Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 112: Nguyên thần luyện trùng (1)





Chu Thanh quét mắt nhìn thấy mười mấy cái tên mang bối phận chữ “Càn” trên xấp tài liệu, lập tức chết cứng người. Truyện "Phật Đạo "



Vừa mới xử xong một tên Càn Cơ, thế mà lại lòi ra đến mười mấy sư huynh đệ, nếu tất cả đám sư đệ này đều có công lực như Càn Cơ lão đạo, mà cũng không cần, chỉ cần cả bọn mới là cao thủ Hóa Thần hậu kì thôi, cứ ùa hết cả lên, Chu Thanh không bị đánh tan xác mới lạ. Hèn gì Côn Lôn đứng vững vị trí thái sơn bắc đẩu, nhiều cao thủ như thế không phải là đệ nhất môn phái Đạo gia mới lạ à? Chỉ có điều trên xấp tư liệu này không có ghi chép các lão quái vật trưởng bối của Càn Cơ lão đạo, không ghi không đồng nghĩa với không có, Chu Thanh càng thêm lo lắng.



“Thục Sơn muốn đối phó Côn Lôn, dựa vào thực lực trước mắt e rằng còn kém rất xa. Hừ! Ta phải xem thử Thục Sơn còn che giấu thực lực nào không mà dám ngang nhiên thách thức Côn Lôn, còn liên kết với Thuần Dương tông định cướp đoạt Côn Lôn động thiên nữa chứ!” Chu Thanh nghe xong cuộc đối thoại giữa Linh Hư và Liệt Dương, đương nhiên biết họ có mưu đồ gì, động thiên phúc địa mang tính căn cơ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của một môn phái, nhất là đối với môn phái như Thuần Dương tông vẫn chưa có động thiên, môn hạ đệ tử lại đông đúc.



Các tu sĩ cổ đại, phàm là người công lực thâm hậu, sau khi có được một món pháp bảo mạnh mẽ, có thể liên kết với đạo hữu khắp nơi hợp lực khai phá động thiên tiên phủ. Tu đạo giới hiện đại lại không có bản lĩnh này, cho dù có tập hợp hết các tu đạo sĩ toàn trung thổ cũng không khai phá nổi một cái hang, càng khỏi nói đến như kiểu Thục Sơn dùng phép thần thông to lớn đưa núi non sông ngòi dưới mặt đất di chuyển vào trong động thiên, lại bố trí cảnh vật thành trận pháp kì diệu rồi.



Côn Lôn động thiên, kết nối với long mạch thượng cổ, linh khí dồi dào, chín chín tám mươi mốt đỉnh núi, môn hạ đệ tử tập trung tu luyện, số lượng không dưới ngàn người, tình hình của Ngọc Hư cung ở trung ương thì không rõ.




Chu Thanh tiếp tục xem xét tỉ mỉ một số thông tin được ghi chép, phần lớn đều là những thông tin vô bổ, chỉ ghi chép một số cảnh vật của Côn Lôn động thiên, còn khi dính dáng tới những thứ quan trọng thì chỉ ghi 2 chữ: Không rõ. Chỉ có điều Chu Thanh cũng chả trông mong tìm ra thứ gì bí mật, trong số các đệ tử Côn Lôn được ghi chép trong xấp tư liệu, cao thủ lợi hại nhất chỉ có Nhất Vân Tử, Lăng Phi, nhưng Chu Thanh phát hiện ra một tin tức ngoài ý muốn, thì ra cô nàng ngổ ngáo Lăng Nhược Thủy, tội đồ gây ra trận xung đột giữa hắn và Càn Cơ lão đạo chính là em gái của Lăng Phi.



