Nước Đổ Khó Hốt

Chương 3



5

Hệ thống: "Ký chủ, theo tư liệu hiển thị của tôi, cô là người khác phái đầu tiên Tống Tầm mang về nhà. Tôi cảm thấy anh ta có tình cảm với cô."

Tôi không khỏi phản bác: "Cậu cảm giác sai rồi, Tống Tầm chỉ thương hại tôi, không phải thích đâu. Nếu tôi quấy rầy chú ấy, chú ấy nhất định sẽ không do dự đuổi tôi đi.”

Sự thật chứng minh, con người không nên luôn nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực.

Nói không chừng nghĩ nhiều, nó sẽ thật sự xảy ra.

Nửa đêm đi vệ sinh xong, lúc bước ra, tôi phát hiện mình va phải một bức tường người. Ngay đến chuyện đêm nay phải ngủ dưới gầm cầu nào tôi cũng nghĩ xong rồi.

“Xì.” Cà phê nóng hổi đổ lên áo sơ mi trắng, thấm ướt một mảng, khiến hình dáng cơ bụng dưới lớp áo lờ mờ lộ ra.

Theo bản năng của con người khi bị va chạm, ly cà phê này lẽ ra phải đổ lên người tôi.

Vì muốn bảo vệ tôi, cánh tay rắn chắc của Tống Tầm đã đổi hướng trên không trung.

Giờ thì tôi không chỉ ngủ dưới gầm cầu mà còn phải bồi thường tiền thuốc men và phí giặt quần áo.

“Diểu Diểu.” Tống Tầm khẽ gọi tôi bằng giọng trầm khàn.

“Đau quá!” Dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Tầm đặt ly cà phê lên bàn bên cạnh. Anh hơi cong người, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tiến lên một bước đỡ lấy người đàn ông trước mặt, đưa anh về phòng ngủ.

Cảm giác xấu hổ dâng đến.

Vì bảo vệ tôi mà Tống Tầm bị phỏng, đáng thương vô cùng.

Thế mà tôi lại đi xót tiền.

Tôi thật đáng ch.ết!

Trong phòng ngủ, màn hình máy tính trên bàn còn phát sáng, trên đó là tài liệu chưa xử lý xong.

Nói cách khác, đã một giờ sáng rồi mà Tống Tầm vẫn còn tăng ca.

Cảm giác thương xót trong lòng càng dâng cao.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, ngâm khăn mặt vào nước lạnh, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ.

“Chú, chú dùng cái này lau đi…”

Câu nói tiếp theo bị tôi nuốt ngược trở lại.

Áo sơ mi nhiễm bẩn nằm trên mặt đất, người đàn ông hoàn toàn ở trần từ phần thắt lưng săn chắc trở lên.

Thấy tôi bước vào, động tác uống nước của Tống Tầm khựng lại. Anh khẽ ho khan.

Lông mi đen nhánh run run, giọt nước lăn xuống từ khóe môi đỏ thắm, những ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, bối rối nắm chặt ga giường.

Cảnh tượng này khiến người ta quên mất hình tượng trưởng bối cấm dục, lạnh lùng, không thể khinh nhờn của anh trong nháy mắt.

Tôi nuốt nước miếng, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.

"Chú, tôi... tôi thấy cửa không đóng nên mới đi vào. Dáng… dáng người chú thật đẹp. Ơ, không phải, ý tôi là…”

Tống Tầm nhận lấy khăn ướt trong tay tôi, dịu dàng cắt ngang lời nói lộn xộn của tôi: "Diểu Diểu, cám ơn sự quan tâm của cháu, tôi rất vui.”

Tôi sững sờ.

Tổng tài bá đạo như anh mà lại thiếu sự quan tâm của người khác ư?

Chuyện nhỏ như vậy sao lại làm anh cảm động đến thế?

Chẳng lẽ anh đã quên chính tôi là người làm anh bị bỏng?

“Chú, để tôi giặt quần áo cho chú. Chú nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!”

Tôi toan nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên thì bị Tống Tầm nắm lấy cổ tay.

“Không sao đâu, Diểu Diểu. Tôi muốn bỏ bộ quần áo này lâu rồi, nhờ cháu mà tôi có lý do chính đáng để vứt nó đấy.”

