Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 21: Chương 20




-Rốt cuộc là mày trả thù hồi nào vậy? - Pu đi trước dẫn đường cho Ren
Ren chỉ cười cười mà không nói gì.
"Đồ ngốc, làm sao tao trả thù mày được? Có đứa nào khùng đến cái mức độ hại người mình thích chưa?" - Ren lấy tay che miệng cười, nhìn ổng lúc này lung linh như mấy cậu boy trong anime á
Pu quay mặt lại, nhìn ổng vói cái bộ mặt khó hiểu:
-Bộ tao có nói gì đáng cười à?
"Ừ, đúng rồi đấy. Mắc cười chết được. Mày hỏi thế chẳng khác nào mày hỏi tao trả đũa người tao thích. Thế bảo sao tao không cười cho được." - Ren nghĩ thầm. Nhưng miệng lại - Tao không trả thù mày nữa. Tao mà chơi mày lại thì mất hình tượng con trai.
Trước mặt Pu hiện ra một dấu chấm hỏi cản đường:
-Sao hôm nay tốt đột xuất zị mày? Bình thường là mày đã chơi tao một vố rồi. (ảnh chơi chị một vố hồi nào? có mấy anh kia chơi chị á) Bộ mày có chuyện gì à?
-Tao không trả thù mày. Vậy thôi. Đi lẹ đi. - Ren thúc, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hút hồn
Pu chẳng rung động được chút nào, hồi khuya nhỏ lo lắng đến độ đứng ngồi không yên chỉ vì lo ột thằng bạn thân (bà này tuy ác nhưng thương bạn bè dữ lắm, mấy người kia có phần "ác" hơn). Nhỏ đành dẫn Ren về phòng mà không đặt thêm bất cứ câu hỏi nào nữa.

Tới phòng Ren (nằm trên tầng 2, phòng thứ 2 bên dãy bên trái) --------------------------------------------------------------------------
-Phòng này à? - Ren
-Ờ. Phòng thằng kan nằm bên cạnh, phòng thằng Len đối diện phòng mày. Phòng con Rin nằm ở cuối dãy (cạnh phòng anh Kan ý nhé), phòng con Ten nằm cạnh phòng thằng Len. Tao phòng này. - Nói xong một lèo nhỏ chỉ tay vào phòng nằm cạnh phòng Ren
-Ồ, cả đám tập trung một tầng nhể? - Ren
-Mày yên tâm, lát con Rin với con Ten dậy tao với tụi nó sẽ đi nhà sách mua vài thứ để đánh dấu phòng của mỗi đứa cho khỏi nhầm. À, thằng Kan + Len đang ngủ phòng phòng mày. Còn hai con Rin + Ten thì nằm phòng tao. Nếu mày có muốn ngủ nữa thì qua phòng thằng Kan mà ngủ, mày mà vào là tỉnh ngay luôn đó. - Pu nói rồi nở nụ cười, nhìn vào phòng Kan
-May là IQ tao cao đấy con quỷ. Nói một lèo như thế ai mà nhớ cho nổi, trừ tao. - Ren
-Hì hì, tao nói ày. Mày nghe mày nhớ là OK rồi. Cần chi mọi người phải nhớ? Nói với mỗi người tao sẽ nói khác kiểu, sao cho phù hợp với đối phương nên mày yên tâm. Tao biết mày thông minh mà. Hè.... - Pu nhe răng cười, tay đập đập vai Ren
Ren đành cười hùa theo nhỏ.
"Thiệt tình!" - Ổng nghĩ
-Thôi tao vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng đây. Đói quá. - Pu lấy tay xoa bụng rồi đi qua phòng Ten
-Vệ sinh các nhân xong chờ tao. Tao cũng đói rồi. - Ren thì quay lưng sang phòng thằng Kan
-Ờ. - Nói rồi nhỏ mở cửa bước vào phòng Ten
Ren cũng vào phòng Kan, vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
Cho tác giả xí --------------------------------------------------------------------------------------------
Tụi nó chưa đánh răng mà nói chuyện được lâu vậy là nhờ có cái viên kẹo gì gì đó của người Mĩ á. Ngậm viên đó là khỏi cần đánh răng mà miệng vẫn sạch và răng vẫn sáng như thường. Với mỗi phòng đều có tận 6 cây bót (bàn chải đánh răng) nên tụi nó có thể vệ sinh cá nhân ở bất cứ phòng nào. Mỗi phòng đều có: phòng tắm, tủ lạnh, máy lạnh, quạt, toilet riêng.
Trở lại truyện -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
10 phút sau, cả Pu và Ren đều đồng loạt mở cửa. Lúc này đã 6h 30. Chúng nó vẫn trong cái trang phục đó, chỉ có điều là tóc Pu đã được quấn lên gọn gàng.