Chu Thanh nghĩ tới nguyên nhân mình kết oán thù với Côn Lôn chỉ vì một con nha đầu điêu ngoa liền tức anh ách trong lòng. “Càn Cơ lão đạo mà biết nguyên nhân này e cũng tức ói máu ấy chứ?” Chu Thanh dâng lên cảm giác kì dị, nhưng chuyện đã đến nước này, mình đã hủy đi thân xác của trưởng giáo Côn Lôn, vậy thì giữa Chu Thanh và Côn Lôn chỉ còn một khả năng có thể xảy ra, chính là một mất một còn, theo tình hình hiện tại cho thấy, kẻ bị tiêu diệt rất có thể là vị tông chủ Thiên Đạo tông còn trẻ nhưng công lực thâm hậu này rồi.



“Chu đạo hữu! Ngài cũng không cần quá lo lắng, Côn Lôn tuy mạnh nhưng họ đuối lí, Càn Cơ lão đạo chắc cũng không dám nhắc lại chuyện làm xấu mặt môn phái như thế, ngài hà tất còn qua lại với bọn tiểu nhân Thục Sơn, hơn nữa đôi bên đâu có oán thù gì sâu nặng, mượn sức Thục Sơn đối phó Côn Lôn có khi nào tính toán sai lầm không?” Vân Hà tiên tử không biết rõ sự tình, chỉ cho là Chu Thanh và Càn Cơ lão đạo xảy ra xung đột, Càn Cơ lão đạo đánh thua bỏ chạy. Thấy Chu Thanh cứ phải dốc sức toan tính tiêu diệt Côn Lôn, Vân Hà tiên tử càng nghĩ càng không hiểu, cuối cùng đã lên tiếng dò hỏi.



Chu Thanh mỉm cười chua chát, nhưng hắn không trả lời câu hỏi của Vân Hà tiên tử, chỉ lái sang chuyện khác: “Vân Hà đạo hữu, lúc ở trong Lưỡng Nghi Vi Trần trận tại sao ngài phải nghịch chuyển tinh huyết, Chu Thanh vô đức vô tài, sao dám nhận ơn nghĩa này của tiên tử?”



Vân Hà tiên tử ngớ ra giây lát, không ngờ Chu Thanh lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ, hôm đó trong Lưỡng Nghi Vi Trần trận, Vân Hà quả thật có ý định hy sinh thân mình, may mà Chu Thanh kịp thời thu hồi thần niệm, dùng niệm lực chân nguyên hùng hậu trấn áp tinh huyết trong cơ thể nàng bộc phát, sau vụ việc đó Chu Thanh không hề nhắc đến nên Vân Hà cũng giữ im lặng. Bây giờ Chu Thanh đột nhiên lôi ra nói, Vân Hà không hề có sự chuẩn bị, đương nhiên có phần bối rối.



Vân Hà tiên tử nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, sắc đỏ trên mặt được xua tan, mơ hồ tỏa ra vầng hào quang thánh thiện, Chu Thanh nhìn thấy bất chợt le lói một cảm giác kì dị trong tim.



“Chúng ta là người tu đạo, truy tìm thiên lí, nhưng lại nghịch thiên hành sự mới có thể theo đuổi vĩnh hằng, con đường phải đi gian nan vạn trượng, hiểm trở trùng trùng, cứ như nước chảy ngoài khơi, cát trên sa mạc, nhiều vô số kể, muốn tránh cũng khó tránh, chắc đấy là nghiệp chướng của ta, nếu đã không thể trốn tránh, tại sao không dấn thân vào nó, may ra còn một tia hy vọng.” Vân Hà tiên tử đột nhiên xua tan hết thẹn thùng, đôi mắt nhìn thẳng vào Chu Thanh, nói ra những lời khó hiểu.



Chu Thanh không lên tiếng đáp lại, ánh sáng lóe lên từ đôi mắt, không hề tránh né ánh mắt của Vân Hà tiên tử, hai người nhìn nhau hồi lâu. Chu Thanh cười ha hả đứng dậy, bước tới trước mặt Vân Hà tiên tử, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nói: “Nếu đã là nghiệp chướng, ta sẽ cùng nàng đi một đoạn, xem thử trên trời dưới đất có ai cản được bước tiến của ta nào?” Vân Hà tiên tử bị Chu Thanh nắm lấy bàn tay ngà ngọc cũng không hề chống cự, thần sắc tự nhiên, hai người đột nhiên nhìn nhau mỉm cười, ý tứ thật ra không cần dùng lời nói diễn đạt.



