Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 262: Tân binh



Ăn xong cơm tối, màn đêm buông xuống, đoàn tàu náo nhiệt dần dần an tĩnh lại, cho dù là nam binh hay nữ binh đều lần lượt chìm vào mộng đẹp. Không có giường nằm thoải mái, mọi người chỉ có thể kề vai, ngồi gối đầu vào nhau hoặc là nằm bò lên bàn mà ngủ. Nói thật thì cho dù là ở tư thế nào cũng không thấy thoải mái, đợi đến khi tỉnh giác thì hầu như ai cũng rớt đầu khỏi gối.

Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ chất lượng giấc ngủ đã rất tốt, vừa nhắm mắt lại, chỉ vài phút sau đã có thể đi tìm Chu Công đánh nhau rồi. Đợi đến khi mở mắt ra thì sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên cơ thể của mỗi người. Cô bé ngồi gần cửa sổ, khi tính dậy dĩ nhiên là đang gối đầu lên thành tàu, kết quả vừa tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng Tiêu Thiện kêu ca, hoạt động cái cổ đau nhức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ôi, đau chết mất thôi, đúng là quá hố người rồi!”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Cô bé bất giác nhớ lại định nghĩa của đồng chí Đại Sơn về thuộc tính nào đó của mình.

Lấy đồ rửa mặt trong balo ra, Tiêu Thiện nói với Tiểu Tịnh Trần: “Đi cùng không?”

Tiểu Tịnh Trần muốn lắc đầu, lấy từ trong balo ra nước súc miệng hương hoa quả và khăn ướt được trang trí tinh xảo, trong nháy mắt đã đánh răng, rửa mặt xong.

Khóe miệng Tiêu Thiện hơi co giật, chuẩn bị của em gái này thật con mẹ nó chu đáo, còn mình thật là đáng thương, còn phải đi xếp hàng với một cô gái khác trong toa xe! Lật bàn!

Bữa sáng cũng không tồi, bát cháo, màn thầu, bánh bao là xong. Mỗi người còn có thêm một quả trứng gà. Dù hôm qua đã được chứng kiến sức ăn của Tiểu Tịnh Trần và Từ Tiểu Ngũ, nhưng các nữ binh xung quanh vẫn không nhịn được mà bị hai người họ dọa sợ, nghẹn họng nhìn trân trối đống màn thầu trước mặt Tiểu Tịnh Trần giống như một tảng băng dưới ánh mặt trời nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

“Ực” tiếng nuốt nước bọt khó khăn liên tiếp vang lên, bọn họ đột nhiên cảm thấy mình rất no!

Thế là, khi bữa sáng kết thúc số màn thầu còn thừa lại nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán. Nhân viên phụ trách nấu ăn vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Đoàn tàu quân dụng phải đi một vòng qua các tỉnh thành lớn, lần lượt có thêm các tân binh lên tàu, từng khoang tàu dần dần được nhét đầy, cuối cùng mới chạy thẳng đến Thượng Kinh.

Sau khi ngồi tàu hơn hai mươi tiếng đồng hồ, chân của một vài thiếu gia, tiểu thư được sống trong nhung lụa bắt đầu xuất hiện hiện tượng sưng phù, da dẻ căng chặt, cảm giác thần kinh căng chướng, tê dại. Nhưng khi đến được trạm tàu hỏa, tốp tân binh đầu tiên lên tàu ít nhất cũng có đến chín mươi phần trăm xuất hiện hiện tượng phù thũng chân. Những người lên tàu sau hoặc nhiều hoặc ít đều có phản ứng không tốt.

Khuôn mặt Cẩu Thư đau khổ, xoa đôi chân căng lên bóng loáng vì sưng phù của mình. Triệu Anh Anh dựng đứng lông mày, cắn răng nghiến lợi, khẽ nguyền rủa gì đó. Tiêu Thiện bất đắc dĩ quấn lấy cổ cô ta đẩy về phía cửa tàu: “Được rồi, đừng oán trách nữa, tình hình của mọi người đều như nhau cả thôi.”

