Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 153: Tiên phủ khai quang (1)





Ở sâu trăm trượng bên trong miệng núi lửa chính là nham thạch nóng chảy, mới đầu nham thạch trong núi lửa khiến cho nước biển nơi đây sôi lên sùng sục, mới khiến cho vùng biển âm lãnh này bỗng nhiên lại dày đặc tôm cá, dị vật linh dược mọc lên thành bụi. Nhưng trải qua nhiều năm, vỏ trái đất thay đổi, hơn nữa Cực Âm lão đạo lại thường thường xuống phía dưới khiến cho sinh hồn khí làm dơ bẩn cấm chế của tiên nhân, nước chảy đá mòn, thời gian lâu dài, cho dù là cây gậy sắt cũng bị mài mòn thành cây kim, cho dù là do Tam Thanh đạo tôn tự mình phong ấn thì cũng không thể ngăn cản được sự biến ảo của thời gian.



Cấm chế bị buông lỏng, ngọn núi lửa liền mãnh liệt phun lên, nước biển cũng trào vào, nhưng mà lại bị một tầng bảo quang trong suốt ngăn chặn lại. Mọi người vào tới bên trong, chỉ thấy bên dưới bảo quang nham thạch đang nóng chảy cuồn cuộn sôi trào, mà bên trên lại là nước biển chảy xiết, nước lửa bị ngăn cách nhau chỉ khoảng mấy trượng, lại bị bảo quang ngăn cách, không thể chạm vào nhau. Mọi người thấy cảnh tượng kỳ lạ này, đều chậc chậc lấy làm kỳ. Trong lòng hiểu được, pháp lực của tiên nhân thượng cổ quả thực quá mạnh mẽ, tuy là thiên địa thay đổi, nhưng vẫn còn một đạo cấm chế còn tồn tại được. Chỉ cần oanh phá được bảo quang ngăn trở nước biển này, để cho nước biển và nham thạch giao hòa, là có thể trong nháy mắt bộc phát ra năngc lượng phá tan hư không, khiến cho tiên phủ hiện ra từ trong hư không.



Phía bên dưới núi lửa rất rộng lớn, nhìn không thấy bến bờ, mọi người không ai dám ra tay, chỉ sợ sau khi phá vỡ cái bảo quang đó, nước lửa giao hòa phát ra nổ mạnh mà mình không kịp trốn đi, cho dù là ngươi có đại thần thông, bị vây bên trong vụ nổ do nước lửa giao hòa thì cũng phải tan thành tro bụi.



Đại Lực Hùng Vương thấy mọi người không ai chịu ra tay trước, trong lòng hiểu được, đều là do sợ tấn công sẽ tiêu hao đi nhiều chân nguyên pháp lực, đến khi tiên phủ được khai quang thì lại không còn sức mà cướp đoạt, mất công mà lại để kẻ khác chiếm tiện nghi. Hùng Vương thì chẳng có ý gì với cái tiên phủ này, chỉ là muốn thông được cái thông đạo xuống tiên phủ này, để cứu được vị tiền bối là bạn tốt của tổ sư mình, cho nên không có gì phải cố kỵ, tranh ra tay trước. Làm việc chỉ cần có người mở đầu thì mọi thứ đều dễ dàng hơn nhiều, thế tục là như vậy, thần tiên tu đạo cũng là như vậy.



Đột nhiên một tiếng thét lớn khiến cho chúng tu sĩ đều hoảng sợ, không hiểu rằng con Bắc Cực Hùng (gấu bắc cực) này nổi điên cái gì. Chu Thanh lúc này đang lấm la lấm lét tính kế, phải làm thế nào mới có được ích lợi lớn nhất, xem thế trận lúc này, Huyền Vũ lão đạo cũng xem như là bạn tốt, không có ý niệm gì ác độc, Đại Lực Hùng Vương tuy rằng có ý kết giao, nhưng mà chưa quen biết lâu, tâm tư chưa hiểu rõ được, có điều là dễ tin tưởng. Cực Âm lão đạo tà pháp thâm sâu, Lam Thần lão tổ thần bí khó lường, nếu mình muốn đoạt được tiên phủ thì thật là không dễ dàng gì.



