Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 238: Bỏ con lấy mẹ?



Lão gia tử tức giận xong, nhìn Cốc Dĩ Phong nhận mệnh rời đi, lúc này mới nhìn lại Bạch Dữ.

"À... Dữ nhi, ta là tằng tổ phụ của con."

Ông vừa kích động vừa bối rối mà chà chà hai lòng bàn tay với nhau nhìn Bạch Dữ, cẩn thận giới thiệu bản thân.

Bạch Dữ sớm đã đoán được, đối với lời này của ông cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, một lời cũng không nói.

Bạch Cửu ở một bên xem đến tròn mắt, lúc thì nhìn Bạch Dữ, lúc lại nhìn lão gia tử mặt đỏ rần rần, cảm thấy đặc biệt thú vị.

"Không mỏi cổ sao?"

Bạch Dữ nhìn mà bất lực giữ lại đầu nhỏ của nó.

Bởi vì hành động này của hắn mà lão gia tử lực chú ý mới chuyển hướng sang thiếu niên bên cạnh.

"Nó là gì của con?"

Ông nghi ngờ nhìn hai người hỏi, dù đã cảm thấy không khí giữa hai người có chút quái lạ, ông cũng không có dài dòng mà hỏi thẳng luôn.

"Đạo lữ."

Cốc Dĩ Phong vừa trở lại đúng lúc nghe thấy xưng hô này từ miệng Bạch Dữ, mày cũng hơi nhíu lại.

"Đạo lữ? Là cái loại nào?"

Lão gia tử giật giật râu mép, trừng mắt hỏi lại.

"Ông hỏi vậy để làm gì chứ?"

Bạch Cửu dù ngốc cũng nhạy bén phát hiện sự tình không đúng, nó sừng sộ lên trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi lên đùi nam nhân nhà nó, ôm cổ hắn trừng ông.

Bạch Dữ cười nhẹ giữ lại eo nhỏ không cho nó lộn xộn. Thái độ đối xử khác biệt của hắn lại thêm hành động thể hiện quyền sở hữu của Bạch Cửu trực tiếp chọc cho lão gia tử dựng râu, thở phì phò không ngừng.

"Đứng lên! Không biết xấu hổ!"

Ông chỉ vào Bạch Cửu ra lệnh.

"Không đứng! Bạch Dữ là của ta, ta ôm đạo lữ có trời đất chứng giám thì có gì phải xấu hổ."

Bạch Cửu không chịu thua chút nào. Nói đùa, lần đầu gặp Cốc Mẫn Nguyệt nó đã giành quyền sở hữu rồi, thêm một người nó cũng chẳng ngại. Đến thêm một tá nó cũng kham hết.

Hai người nhà họ Cốc nghe tới bốn chữ trời đất chứng giám thì giật mình, sững người lại nhìn họ.

"Thật không?"

Cốc Dĩ Phong hoàn hồn trước, nhíu mày hỏi Bạch Dữ.

"Là."

Bạch Dữ nhàn nhạt đáp, vừa vỗ lưng tiểu chuột, ôn nhu trấn an nó. Nó kích động khiến cho ấu long trong bụng cũng nhảy dựng lên, tính khí hai mẫu tử y chang nhau chọc cho khóe mắt hắn hơi cong lên.

Thái độ khi đối đãi với thiếu niên của hắn không hề có chút giấu giếm nào cho thấy lập trường của mình, hai người Cốc gia nhất thời không biết nên nói gì.

"Bạch Dữ, chúng ta đi đi! Con cũng không thích bọn họ!"

Bạch Cửu nổi lên tính tình, chu cái miệng nhỏ giận dỗi xúi giục hắn, còn không quên lấy ấu long ra làm cái cớ, sức thuyết phục mười phần.

"Đừng nháo."

Nam nhân bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu nó. Rõ ràng là trách cứ nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, ánh mắt còn tràn ngập sự cưng chiều.

"Không phải ta nháo. Ngươi xem! Là nó nháo!"

Bạch Cửu không nhận, lấy tay hắn đặt trên bụng nhỏ của mình. Bạch Dữ thuận theo mà xoa nhẹ hai cái, trấn an ấu long đang nhảy nhót tung lung bên trong.

"Ừm... Đợi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì rồi chúng ta sẽ đi, được không?"

Bạch Dữ dỗ dành.

Bạch Cửu dù muốn đi ngay bây giờ nhưng cũng không có không hiểu chuyện, nó tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu, còn không quên quay đầu trừng hai người dám có ý đồ chia rẻ nó với nam nhân của nó.

Hai người kia thì một bộ chấn kinh, còn có không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của thiếu niên, có chút nói không nên lời.

"Hai người nhìn gì vậy?"