Chu Thanh phất tay một cái, một luồng sáng màu vàng nhầy nhụa chụp lấy cửa hang, Chu Thanh liên tục tạo tư thế, vầng sáng tạo thành nhiều kí hiệu to bằng bàn tay, lay động trong không khí 9 lần, cuối cùng từ từ hòa tan vào cõi hư vô, hang động lại trở về hình dạng như cũ, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì.



Vân Hà tiên tử nhíu mày nhìn chăm chú, hình như rất quen nhưng lại không nhớ ra đã thấy ở đâu.




Chu Thanh thấy Vân Hà tiên tử như thế, nói ngay: “Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, chuyện đã đến nước này ta cũng không giấu nàng nữa.” Đưa tay tóm một cái vào hư không, một cây roi dài 3 thước, dày như bắp tay, lấp lánh ánh vàng bị Chu Thanh cầm trong tay. Chu Thanh vẫy nhẹ cây roi, khắp hang động vang lên âm thanh lảnh lót như khúc nhạc thần tiên, che lấp toàn bộ tiếng nước chảy róc rách, Vân Hà tiên tử giật mình bừng tỉnh thoát khỏi luồng suy tư.



Tiếng nhạc lảnh lót hồi lâu vẫn chưa dứt, nhẹ nhàng rót vào tai êm ái. Chu Thanh phun nhẹ ra một hơi thở, sóng âm phát ra chấn động xua tan tiếng nhạc, Vân Hà thế mới nhìn thấy cây roi vàng trên tay Chu Thanh. Chu Thanh sợ nàng không nhìn rõ nên đưa roi vàng qua cho Vân Hà, Vân Hà vừa đón lấy roi vàng đột nhiên toàn thân giật bắn lên, chính vì nàng nhìn thấy dòng chữ quái dị uốn khúc được khắc trên cây roi.



“Trời ạ! Đây là Roi Đả Thần, thật không ngờ vật này còn lưu lại ở trần gian, đó là binh khí năm xưa của Khương Tử Nha, cho dù có lưu truyền lại cũng phải nằm trong tay Côn Lôn chứ, tại sao lại ở chỗ của ngài vậy?” Dù rằng Vân Hà tiên tử có tinh thần thép, nhưng nhìn thấy món binh khí tiên gia, phong thần dị bảo này cũng nhịn không được phải reo lên kinh ngạc.



“Nếu không ta đâu vì một ít chuyện vặt vãnh mà kết oán thù với Côn Lôn chứ?” Chu Thanh bèn kể lại toàn bộ những gì xảy ra hôm đó cho Vân Hà tiên tử nghe, Càn Cơ lão đạo bị hủy đi thân xác, mình đoạt lấy Roi Đả Thần, sau đó Càn Cơ lão đạo dùng nguyên thần đoạt thân xác Nhất Vân Tử bỏ trốn, Vân Hà tiên tử càng nghe càng kinh hãi, hôm nay Chu Thanh đã mang đến quá nhiều điều bất ngờ rồi.



“Nếu vậy thì đúng là ngài đã kết huyết hải thâm thù với Côn Lôn rồi, chắc chắn không có khả năng hòa giải đâu, hơn nữa ngài còn đoạt lấy báu vật trấn giáo của người ta nữa.” Vân Hà tiên tử lo lắng nói.



“Tiếc rằng ta không biết tâm pháp của Côn Lôn, bằng không ta tu luyện cây roi Đả Thần này, chỉ cần phát huy được một nửa uy lực của nó thì Côn Lôn có mạnh ta cũng không cần để tâm. À, Đại Tự Tại cung của nàng kế thừa đạo thống của Từ Hàng đạo nhân, chắc ít nhiều cũng biết chút bí pháp Côn Lôn chứ, trong đó có thuật tế luyện Roi Đả Thần không vậy?” Chu Thanh chợt nhớ ra chuyện này, vội hỏi thăm Vân Hà tiên tử. Chủ nhân của Roi Đả Thần vốn là Khương Tử Nha, cùng với Thập nhị chân tiên Xiển giáo đều là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nghĩ chắc công pháp cũng có vài điểm tương đồng.