Đại Lực Hùng Vương phát ra năm bộ xương khô ở trên tay mình, nhoáng lên một cái ở không trung, liền lớn lên vô cùng, năm bộ xương khô lớn cỡ cái đấu mở cái miệng đầy răng trắng hớn, phun khói đen ra ngoài, tiếng quỷ khóc hu hu, phối hợp với nham thạch nóng chảy ở vùng này, quả thực chính là cảnh tượng địa phủ chốn trần gian.



Trong miệng lẩm bẩm, khói đen phát ra từ năm bộ xương khô lập tức hình thành một quả cầu đen. Chúng tu sĩ không biết hắn đang làm cái gì, đành phải âm thầm cầm lấy chân nguyên pháp bảo, yên lặng xem biến.




Đại Lực Hùng Vương tung hoành thủ quyết, phối hợp với dáng người cao lớn, trở nên dũng mãnh vô cùng. Đoàn đoàn hắc khí bao xung quanh bộ xương khô lập tức bốc cháy lên, ngọn lửa xanh biếc ánh lên lân quang vọt lên mấy trượng, mang theo vô số âm lôi nện mạnh xuống bảo quang ở phía dưới. Lúc này chúng tu sĩ mới biết là Hùng Vương dùng bản lĩnh lợi hại để dẫn đầu tấn công cấm chế.



Cực Âm lão đạo sợ bị cấm chế phản kích, thấy Đại Lực Hùng Vương ra tay, liền mừng rỡ thám thính tình hình, nhưng cũng không giúp đỡ, chỉ mang chín chín tám mươi mốt cây cờ Huyền Âm ra, hắc khí quay cuồng, bảo vệ cho nguyên thể của chính mình.



Lam Thần lão tổ vẫn như cũ đứng ở bên trong lớp khói màu lam, không có động tác gì. Chỉ có Huyền Vũ lão đạo thấy Hùng Vương ra tay, hai người vừa mới tương giao, nói chuyện cũng có chút tâm đầu, liền tiến lên hỗ trợ, tuôn ra một đạo tử hỏa đốt tới cái bảo quang kia. Huyền Vũ lão đạo vừa động tay, Hồng Phát lão tổ ba người cũng ngại đứng một bên xem, liền giao cho Thủy Viên nhiệm vụ hộ pháp, để tránh bị kẻ khác đánh lén, rồi cùng phát ra uy lực pháp thuật lớn nhất của mình, một đoàn thủy lôi lớn cỡ cái đấu loạn bay xuống phía dưới, hai người bọn họ tuy rằng đều có pháp bảo tự luyện chế, nhưng đều lấy phòng ngự làm chính, nếu bàn về công kích thì còn kém xa việc ném thủy lôi lung tung thế này.



Chu Thanh cũng làm ra bộ dạng ra tay, một bên bảo Vân Hà tiên tử chú ý chặt chẽ động tác của Cực Âm lão đạo, một bên tự mình cũng phân ra một phần thần niệm để giám thị Lam Thần lão tổ. Chu Thanh vẫn luôn cảm thấy rằng Lam Thần lão tổ này có vẻ rất thần thần bí bí, phải cẩn thận.



Giương tay lên, một đoàn hình cầu xanh mượt lớn cỡ nắm tay phiêu phù ở trên không, lại không thấy có chân nguyên pháp lực dao động, rất khác so với những pháp bảo thông thường.



Đây là Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương đạn mà Chu Thanh lấy được từ chỗ Ngưu Đầu âm thần, chỉ có ba viên, mỗi viên lại chỉ có thể dùng được một lần, cũng không tiêu hao chân nguyên pháp lực, là mặt hàng giống như lựu đạn thời hiện đại, có điều uy lực lại cực lớn, cho dù là âm thần địa phủ cũng không thể chịu nổi. Cái này là do Ngưu Đầu cô đọng lại từ chất độc do xương cốt người thú vạn năm tiết ra ở một nơi âm u trong Địa phủ. Chu Thanh muốn thể hiện uy lực, liền lấy ra dùng.



Dường như là biết được uy lực của thứ này, Chu Thanh chú ý thấy vòng sương mù màu lam bao xung quanh Lam Thần lão tổ có hơi chút rung động, như là đang kinh ngạc. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, Lam Thần lão tổ ngươi cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là tu sĩ trần gian, làm sao mà biết được loại pháp bảo độc môn của âm ty này?



Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, bộ xương khô của Đại Lực Hùng Vương cũng đã nã chùy lên trên cái cấm chế bảo quang, ngoài dự đoán của mọi người, không có động tĩnh gì xảy ra. Một tia thanh quang bắn ra từ cấm chế, quấn quanh mấy bộ xương khô, năm bộ xương khô phun ra âm lôi bích diễm (ngọn lửa biếc mang theo âm lôi - ngán tiếng tàu quá) chỉ có thể khiến cho thanh quang dày đặc kia bị đánh tan, nhưng mà cái cấm chế bảo quang đó lại tiếp tục bổ sung thêm thanh quang, cứ dây dưa với nhau.



Huyền Vũ lão đạo dẫn tử diễm (ngọn lửa tím) đốt tới, đó chính là Tam Thanh tịnh hỏa. Thanh quang kia bị tử hỏa đốt, lập tức giống như là tuyết gặp nóng, tiêu thất đi hơn phân nửa. Thanh quang còn giống như là có linh tính, biết đau đớn, phát ra tiếng kêu rin rít, như là muốn cầu viện cái cấm chế bên dưới.



Bảo quang cấm chế hơi hơi rung rung, lại có vài cột sáng bảy màu bắn lên để chặn tử hỏa. Mặc dù cột sáng vẫn bị tử hỏa đốt cho chậm rãi tan rã, nhưng mà lại rất chậm, Huyền Vũ lão đạo cũng không dám tiêu hao quá nhiều chân nguyên để thúc dục tử diễm, cho nên song phương vẫn đang giằng co.



Mà Đại Lực Hùng Vương lại có vài phần không ổn, công lực đạo hạnh của hắn không kém hơn Huyền Vũ lão đạo bao nhiêu, nhưng mà pháp bảo thì lại kém quá xa. Bị cái cột sáng bảy màu cùng với đạo thanh quang kia tấn công, di chuyển liền có phần khó khăn, đừng nói là phá vỡ cấm chế, cho dù là bảo vệ được pháp bảo của chính mình còn có vài phần khó khăn.



May mà thủy lôi của Hồng Phát lão tổ cùng Thanh Thần Tử phát ra cũng làm nổ đi được một chút thanh quang, giúp Đại Lực Hùng Vương giảm bớt một ít áp lực, có điều lại không có chút tác dụng nào với cột sáng bảy màu kia.




Cấm chế và mấy người quấn lấy nhau mà đấu, nham thạch ở bên dưới lại càng trở nên mãnh liệt hơn, phát ra những tiếng động rầm rầm. Cấm chế bảo quang đột nhiên mở ra một lỗ hổng, ngăn chặn không cho nước biển bên trên trào xuống, rồi để cho nham thạch nóng chảy bên dưới trào lên, tạo thành một cây cột lửa cao tới hơn ba trượng, trên thân cột ẩn ẩn còn thấy hơn mười con hỏa long quấn quanh.



Mọi người chấn động tâm thần, thấy dị trận như vậy thì đều kinh hãi không thôi, vừa lúc đó Chu Thanh phát động Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương đạn oanh kích vào cột sáng bảy màu đang quấn lấy Huyền Vũ lão đạo. Lôi đạn này quả thực là uy lực vô cùng, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là quang hoa một màu xanh biếc, không thể nhìn rõ gì nữa, ầm vang không ngừng, cho dù là cột sáng bảy màu hay là thanh quang đều bị quang hoa xanh biếc này đánh cho không còn thấy tăm hơi.



Cấm chế bảo quang kia cũng bị nổ một mang lớn, như là xảy ra phản ứng hóa học, vô số nước biển chen chúc ùa vào, cái cột lửa kia vừa mới phát động đã bị mất đi năng lượng linh khí của cấm chế chống đỡ, liền tan biến vào hư không, mọi người thấy Chu Thanh đánh sập cấm chế, đều nhất tề bay lên trên không.



Mặt trên Vô Chân lão ni, Côn Lôn lão đạo cùng lão Cáp Mô đang quấn lấy nhau, các cao thủ ở bên dưới thi triển thần thông nên không để ý tới tình huống bên trên, cho đến khi tiên phủ khai quang mới phát hiện ra đối phương. Thấy Đại Lực Hùng Vương chào hỏi với mình, Cáp Mô chỉ mỉm cười, cũng không đáp lời.