-Cô cậu chủ ăn sáng ở đâu ạ? - Chị Linh (một chị giúp việc khác. chị này trẻ hơn chị kia 2 tuổi, mới 24 à)
-Phòng khách được chứ? - Ren vui vẻ
-Vâng ạ. - Chị Linh cúi đầu lễ phép
Hai đứa ra phòng khách ngồi chờ, bật tivi lên xem.
-Đưa tao cái rì - mót. - Pu nhìn vào ti vi, tay đưa sang phía Ren
-Mày có tay mà. Tự đi mà lấy. - Ren ngước lên trần nhà, hai tay gác lên cạnh ghế (cái chỗ nằm trên đầu ghế á, tác giả không biết cái này gọi là gì hết +_+)
-Bạn bè có việc nhỏ thế cũng không giúp được là sao? - Pu vãn giữ nguyên tư thế, tay đặt lên bàn
-Mày nhờ hồi nào? Cái kiểu của mày giống chủ với người hầu vậy á. - Ren cúi xuống nhìn về phía Pu
-Không lấy thì thôi. Tao tự lấy được. - Pu bực bội đứng dậy qua chỗ Ren lấy cái rì - mót
Lần này thì chấm hỏi bự chà bá lửa bay sang đậu trước mặt Ren:
-Hôm nay mày bị sao vậy? Mới sáng sớm mà bực bực bội bội là thế nào?
-Không phải chuyện của mày. - Pu bấm bấm cái rì - mót, mắt không rời ti - vi

Khung cảnh trở nên nặng nề, mấy chị giúp việc đem đồ ăn ra thấy cũng uể oải theo cái bầu không khí đó. Đồ ăn được dọn tất, chị Linh làm đúng vai trò của một cô hầu:
-Chúc cô cậu ngon miệng.
Pu gật đầu, Ren thì nở nụ cười cua gái nhìn mấy chị ấy làm ai cũng đỏ mặt (ông này như thế là không được nhé, có đối tượng rồi mà vẫn cua gái là thế nào?). Pu nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, nhỏ bưng chén đũa xuống làm mấy chị giúp việc thầm nghĩ:
"Chết bà, chắc mình đã làm gì khiến cô chủ không vừa ý rồi. Kiểu này thế nào cũng bị bà chủ la cho xem."
Nhưng thật sự là cả đám tụi nó có thói quen ăn xong là tự đem chén đũa xuống chứ không có ý gì cả. Nhỏ bưng xuống, để đó rồi đi thẳng lên lầu.
Chưng 3 phút sau, Ren cũng từ từ đem chén đũa xuống. Một suy nghĩ hiểu lầm nữa lại xuất hiện trong đầu mấy chị giúp việc:
"Rồi xong! Em mà không mất việc thì thánh cứ việc cười em."
Ai cũng thở dài não nề. Ren thấy hơi lạ nhưng cũng không quan tâm lắm. Ổng ăn xong cũng đi lên lầu. Để lại một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở tầng dưới.