Vân Hà tiên tử lắc đầu nguầy nguậy: “Ta từng nghe sư phụ nói đến, Roi Đả Thần nổi tiếng như thế không phải vì uy lực dữ dội của nó, nếu nói đến uy lực, trong tu đạo giới hiện nay đúng là không có pháp bảo nào có thể so sánh với Roi Đả Thần, nhưng nếu so với một số pháp bảo thời kì Phong Thần, uy lực của nó còn kém xa Phiên Thiên Ấn, Âm Dương Kính… Chỉ có điều theo như truyền thuyết, Roi Đả Thần hình như có ẩn chứa bí mật gì, cụ thể thế nào thì ta không biết, Thập nhị chân tiên Xiển giáo ai cũng có pháp bảo lợi hại riêng của mình, mỗi món pháp bảo có thuật tế luyện khác nhau, Đại Tự Tại sao có thể biết cách tế luyện các pháp bảo khác chứ? Hay là để ta về hỏi sư phụ thử xem, có thể người sẽ có cách.”



Vân Hà tiên tử tu luyện chưa lâu, biết được nhiều thông tin như thế là giỏi lắm rồi. “À, chả trách trận chiến hôm đó lại dữ dội đến vậy, nhưng ngài đã dùng pháp bảo gì đối phó với Roi Đả Thần, lúc đó ta thấy hình như là một loại binh khí Ma đạo.”



Chu Thanh tất nhiên không che giấu nữa, đem bí mật mình đang sở hữu Hóa Huyết thần đao nói luôn với Vân Hà tiên tử, Vân Hà tiên tử dù sao cũng xuất thân từ đại môn phái, hiểu biết sâu rộng, có một số thông tin Chu Thanh không biết có thể Vân Hà biết, nhưng Chu Thanh không dám lấy Hóa Huyết thần đao ra, Roi Đả Thần còn đưa ra được, dù gì cũng là binh khí tiên gia, Chu Thanh thêm vào trận pháp cấm chế ở cửa hang, có thoát ra một ít khí tức Thục Sơn cũng không chú ý, còn Hóa Huyết thần đao là binh khí Ma đạo thời thượng cổ, khí tức phát ra khác hoàn toàn với pháp bảo Đạo gia, cực kì nhạy cảm, người ta không phát hiện mới lạ à! Truyện "Phật Đạo "




“Bảo vật nào cũng rơi vào tay ngài hết rồi, thật không biết ngài là người như thế nào nữa!” Vân Hà tiên tử liếc xéo Chu Thanh một cái, nguýt dài: “Chỉ có điều ngài đang có núi vàng núi bạc lại không biết cách sử dụng, theo như ngài nói, Hóa Huyết thần đao có xung đột vơi đạo pháp ngài đang tu luyện, vậy tốt nhất là không nên dùng tới, món binh khí Ma đạo này có uy lực kinh hồn, tác dụng ngược cũng dữ dội. Nếu tính ra trên tay ngài vẫn chưa có món pháp bảo nào có thể sử dụng, hay là ta đưa Vân Hà Diệt Thần toa cho ngài tế luyện.”



Chu Thanh cười to một chập: “Nói đùa gì thế? Sao ta có thể lấy pháp bảo hộ thân của nàng được, hơn nữa Vân Hà Diệt Thần toa đã có thế kết hợp với chân nguyên của nàng, nếu cố sức tách nó ra, chân nguyên của nàng bị tổn thương, ngay cả tâm thần cũng bị sang chấn không nhỏ. Nếu các bậc tiền bối Đạo gia có thể chế luyện ra những món pháp bảo tiên gia cực kì lợi hại như Roi Đả Thần, Phiên Thiên Ấn, đạo hạnh của chúng ta tuy không đạt đến cảnh giới như các bậc tiền nhân, nhưng vật phẩm cũng không thể thua kém di vật của họ, việc này nàng đừng nhắc đến nữa!” Chu Thanh lấy ra miếng Tử Long ngân thạch Linh Hư lão đạo vừa mới tặng: “Nói Tử Long ngân thạch là vật liệu tốt để chế luyện phi kiếm, thật ra là lãng phí huyết mạch linh khí của giao long hấp thu trong đó, nàng hãy chờ xem ta dùng nó chế luyện ra pháp bảo gì nhé!”