Chu Thanh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Càn Cơ cùng với các lão đạo Côn Lôn, trong lòng kinh hãi.



Một đám ba mươi mấy lão đạo cùng vài ni cô ở cùng một chỗ, quả thực là rất dễ gây chú ý. Chu Thanh thấy Càn Cơ lão đạo, nhưng Càn Cơ lão đạo lại đang bị ánh sáng phát ra từ tiên phủ hấp dẫn, không hề chú ý tới hắn. Nhất là lại vọt lên tới hơn mười người, Cực Âm lão đạo hắc khí quay cuồng, Lam Thần lão tổ được bao quanh bởi lam vụ, tiên diễm nổi bật, Đại Lực Hùng Vương cao lớn dị thường, tay cầm cái chùy xương, đều là những nhân vật thập phần chướng mắt. Chu Thanh cùng Vân Hà tiên tử được bao quanh bởi Huyền Vũ lão đạo cùng một đám yêu quái nên không có gì nổi bật, huống chi Càn Cơ lão đạo còn đang bị thần thông của Cáp Mô làm cho hoảng sợ, cho nên đang lấm la lấm lét tính kế. Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh phản ứng cực nhanh, vỗ lên trên người, áo cà sa Cửu Nhật Kim Ô dâng lên một ngọn lửa màu vàng bao vây quanh cơ thể, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ được bộ mặt thật, đồng thời cũng âm thầm nhắc nhở Vân Hà tiên tử. Vân Hà tiên tử hiểu ý, cũng thúc dục diệu dụng của chiếc áo cà sa trên người mình, sương trắng lượn lờ, thủy nguyên lực nồng hậu bốn phía cũng bao vây lấy nàng vào trong, tránh cho Càn Cơ lão đạo nhìn ra manh mối.



Vân Hà tiên tử biết ân oán giữa Chu Thanh với Càn Cơ lão đạo, chỉ cần song phương vừa thấy mặt là nhất định muốn đánh nhau ngươi chết ta sống. Đối phương hiện giờ người đông thế mạnh, hai người mặc dù không sợ, nhưng mà cũng không muốn dốc sức đánh nhau để gây lợi cho kẻ khác.



Việc làm của hai người lại gây ra hiểu lầm. Huyền Vũ lão đạo mấy người nhìn thấy tiên phủ phát ra ánh sáng, khí thế lớn, hào quang thụy khí tới tấp mà đến, bao phủ mấy trăm dặm, ở trên mặt biển lúc ẩn lúc hiện, phiêu phiêu đãng đãng, biết đây chính là phúc địa chân chính của tiên gia, so với Thương Lãng thủy cung còn hơn một bậc. Huyền Vũ lão đạo mặc dù không có tâm tư muốn chiếm tiên phủ làm của riêng, nhưng mà cũng muốn vào bên trong kiếm tìm vài món bảo bối, nhất là Thiên Thủy Tam Thánh và những môn nhân xung quanh, đều không có pháp bảo ưng ý, nếu lúc này thiên kiếp buông xuống thì không có cái gì để ngăn cản. Nếu không phải lúc này tình thế hỗn loạn, không phù hợp để ra tay thì đã sớm lao lên tìm kiếm rồi. Hiện tại thấy hai người Chu Thanh ra động tác, lại tưởng rằng hai người họ sắp hành động, liền tới tấp mang ra pháp bảo, trong lúc nhất thời ánh sáng chói lòa, bảo quang bay tán loạn, linh khí dâng trào, tình cảnh rất hoành tráng.



Hơn mười người bên phía Huyền Vũ lão đạo đều làm ra động tác, dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, ai ai cũng tới tấp mang pháp bảo ra. Càn Cơ lão đạo cùng ba mươi mấy người bố trí một đại trận, Vô Chân lão ni cùng vài đệ tử ni cô cũng sử dụng Lưỡng Cực Huyền Từ bảo bình cùng với một ít pháp khí Phật tông có uy lực. Hai bên đều có lợi thế đông người, tuy rằng công lực không phải là cao lắm, nhưng mà người đông thế mạnh, thực lực so với những hải ngoại tán tu sống rời rạc thì mạnh hơn nhiều. Nếu không phải là sợ uy thế của Cáp Mô thì Vô Chân lão ni thật đúng là muốn diệt hết những yêu quái tán tu ở nơi này.



