Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 159



CHƯƠNG 159

Từ tận đáy lòng, Tô Thư Nghi cũng cảm thấy mừng thay cho tòa soạn, vì đây cũng là nơi cô gắn bó làm việc hai năm nay, ít nhiều cũng có cảm tình với nó.

Nhược điểm duy nhất là cùng với sức lan tỏa của bài báo, mặt của Khưu Duyệt càng lúc càng vênh cao.

Nhưng đa số mọi người đều rất vui mừng, ngay cả người có tính cách tách biệt như Cố Gia Huy cũng bày tỏ mong muốn mời mọi người cùng ăn bữa cơm.

Đám đông vỗ tay giòn giã, đua nhau nói muốn “sát phạt” tổng biên tập.

Hiểu Khiết vui vẻ, sà tới hỏi: “Chị Thư Nghi cũng sẽ đi chứ?”

Tô Thư Nghi liếc mắt nhìn Cố Gia Huy trong đám đông, lắc đầu: “Chị phải vội về nhà nên không đi đâu. Mọi người chơi vui nhé.”

Khuôn mặt Hiểu Khiết thoáng có chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng biết mối quan hệ khó xử giữa Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi nên chỉ đành gật đầu đồng ý.

Tô Thư Nghi đi cùng mọi người đến sảnh chính, đám đông ồn ào bàn luận nên đi nơi nào ăn cơm ca hát. Tô Thư Nghi chủ động nói: “Tổng biên tập, hôm nay nhà tôi còn có chút việc nên không đi được. Tôi xin phép về trước.”

Nghe Tô Thư Nghi muốn đi, ánh mắt Cố Gia Huy thoáng động, nhưng anh ta vẫn gật đầu.

Mọi người cũng hướng ánh mắt kỳ lạ nhìn tương tác giữa Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi, nhưng cũng bởi Cố Gia Huy còn đang ở đây nên bọn họ không tiện bàn tán.

Tô Thư Nghi coi như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người mà chỉ quay đầu định rời đi.

Nhưng đúng lúc cô sắp ra khỏi tòa nhà văn phòng thì đột nhiên có người va phải khiến cô choáng váng.

“Ái ui.” Cô loạng choạng mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn. Va trúng cô là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cả người nhếch nhác, làn da thô ráp lấm lem.

Tô Thư Nghi sững người.

Nhìn người đàn ông này không giống nhân viên làm việc trong tòa nhà văn phòng. Không những thế, bằng sự nhạy bén của một phóng viên, Tô Thư Nghi nhận ra biểu cảm của người đàn ông ấy rất luống cuống. Thậm chí gã va trúng cô mà cũng không dừng lại xin lỗi, chỉ siêu siêu vẹo vẹo bước tiếp về phía trước.

Tô Thư Nghi bỗng dưng có dự cảm không lành bèn vội ngoái đầu nhìn theo. Chỉ thấy gã đàn ông rút ra từ lồ ng ngực thứ gì đó sắc bạc sáng lóa.

Nhìn rõ thứ gã rút ra là gì, mặt mũi Tô Thư Nghi trắng bệch.

Là dao!

Tô Thư Nghi vội vàng muốn gọi bảo vệ, nhưng lúc này cô lại nhìn thấy gã đàn ông xông về phía Cố Gia Huy đang đứng giữa đám đông.

Mặt Tô Thư Nghi cắt không còn giọt máu, cô vô thức nhấc bước chân chạy lại, hô thất thanh: “Gia Huy, cẩn thận!”

Tiếng gọi của Tô Thư Nghi như xuất phát từ bản năng, thậm chí cô còn vô thức gọi theo cách gọi anh ta năm đó.

Cố Gia Huy nghe thấy tiếng gọi của Tô Thư Nghi bèn sững người. Anh ta vừa quay lại đã nhìn thấy gã đàn ông dữ tợn đang cầm dao xông về phía mình.

“Á!”

Lúc này mọi người trong tòa soạn cũng nhìn thấy gã đàn ông, ai nấy đều vừa tản ra vừa kêu thất thanh.

Rõ ràng mục tiêu của gã đàn ông chính là Cố Gia Huy. Thấy đám đông tản ra, gã lập tức rảo bước. Gã vừa hướng thẳng tới Cố Gia Huy vừa gào lên bằng thứ tiếng còn đặc giọng địa phương: “Cố Gia Huy! Thằng khốn không biết xấu hổ này! Chính mày hại tao mất tiền lương! Tao phải sống chết với mày!”