Đoàn tàu quân dụng dĩ nhiên là chạy vào trạm tàu hỏa quân đội. Cả trạm tàu hỏa không có lấy một thường dân mặc thường phục nào cả, liếc mắt một cái toàn là một màu xanh của quân binh. Khác biệt duy nhất chính là số lượng và chất lượng ngôi sao lấp lánh trên vai bọn họ mà thôi. Đoàn tàu vào ga không phải chỉ có mỗi một đoàn tàu của bọn họ, nhưng bởi vì không cùng một bãi nên ngoại trừ âm thanh ra thì căn bản là không nhìn thấy người nào khác.

Trên sân có một sĩ quan trẻ đang thổi vào micro: “Tân binh đoàn tàu số 214 tập hợp, xếp hàng, mau lên!”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn số “214” bắt mắt bên ngoài khoang tàu, tự giác đi đến đứng trước mặt sĩ quan trẻ tuổi. Bởi vì đôi chân của cô bé rất tốt, không có hiện tượng phù thũng, cho nên cho dù cô bé đi rất chậm nhưng vẫn nhanh hơn đám nữ binh vẫn còn đang oán trách một chút, thế cho nên cô bé ngược lại trở thành nữ binh đầu tiên hưởng ứng lời hiệu triệu của viên sĩ quan trẻ.

Sĩ quan trẻ đứng trên đài cao, hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn nữ binh không hiểu sao tự dưng xuất hiện trước mặt mình. Cô gái nhỏ cúi đầu xuống, nhìn không rõ thần sắc, nhưng thân thể nhỏ bé, gầy gò kia lại khiến cho người ta có một loại cảm giác yếu đuối, tựa như chỉ hơi dùng chút ngoại lực liền có thể bẻ gãy.

Tiểu Tịnh Trần đứng đó. Triệu Anh Anh và đám người Thẩm Lăng có quen biết với cô bé cũng đi đến xếp thành một hàng với cô bé, những nữ binh khác cũng học theo. Thế là, Tiểu Tịnh Trần đứng ở ngay chính giữa hàng đầu tiên. Dưới sự điều khiển của các sĩ quan khác, năm mươi nữ binh xếp thành năm hàng, mỗi hàng mười người. Các nữ binh dàn trận đứng trước mặt viên sĩ quan trẻ tuổi, các nam binh liền rầm rập tỏa về bên trái, phải và phía sau bọn họ, hình thành thế trận bao vây.

Sĩ quan trẻ tuổi hơi nhếch khóe miệng một cách âm thầm, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc như ban đầu.

Chưa được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hàng ngũ của mọi người thực sự không được coi là đẹp mắt, xiên xiên vẹo vẹo, sĩ quan trẻ tuổi lại không hề nói gì. Binh sĩ đếm quân số xong liền báo cáo một tiếng với anh ta. Anh ta lập tức cất giọng hét lớn: “Bây giờ, nghe khẩu lệnh của tôi, toàn thể mọi người, bên phải quay, bước đều bước!”

Hơn một nghìn tân binh đương nhiên không thể nào toàn bộ đều nghe thấy lời nói của anh ta, nhưng binh sĩ bên cạnh phối hợp làm gương cũng không kém, mọi người đều quay người, thưa thớt đi về phía trước, tiếng bước chân không đồng đều chút nào, không những không đồng đều mà còn có cảm giác lảo đảo, loạng choạng. Khóe miệng sĩ quan trẻ hơi co giật, ánh mắt không hiểu sao lại tối sầm, lộ ra một nụ cười không có ý tốt, nhưng nụ cười này cũng thoáng qua rồi biến mất rất nhanh.

Đi ra khỏi trạm tàu hỏa, sớm đã có rất nhiều chiếc xe tải lớn xếp thành hàng thành lối, đỗ ở trên quảng trường bên ngoài cửa trạm. Sĩ quan trẻ tuổi trực tiếp đuổi đội quân ngàn người này lên xe. Ba mươi sáu chiếc xe tải lớn hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng tiến thẳng về tổng bộ quân khu.