“Vậy… được rồi.”

Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, lạch bạch rời khỏi phòng.

Báo chí luôn khen tổng giám đốc tập đoàn Tống thị không nhiễm bụi trần, khí chất thoát tục như thần tiên, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này rõ ràng rất tinh quái.

6

Mấy ngày sau, tôi thường ngẩn người nhìn tấm thẻ phòng Tống Hồi ném cho mình.

Kỳ hạn một tháng sắp đến rồi.

Tin tức Tống Hồi và Tô Doanh chuẩn bị kết hôn đang gây xôn xao trên các trang mạng lớn.

Một khi họ lãnh giấy chứng nhận kết hôn, tôi sẽ lập tức bị hệ thống xóa bỏ.

Tôi không muốn chết nhưng lại càng không muốn vứt bỏ lòng tự trọng của mình, không muốn từ giờ trở đi bản thân phải sống ngắc ngoải dựa vào thứ tình yêu Tống Hồi bố thí. Chuyện này cũng không công bằng với người phụ nữ sắp bước vào lễ đường cùng hắn.

Không biết mất ngủ đến lần thứ mấy, tôi mở điện thoại ra, phát hiện Tống Hồi cập nhật trạng thái mới.

Bài viết gốc là của Tô Doanh:

“Mình bị lăn qua lộn lại mệt muốn chết, người ta thì lăn ra ngủ khì, không biết là mơ thấy ai đây.”

Đính kèm bài viết là một tấm ảnh tự sướng.

Đèn ngủ tỏa ra ánh sáng ấm áp. Tống Hồi ngủ rất say, cô gái nằm bên cạnh cười ngọt ngào, lộ da thịt đầy dấu hôn mập mờ.

Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra đây là căn hộ nhỏ tôi và Tống Hồi cùng thuê.

Đây là phòng của tôi.

Ga trải giường là do chính tôi chọn, in họa tiết hoạt hình dâu tây màu hồng.

Chậu lan quân tử ở góc kia là do tôi mua về từ chợ hoa.

Thậm chí cả đồ ngủ trên người Tô Doanh cũng là đồ tôi từng mặc.

Cách đây không lâu, lúc đến kỳ kinh nguyệt, tôi lén ăn kem, bị đau bụng đến nỗi bủn rủn cả người. Khi ấy, tôi đã nằm trên chính chiếc giường này.

Tống Hồi xoa nóng hai tay, thò vào trong áo phông của tôi, nhẹ nhàng xoa: “Chị, sau này ngoan chút đi được không? Nhìn chị bây giờ mà em đau lòng muốn chết.”

Thế giới lớn như vậy, nếu muốn quan hệ thì họ đến đâu mà chẳng được, tại sao nhất quyết phải chọn nơi này?

Rất nhanh, Tô Doanh lấy wechat của Tống Hồi gửi cho tôi một tin nhắn: "Ở phòng của cô, mặc quần áo của cô, ngủ với người đàn ông của cô, cô cảm thấy thế nào? Đoán xem anh ấy gọi tôi là gì? Là “chị” đó, ha ha ha!”

Hệ thống bỗng lên tiếng: "Ký chủ, quên nói cho cô biết, trong ba tiếng vừa rồi, độ thiện cảm của Tống Hồi đối với cô đột nhiên tăng đến 95%.”

Tôi thật sự không kiềm chế được, chạy đến nhà vệ sinh nôn mửa.

Ngày hôm sau, nghe tôi chuẩn bị đi tìm Tống Hồi, Tống Tầm vội cúp cuộc gọi quốc tế, lấy chiếc áo khoác trên giá treo xuống choàng lên người tôi: "Bên ngoài đang mưa, để tôi đưa cháu đi."

Tôi hơi hoảng vì được quan tâm quá mức.

Tống Tầm nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Diểu Diểu, đôi khi tôi nghĩ nếu người cháu gặp được trước là tôi, phải chăng mọi chuyện sẽ khác?”

Đã nói đến nước này, nếu còn giả vờ nghe không hiểu thì đúng là hết nói nổi.

Tôi ngẩng mặt lên, vừa định trả lời thì bỗng nhiên bị Tống Tầm đưa tay che mắt. Vòng tay gỗ đàn hương ở cổ tay anh tỏa mùi thơm thoang thoảng.

