Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 367



Chương 367

Tô Thư Nghĩ từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Cố Mặc Ngôn.

Đáy mắt của Cố Mặc Ngôn như có thứ gì đang nhen nhóm, anh khẽ nói: “Bây giờ, nhăm mắt lại, nhắm lại đi.”

Tô Thư Nghỉ đã không còn sức suy nghĩ xem Cố Mặc Ngôn muốn làm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy Cố Mặc Ngôn tắt đèn đi.

Anh dịu dàng đặt Tô Thư Nghỉ nằm xuống giường, bờ môi hơi hé, anh khẽ hôn cô.

Tâm trạng của Tô Thư Nghỉ trở nên căng thẳng, hai người cùng ở trong căn phòng đau thương này, có ổn thật không?

Cô khẽ hô lên: ‘Cố Mặc Ngôn, chúng ta cứ ở đây sao, Cố Mặc Ngôn, không, không được…”

“Không được chỗ nào?” Cố Mặc Ngôn dịu dàng vừa hôn cô vừa nói khẽ: “Anh cảm thấy nơi này rất phù hợp với chúng ta”

Tô Thư Nghỉ bị Cố Mặc Ngôn hôn tới rối tỉnh rối mù, cơ thể đã dần mềm xuống.

bụng ngón tay anh ấm áp có lực, trượt qua lồng ngực cô, Tô Thư Nghi không kìm được mà bắt đầu chủ động.

Anh thuận theo ôm chặt lấy cô.

Trong bóng tối, cô thấy đôi mắt anh sáng lạ thường, cô mong chờ Cố Mặc Ngôn sẽ thăm dò và làm sâu thêm.

Nhưng ngay vào lúc quan trọng này, Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại.

Trong bóng tối, anh khẽ hỏi cô: “Cảnh tượng như thế này, không khiến em nhớ ra gì sao?”

Anh tiếp tục chạm vào làn da mịn màng của cô, từng chút một, đi qua những nơi nguy hiểm, tràn ngập khiêu khích vô hạn, nhưng lại không cho Tô Thư Nghi thứ mà cô muốn nhất vào lúc này.

Câu hỏi của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghỉ hoảng loạn, nơi đây chỉ có kí ức không tốt, còn nhớ ra được gì nữa? Gó phải Cố Mặc Ngôn chán ghét cô rồi không…

cho nên, anh mới không tiếp tục nữa.

Tô Thư Nghỉ nói không mạch lạc: “Cái gì!?

Em nhớ ra cái gì!? Em không muốn nhớ ra gì hết.”

Cố Mặc Ngôn vẫn cố ám chỉ: “Tô Thư Nghị, em nghĩ thêm đi, không cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc sao?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra Cố Mặc Ngôn có gì đó là lạ, nhíu mày: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn em nhớ ra cái gì”

Cố Mặc Ngôn thấy phản ứng của Tô Thư Nghỉ chậm chạp như vậy, biến rằng chắc chăn hai năm trước trong lòng cô rất bài xích, nếu không thì cũng không có ấn †ượng sâu sắc như vậy.

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn không tra tấn Tô Thư Nghỉ nữa, khẽ nói rằng: “Nhớ ra người đàn ông hai năm trước kia.”

Cơ thể Tô Thư Nghỉ cứng đờ, chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn lại nói: ‘Anh tìm thấy người đàn ông hai năm trước kia rồi.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, cơ thể căng chặt run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tô Thư Nghi không ngờ răng, Cố Mặc Ngôn lại thật sự tìm được người đàn ông kia…

Đó là một gã đàn ông gớm ghiếc rất già rất xấu phải không…

Tô Thư Nghi nhớ lại trải nghiệm hai năm trước, cơ thể càng run rẩy hơn.