Ký túc xá nam nữ trong quân doanh cũng không khác nhau là mấy. Tòa ký túc cao bốn tầng, hành lang thông với cầu thang lên xuống, trên hành lang có tổng cộng bốn năm cánh cửa phòng, mỗi cánh cửa đều là một căn phòng đơn rộng rãi, sáu chiếc giường tầng xếp song song nhau, bàn, ghế, tủ đều được kê ngăn nắp có cạnh, có góc, mới nhìn lần đầu tiên sẽ cảm thấy đường nét rất lạnh lùng, cứng ngắc, nhưng lại có thể nhận thấy loại quy tắc kỷ luật tỉ mỉ, tinh tế đó không sai chút nào.

Tiểu Tịnh Trần bị phân ở tầng một, trong phòng có tám người, ngoại trừ Triệu Anh Anh, Tiêu Thiện, Thẩm Lăng, Cẩu Thư, Từ Tiểu Ngũ ra thì còn có một cô gái tên là Lãnh Nhã, trông cũng rất xinh đẹp nhưng không để ý đến người khác lắm, và một cô gái cứ liên tục soi gương, tên là Thục Ức, tên rất khó viết. Cô ta cười nói, cha cô ta yêu tiền chết đi được, cho nên mới đặt cho cô ta cái tên là “Ức” (có nghĩa là trăm triệu).

Tính cách của các cô gái trong phòng cũng không tệ, sau khi trao đổi tên họ với nhau liền nói chuyện phiếm một lúc lâu, sau đó có người gõ cửa đi vào, bảo bọn họ đi lĩnh quân trang, chậu rửa mặt, cốc nước, bàn chải đánh răng, đệm chăn, gối đầu... đều là được chế tạo chuyên biệt, cũng có nghĩa là đồ mà mình tự mang tới sẽ không được dùng đến nữa.

Sau khi lĩnh đồ dùng mới, đồ của mình sẽ phải đóng gói nộp lên để niêm phong, cất vào kho, đợi đến khi rời khỏi quân đội thì tất cả sẽ được trả lại.

Vừa vào quân đội, cảm giác mới mẻ của mọi người còn chưa qua, cho nên vẫn còn rất nghe lời, những thứ nên giao nộp thì đều giao nộp, nên để lại thì để lại.

Ăn xong bữa tối trở về ký túc xá, mọi người bắt đầu chia giường nằm. Cẩu Thư lấy khí thế sét đánh không kịp che tai chiếm lấy một chiếc giường phía dưới. Đối diện với ánh mắt chòng chọc của mọi người, cô ta âm thầm rụt cổ lại, lúng ta lúng túng nói: “Mình... sợ độ cao!”

Tiểu Tịnh Trần cũng học theo, nhanh chóng chiếm lấy một chiếc giường dưới, vô tội nhìn những người còn lại. Cô bé sẽ nói cho bọn họ biết rằng vì sợ vòng trọng lực quá nặng đè hỏng giường, rơi xuống đụng phải người khác khiến người ta bị thương cho nên cô bé mới chọn giường dưới sao!

Cuối cùng, sáu chiếc giường dưới đã bị chiếm mất, duy chỉ có hai người chuẩn men Triệu Anh Anh và thục nữ Thẩm Lăng là ngủ ở giường trên, một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, khoảng sáu giờ, hiệu lệnh rời giường vang lên. Tiếng hiệu lệnh to rõ ràng bao phủ lấy khu ký túc, các cô gái đang nằm trên giường ôm mộng đẹp lật người, ôm chăn chép miệng hai cái rồi tiếp tục ngủ đến mức trời đất quay cuồng, nhật nguyệt tăm tối.

“Rầm” một tiếng nổ vang lên, các cánh cửa ký túc bị đẩy ra một cách thô lỗ, khung cửa đập vào vách tường rung động kịch liệt, suýt chút nữa thì đạp vỡ cả đinh ốc, một nữ binh cấp bậc sĩ quan chắp tay đứng ở cửa phòng, hét lên: “Mặt trời đã chiếu đến mông rồi mà còn ngủ à, một đám con gái lười biếng, mau dậy ngay!”

Hô hai tiếng mà cả phòng ký túc không có chút phản ứng nào. Nữ sĩ quan nọ không hề khách khí tiến lên phía trước, trực tiếp xốc chăn của Tiêu Thiện ở gần nhất ra, một tay túm lấy cổ tay của cô ta dùng sức kéo. Tiêu Thiện trong lúc nửa tỉnh nửa mê hét thảm một tiếng, giật mình ngồi dậy, kinh ngạc trừng mắt nhìn nữ sĩ quan.