“Ồ! Thật không ngờ ngài còn là một cao thủ luyện khí nữa, ta phải xem thử mới được, nhưng ngài ở hải ngoại lâu năm, tại sao lại không thu thập được một ít thiên tài địa bảo chứ? Biển cả mênh mông lớn gấp mấy lần lục địa, nhất là vắng bóng con người, muốn thu thập bảo vật dễ hơn nhiều so với lục địa mà, với công lực của ngài muốn lặn xuống biển sâu đâu có gì khó khăn?” Vân Hà tiên tử hỏi ngay vào chỗ sơ hở của Chu Thanh làm hắn không biết trả lời thế nào, chỉ cười to vài tiếng lấp lửng cho qua, Chu Thanh đâu thể thú nhận trò bịp của mình, hắn vốn chỉ là một thằng sinh viên đại học, gặp được kì ngộ mới đạt đến cảnh giới pháp lực cao thâm này, cái gì mà hải ngoại tán tu, đều là tung hỏa mù với người khác cả thôi.



May mà Vân Hà tiên tử chỉ hỏi thoáng qua chứ không tiếp tục truy xét, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm. Truyện "Phật Đạo "



Tập trung tinh thần, Chu Thanh mở ra không gian ảo, 13 con rết đen sì dài thước rưỡi, to như bắp tay rơi xuống đất, những con rết này rõ ràng lại phình to gấp bội so với trước, toàn thân đen bóng bẩy như bôi lên một lớp mỡ, lúc nhe nanh múa vuốt có luồng sáng xanh lam chói lòa hắt ra.



“Chẳng lẽ ngài định dùng mấy con rết thiết bối này chế luyện pháp khí? Số rết này tuy là vật hiếm có, nhưng đem sinh vật sống chế luyện pháp bảo e rằng không thể làm được chứ? Mấy con rết thiết bối này cổ quái thiệt nha! Con rết to nhất mà trước kia ta từng thấy cũng chỉ dài nửa thước, nhỏ hơn nhiều so với những con này, lần trước trong không gian ảo ta cũng nhìn thấy rồi, không biết ngài cho chúng ăn xác của loài động vật gì vậy?” Vân Hà tiên tử càng lúc càng cảm thấy Chu Thanh không đơn giản, rết thiết bối là vật thường dùng trong Vu Cổ thuật, cùng lắm chỉ có thể đem nuôi dưỡng, khi đối địch thả ra cắn lấy đối phương hút máu, nhưng nếu đối phương có pháp bảo hộ thân mạnh một chút thì chúng không phát huy được hiệu quả đâu, chẳng lẽ Chu Thanh còn có tài biến hóa lũ rết này?



Đang lúc Vân Hà tiên tử đang trầm ngâm suy nghĩ, Chu Thanh cũng không có thời gian trả lời thắc mắc của nàng, toàn thân hắn được bảo phủ bằng ánh hào quang màu vàng lấp lánh. “Đi!” Chu Thanh búng ngón tay một cái, một vũng máu xuất hiện trên không trung, hấp thu sạch vầng hào quang vàng chóe bao bọc trên người hắn, biến thành một quả cầu chất lỏng màu vàng to bằng quả trứng ngỗng.



Quả cầu xoay tròn trên không trung một hồi, đột nhiên phân hóa thành 13 đạo kim quang bắn thẳng vào đỉnh đầu mấy con rết thiết bối đang nhe nanh múa vuốt, bò lúc nhúc tứ tung dưới đất