Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ

Chương 30



Lục Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên nhìn cô: "Anh cũng không thích ăn mấy thứ này!"

"À." Diệp Lam Nhi thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước.Mấy giây sau không nhịn được mà quay đầu hỏi anh, "Lục Cẩn Ngôn! Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?"

Lúc này,Lục Cẩn Ngôn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về màn hình, thản nhiên nói một câu: "Chỉ nhìn một chút mà thôi không có ý gì!"

Đôi tình nhân phía trước vẫn ôm nhau thân thiết, hai cơ thể dính sát như kẹo cao su.Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn qua bọn họ hơi nhăn đầu lông mày một chút.

120 phút sau,phim hết mọi người lục tục kéo nhau ra về.Lục Cẩn Ngôn đi ở ngoài, tránh sự va chạm của người khác cho cô.

Không khí bên ngoài thật tốt, đây là Diệp Lam Nhi sau khi ra khỏi rạp chiếu phim cảm khái,cô thả thậm bước chân,Lục Cẩn Ngôn đề nghị: "Hay là chúng ta đi dạo một chút?"

"Vâng!"

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ cạnh rạp chiếu phim mà tản bộ, đi ngang qua một cửa hàng bán hoa của một ông lão,Lục Cẩn Ngôn dừng bước, dùng 100 Tệ mua mấy bông hồng cuối cùng cho Diệp Lam Nhi,nói: "Ăn cơm, xem phim, tặng hoa, không thể thiếu cái nào được!"

Diệp Lam Nhi dở khóc dở cười, nhận hoa nói tiếng cảm ơn với anh.

"Diệp Lam Nhi!" Đột nhiên Lục Cẩn Ngôn mở miệng.

"Hả?"

"Ba mẹ gọi em là gì?"

"Anh hỏi nhũ danh của em sao? Gọi là Lam Nhi ạ!"

"Lam Nhi!" Anh chậm rãi gọi tên cô.

Cảm thấy vẫn chẳng thân thiết chút nào,Diệp Lam Nhi xoa xoa chóp mũi.



Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu lớn, mấy người bu thành vòng tròn, có người hô to, "Bà lão này té xỉu rồi, mau gọi xe cứu thương đi. . . . .!"

Diệp Lam Nhi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra,Lục Cẩn Ngôn đã nhanh chân chạy đến,vươn tay tách đám người,ngồi xổm xuống.

Diệp Lam Nhi vội vàng chạy theo, kêu mọi người đứng tách ra để không khí lưu thông.

Lục Cẩn Ngôn gỡ lòng bàn tay của bà cụ, thấy bà nắm chặt một lọ nhỏ. Anh nhanh nhẹn nhỏ vài giọt xuống đầu ngón tay, rồi mở miệng bà lão thăm dò vào trong khoang miệng. Sau đó, để bà nằm ngang, đầu lệch về bên phải, tay nắm lại, giữa xương sườn thứ tư và năm bắt đầu ấn.

Kéo dài ước chừng mấy phút, bả vai bà lão run rẩy, cả quai hàm cũng rung động. Sau đó, chậm rãi mở mắt.

Lục Cẩn Ngôn giơ hai ngón trước mắt bà, nhẹ di chuyển. Con mắt của bà cũng chuyển động theo.

Suốt quá trình, tất cả mọi người đều giữ yên lặng, không xen vào một lời. Bảy phút sau, xe cứu thương mới chạy đến, đưa bà cụ lên cáng chuyển lên xe, mới có người hỏi thăm Lục Cẩn Ngôn có phải bác sĩ hay không.Lục Cẩn Ngôn lấy túi giấy ăn trong túi ao, chậm rãi lau ngón tay, không vẻ gì mà gật đầu.

"Mình đã nói nhất định anh ấy là bác sĩ mà!" Một cô gái xinh đẹp đứng gần đó, đánh bạo đến trước mặt Lục Cẩn Ngôn, "Xin hỏi tên anh là gì? Làm ở bệnh viện nào,khoa nào vậy?"

Lục Cẩn Ngôn nhìn cô ta một cái,không thèm trả lời mà quay đầu tìm bóng dáng Diệp Lam Nhi.

Cô gái xinh đẹp cảm thấy anh quá khô khan, chán nản bĩu môi.

"Em ở đây!"Diệp Lam Nhi vẫy vẫy tay,giơ lên một chai nước khoáng,đến gần đưa cho Lục Cẩn Ngôn.

Cô nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn cẩn thận lau tay,biết anh thích sạch sẽ,bèn đi tới cửa hàng tiện lợi 20 giờ bên đường mua một bình nước.

Lục Cẩn Ngôn mở nắp, rửa sạch mu bàn tay và lòng bàn tay.

"Anh rất lợi hại nha! Vừa rồi chẳng hề hốt hoảng, mấy phút mà đã cứu được bà lão kia rồi." Diệp Lam Nhi bội phục anh từ đáy lòng.