Tiếng hét thảm thiết của Tiêu Thiện cũng đã dọa những người khác tỉnh giấc, nhất thời, cả căn phòng ký túc xá đầy tiếng kêu rên.

Nữ sĩ quan rất hài lòng về kết quả mình đã làm ra, tiếp tục chắp tay đứng đó hét: “Mau dậy đi, những người khác đều đã ra luyện tập rồi, chỉ có mấy người các cô là còn lười biếng nằm trên giường thôi, có biết xấu hổ hay không! Đừng tưởng rằng là nữ binh thì có thể được đặc cách, nữ binh thì càng phải cố gắng, không thể để người ta đem ra so sánh được, mau lên.”

Mọi người trong phòng ngái ngủ, mông lung mò lấy trang phục mặc lên người, căn bản là làm lơ tiếng hét của nữ sĩ quan nọ. Nữ sĩ quan cũng không thèm để ý, cứ tự mình nói tự mình nghe. Dù sao thì đây cũng là ngày đầu tiên huấn luyện, cũng không thể ép bọn họ quá, lúc trước cô cũng như vậy.

Ngay khi nữ sĩ quan nọ đang hò hét quang quác hăng say, ngay khi các cô gái trong phòng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mặc quân phục thì một giọng nói yếu ớt, mềm mại, dịu dàng vang lên: “Có thể phiền chị nhường đường một chút được không!”

Giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng lại sắc bén như kỳ tích, đâm xuyên qua tiếng hét đinh tai nhức óc của nữ sĩ quan, vang vọng trong cả căn phòng ký túc. Giọng nói của nữ sĩ quan hơi ngừng lại, cổ họng nghẹn lại, kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng nhìn cô ta bằng ánh mắt vô tội, tóc mai ngắn bên tai ướt nhẹp, dính vào trán và hai gò má. Ánh nắng sớm mai tỏa ra từ phía sau cô bé, tỏa ra một vầng hào quang màu vàng trên người cô bé, đôi mắt to đen trắng rõ ràng trong suốt rực rỡ, nổi bật dưới ánh mặt trời.

Nữ sĩ quan đông cứng hai giây mới khô khan lên tiếng: “Em là người trong phòng này sao?”

Cô gái nhỏ gật đầu, đi qua không gian nhỏ hẹp mà nữ sĩ quan nhường đường vào trong phòng. Tiêu Thiện ở gần cửa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn cô bé một cái, vừa thắt dây lưng vừa nói: “Tịnh Trần, cậu dậy sớm thật đấy. Cậu ra ngoài lúc nào mà mình chẳng biết.”

Tiểu Tịnh Trần cất chậu rửa mặt, cốc nước và bàn chải đánh răng xong, mới chậm rãi lấy khăn mặt lau nước trên đầu tóc: “Ngày nào mình cũng dậy rất sớm.”

Tiểu Tịnh Trần có đồng hồ sinh học rất tốt, rất chuẩn xác, đến giờ là mười tám tuổi rồi mà số ngày cô bé ngủ muộn dậy muộn có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, sáng sớm khi mặt trời vừa mới ló đầu ra khỏi rặng tre thì cô bé cũng tự nhiên tỉnh dậy, nhưng mà bởi vì không quen thuộc với chỗ ở mới, cho nên cô bé cũng không đi tập luyện buổi sáng mà nằm trên giường ngây ngốc một lúc, sau đó ôm đồ rửa mặt chạy tới nhà vệ sinh công cộng ở đầu hành lang, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bên trong lại có một phòng tắm riêng. Thế là, cô bé vốn dĩ chỉ định đánh răng rửa mặt liền trực tiếp tắm nước lạnh. Thời tiết tháng bảy tắm nước lạnh, thật là sảng khoái!

Chờ đến khi mọi người đều đã mặc xong quân phục chuẩn bị xuất phát, đầu tóc rối bù của Tiểu Tịnh Trần cơ bản cũng khô rồi, lấy mũ đội lên, theo nữ sĩ quan đến nhà ăn.

Ngày hôm nay, cuộc sống quân nhân của Tiểu Tịnh Trần chính thức bắt đầu.