Thấy Huyền Vũ lão đạo cùng Chu Thanh bên này tử quang lấp lánh, kim quang bắn ra, Lam Thần lão tổ cũng làm ra động tác, sử dụng hai mươi tư thanh phi đao xanh lam, được làm bằng gỗ chứ không phải kim loại, chúng xoay quanh đỉnh đầu lão, cũng không biết là cái pháp bảo gì.



Cực Âm lão đạo vẫn hắc khí quay cuồng như trước, cầm tám mươi mốt cây cờ, bên trên hiện ra vô số ma quỷ trần truồng, miệng mở ra đỏ lòm răng trắng hớn.



Chỉ có Cáp Mô ở đầu kia là không có động tác gì, tay vẫn như trước cầm ngọn núi xanh biếc, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tiên phủ trên không trung đang được bao bọc bởi thụy khí mờ mờ, rồi dường như là cố kỵ, muốn lại gần, nhưng lại không dám xua đi đám thụy khí mờ mờ kia. Mọi người thấy tình hình như vậy, tuy rằng đã cầm pháp bảo, nhưng mà lại không có ai dám vọt vào tiên phủ, thứ nhất là sợ cái thụy khí mờ mờ kia là loại cấm chế gì đó, thứ hai là sợ những người còn lại rình rập, thành ra trở thành không khí giằng co, không có ai lên tiếng, chờ xem ai không nhịn được mà trở thành cánh chim đầu đàn, thì mình sẽ theo sau mà hành sự tùy hoàn cảnh.




Cứ như vậy, đối với Chu Thanh cũng là nửa lợi nửa hại, tất cả mọi người đều lấy ra pháp bảo, bảo quang bắn lên tận trời, Càn Cơ lão đạo càng không thể chú ý đến mình, xem tình hình thì Côn Lôn đúng là đã dốc hết toàn lực, mình chỉ cần thi triển thủ đoạn, khiến cho đám lão đạo này phải táng thân dưới đáy biển là có thể miễn trừ được họa lớn. Khổ một nỗi là mọi người chẳng có ai động, Chu Thanh cũng chẳng làm gì được, đành phải tự nghĩ trong lòng vậy.



" Hừ!" Cực Âm lão đạo rốt cục không nhịn nổi, hừ lạnh một tiếng, ra tay trước, miệng đọc chân ngôn, ngón tay làm pháp quyết, một cây trường phiên hướng từ phía sau mà ra, lay động tại chỗ, từng tảng lớn tảng lớn khói đen dâng lên, bên trong mang theo vô số hư ảnh ác quỷ dạ xoa khuôn mặt dữ tợn, mỗi tên vừa cao vừa to, rít gào liên tục, trong miệng phun ra một cỗ khói màu nâu, tụ lại mà không tiêu tán, tạo thành hình như một cây nấm, tản mát ra hơi thối mốc meo đậm đặc, khiến cho những người ở đây đều có cảm giác muốn buồn nôn, ngay cả pháp bảo cũng không ngăn nổi, đành phải tới tấp đóng chặt ngũ quan lục thức, không dám hô hấp, chỉ để một ngụm tiên thiên chân nguyên lưu chuyển bên trong cơ thể. Truyện "Phật Đạo "



" Yêu nghiệt này làm cái trò gì vậy?" Vô Chân lão ni cảm thấy nghi hoặc, quay sang hỏi Càn Cơ lão đạo.



