắn làm giả giấy tờ, kết quả là không trụ nổi sau cả một ngày tàu xe mệt nhọc, mi mắt cay xè nặng trĩu, có cố cũng không mở ra được nữa, y gục đầu xuống bả vai của đối phương.

Phương Phức Nùng bỗng cảm thấy vai mình nặng hơn, quay sang nhìn mới phát hiện hàng mi run run của người con trai đang gục trên vai hắn, hơi thở đều đều, y đã ngủ say. Hắn dụi chiếc mũi cao ngất của mình vào mặt y trêu chọc, thấy y thực sự ngủ bất tỉnh nhân sự, Phương Phức Nùng lập tức bỏ báo cáo trong tay xuống, bế Chiến Dật Phi về giường.

Gáy của y đè lên khuỷu tay hắn, cơ thể của một người đàn ông đương nhiên phải nặng. Sau khi Phương Phức Nùng bế ông tổ này lên giường, chính hắn cũng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Y vẫn dựa vào người hắn không tỉnh cho đến khi đầu đặt xuống bên gối.

“Anh làm gì đấy?” Ánh mắt lạnh lẽo từ đôi mắt hẹp dài sắc bén chĩa thẳng vào hắn như một thanh đao lóe sáng.

Ánh đèn trong phòng nhu hòa mờ ảo, Phương Phức Nùng chống tay không trả lời, không đặt lên người Chiến Dật Phi nhưng cũng không để y nhúc nhích.

Hai người bốn mắt nhìn nhau được vài phút, mãi cho đến khi một bên nhắm hai mắt lại, có lẽ thấy mệt quá rồi, hoặc giả như đang ngầm đồng ý.

Phương Phức Nùng vẫn không quên, giữa hắn và người này vẫn còn một món nợ. Đang do dự có nên trả lại cái tát trước đây không, hắn lại thấy Chiến Dật Phi cau mày, tuy không mở mắt nhưng ấn đường đã nhíu lại thành chữ Xuyên (川), sốt ruột thúc giục: Muốn hôn thì nhanh lên một chút…

Phương Phức Nùng cười. Chớ phụ ngày lành.

Cánh tay vòng qua người đối phương, hắn cởi cúc áo sơ-mi trên cùng của y, cúi đầu để môi chậm rãi kề môi…

Khi chiếc cúc áo thứ ba cũng được mở, điện thoại của một trong hai bỗng đổ chuông, tiếng chuông ầm ĩ phá nát bét bầu không khí ái muội của màn dạo đầu.

Chiến Dật Phi nổi trận lôi đình bật dậy bắt máy thì nghe thấy tiếng khóc nức nở đầu bên kia của Tony: “Chiến tổng… Tiểu Đường xảy ra chuyện rồi…”
Hết chương 21.