“Diểu Diểu, đi thôi.” Vài giây sau, Tống Tầm sải bước đi ở phía trước, giọng điệu bình thản.

Nhưng tôi lại thấy vệt nước trên hàng mi run run của anh.

Trên đường đến căn hộ, tôi nhìn đi nhìn lại tấm ảnh tự sướng Tô Doanh đăng.

Không phải ghen tị, mà là tôi phát hiện tấm ảnh này có chút kỳ lạ.

Trong phòng ngủ, vị trí tất cả đồ đạc đều không thay đổi, duy chỉ có cái ổ nhỏ và chậu cơm của Vượng Tài là không còn nữa.

Tôi biết có thể là do mình lo bò trắng răng nhưng lo lắng trong lòng một khi xuất hiện thì không thể xua đi được. Tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy Vượng Tài mới có thể yên tâm.

Càng đến gần căn hộ, cảm giác sợ hãi trong tôi càng dâng cao.

Xuống xe, tôi chạy thẳng đến cửa. Vừa cắm chìa khóa vào, cửa liền mở ra từ bên trong.

Trong mắt Tống Hồi ánh lên vẻ vui mừng, sau đó lại biến thành căm hận.

“Phương pháp của Tô Doanh quả nhiên có tác dụng, cô thật sự tới rồi. Trần Diểu, cô vẫn để ý đến tôi, phải không?”

Tôi lịch sự cười với Tống Hồi: "Xin phép quấy rầy một chút, tôi đến thăm Vượng Tài.”

Trước khi đến, tôi đã tưởng tượng tâm trạng của mình khi gặp Tống Hồi rất nhiều lần, nhưng đến khi gặp trực tiếp, lòng tôi cũng chỉ cảm thấy bình tĩnh mà thôi.

“Vượng Tài, mẹ tới rồi đây.”

Tôi kêu hai tiếng, không nghe thấy đáp lại.

“Tống Hồi, Vượng Tài đâu? Bên ngoài đang mưa, nó không ở nhà thì ở đâu được?”

Tô Doanh khoa trương che miệng, trừng to mắt: "Cô nói con chó xấu xí kia hả? Nó cắn tôi, bị A Hồi đuổi đi rồi. Dù sao nó vốn là chó hoang, giờ chẳng qua là cho nó trở về đúng chỗ của mình thôi.”

Tôi kích động túm lấy cổ áo Tống Hồi: "Nếu không muốn nó nữa, sao không gọi tôi đến đón nó? Sao lại đuổi nó đi? Tôi biết Vượng Tài đang mang thai!”

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm.

Tống Hồi liền siết tay tôi, biếng nhác tựa vào tường: "Một con chó ghẻ nào có đáng làm cô cuống cuồng lên như vậy. Trần Diểu, cô nên lo cho chính mình đi. Về điều kiện làm người tình kia, cô nghĩ sao rồi?”

“Một con chó ghẻ” ư?

Lúc trước, chính vì trong vô số người qua đường chỉ có mỗi Tống Hồi nhặt Vượng Tài đang lang thang về nhà với ánh mắt tràn đầy thương xót, tôi mới quyết định chọn hắn làm đối tượng công lược.

Tôi chậm rãi buông Tống Hồi ra như đang nhìn một người xa lạ.

Hắn biết mình lỡ lời, vẻ mặt hơi ảo não, nhưng lại vẫn hung tợn đến gần tôi: "Trần Diểu, nói thẳng cho cô biết, dù cô chọn thế nào thì tôi cũng sẽ không để cô rời khỏi tôi! Tôi sẽ không cưới Tô Doanh, cũng sẽ không cưới cô. Tôi sẽ không để cô chết, không cho phép cô rời khỏi thế giới này. Tôi muốn cô vĩnh viễn nhớ rõ tôi, vĩnh viễn trong mắt chỉ có mình tôi! Dù cô có hận thì cũng là do cô nợ tôi.”

"Tống Hồi." Tôi khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn hắn như thuở còn yêu: "Tôi đã lừa gạt anh nên dù anh không tin tôi và ở bên người phụ nữ khác, tôi cũng không hận anh. Nhưng nếu Vượng Tài có mệnh hệ nào, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh, cũng không thể tha thứ cho chính mình."