Càn Cơ lão đạo cười u ám nói: "Yêu nghiệt này không nhẫn nhịn được, muốn dùng Huyền Âm sát khí do sinh hồn của người và thú tế luyện thành để làm vấy bẩn hào quang của tiên phủ, dò xét hư thật, xem xem bên trong hào quang này có bao nhiêu cấm chế. Bần đạo thấy những yêu nghiệt này ai cũng tà pháp cao thâm, may mà bọn chúng không hòa thuận, kẻ nào cũng mang ý xấu, không đoàn kết giống như chính đạo chúng ta (đoàn kết vãi). Chúng ta cứ bất động thanh sắc, chờ xem đám yêu nghiệt này hành sự thế nào, nếu mà bên trong những hào quang thụy khí này không có cấm chế, đợi đến khi vào được bên trong tiên phủ, đám yêu nghiệt này thấy pháp bảo tất nhiên là sẽ cướp đoạt lẫn nhau. Chúng ta cứ giúp bọn chúng gieo gió gặt bão, chỉ cần bọn chúng không liên thủ lại, chúng ta giết chết từng yêu nghiệt không phải là vấn đề. Hơn nữa, tiên phủ phải là người có tiên duyên mới đoạt được, làm sao có thể cho đám yêu nghiệt này chõ mũi vào! Chỉ có sư thái một lòng vì đạo, giúp đỡ chính nghĩa, mới có tư cách được hưởng tiên phủ này, Côn Lôn chúng ta đương nhiên là phải trợ giúp sư thái một tay, diệt trừ yêu nghiệt hải ngoại, để cho Tứ Hải có thể vĩnh viễn hưởng thanh bình."



Vô Chân lão ni nghe ra được ý tứ trong lời Càn Cơ lão đạo, hơi hơi vui vẻ gật gật đầu. Lão pháp lực cao thâm, là người chính đạo, cả đời chém yêu trừ ma tự cho là đã lập không ít công đức, được hưởng di vật của tiên nhân cũng là đương nhiên.



Lại nói trong lúc Càn Cơ lão đạo đang lừa gạt Vô Chân lão ni, Cực Âm lão đạo ra tay trước trong lòng đương nhiên là có tính toán. Gã đã ở tại Bắc Hải mấy trăm năm chỉ vì chờ cái tiên phủ này khai quang, nào biết đâu rằng khi khai quang lại dẫn tới nhiều cao thủ như vậy, tự biết được không còn hy vọng đoạt được tiên phủ, liền ra tay trước để quấy loạn thế cục, dựa vào ma công thâm hậu của mình để cướp lấy vài món bảo bối.



Không bao lâu sau, đoàn đoàn khí như cây nấm kia bay tới tấp về phía hào quang thụy khí, hai bên giao nhau, hào quang thụy khí lập tức bị tách ra không ít, lộ ra diện mạo của tiên phủ. Truyện "Phật Đạo "



Tiên phủ này giống như là một tòa thành trì cực lớn, nguy nga lộng lẫy, chỉ có một đại môn để tiến vào, còn lại hoàn toàn là một khối, không có lấy một khe hở. Cả vật thể lưu chuyển kim quang, nhìn không ra được xây dựng bằng loại vật liệu gì. Cánh cửa cực dày cao tới mấy chục trượng kia đang mở ra, bên trong đại môn ẩn ẩn thất thải quang mang, thanh âm tiếng Phạn truyền ra. Bên trên đại môn là một tấm bảng hiệu, mặt trên ẩn hiện chữ Triện, khắc ba chữ thật lớn, Chu Thanh tâm thần chấn động, đó chính là Yêu văn thượng cổ, giống như văn tự ở trên Câu Trần thiên thư, Tịch Diệt pháp luân, Chu Thanh đương nhiên không thể không biết.



Cực Âm lão đạo thấy những sinh hồn kia làm ô uế hào quang thụy khí thì lập tức mừng rỡ. Hắn đã ẩn cư mấy trăm năm, lại có được đạo thư pháp bảo của một cao nhân tà đạo, ngày ngày đã rình mò cái tiên phủ này rồi, đương nhiên phải biết nhiều hơn những người khác. Vị cao nhân tà đạo kia tụ tập vô số sinh hồn của người và thú bị tàn sát để luyện chế ra chín chín tám mươi mốt cây ma phiên chính là dùng để làm nhiễm bẩn cấm chế, dùng cho những hào quang thụy khí này là cực kỳ chuẩn xác.



Một ngón tay phát quyết, lớp lớp khói đen, lệ quỷ dạ xoa đều được thu hồi. Cực Âm lão đạo biến thành một đường đen kịt mạnh mẽ lao vào bên trong cổng chính, thần quang bảy màu lưu chuyển bên trong dường như là sợ bị trường phiên làm cho dơ bẩn, đều tới tấp né ra. Cực Âm lão đạo lắc mình một cái, liền biến mất không thấy, tựa như là chìm xuống biển rộng vậy.