Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 157: Loạn chiến (2)





Bất ngờ gặp lại nhau nên cả hai huynh đệ đều rất cao hứng. Con cóc vung tay một cái, một đạo cấm chế lục quang liền xuất hiện, bao lấy hai người bọn họ và cả Ôn Lam Tân vào bên trong. Truyện "Phật Đạo "



Sau khi nghe Hiên Viên pháp vương nói những lời như vậy, con cóc liền thở dài đáp: " Hào tình của đại ca vẫn không hề thuyên giảm, làm đệ không khỏi nhớ tới năm xưa huynh đệ chúng ta hùng tâm tráng trí bừng bừng! Nhưng hiện nay dù trung thổ Đạo môn thực lực đã suy giảm nhiều, tuy nhiên nhân gian giới này cùng lục đạo luân hồi vẫn có liên hệ mật thiết, Nếu thực sự đại ca muốn hoàn thành nghiệp bá thì tất nhiên phải kinh động tới lục đạo luân hồi rồi. Kể từ sau khi trải qua sự kiện Phong Thần thì yêu tộc chúng ta không ngừng xuống dốc, do đó lục đạo luân hồi đã không còn nằm dưới sự cai quản của yêu tộc nữa. Về sau Xiển giáo thành lập âm tào địa phủ, bên trong có vô số âm thần, chưa cần đến Thập Điện Diêm Quân xuất thủ mà chỉ cần bọn Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường thồi là chúng ta đã không thể đối phó nổi rồi! Hơn nữa nghiệt duyên nghiệp lực của chúng ta đều nằm trong lục đạo luân hồi kia, cho dù đại ca có tận diệt thiên hạ Đạo môn, giúp yêu tộc chúng ta nhất thống nhân gian thì chỉ cần bọn âm tào địa phủ kia can thiệp, coi như nghiệp bá của đại ca cũng sẽ tan theo mây khói!"



Nghe được những lời này, sắc mặt của Hiên Viên pháp vương liền trở nên khó coi đến cực điểm. Nhưng lão cũng biết lời của con cóc này không sai, năm đó mình chỉ mới đối phó với tu đạo giả trong nhân gian thôi mà đã hết sức vất vả, chẳng những không chiếm được chút tiện nghi nào mà ngược lại còn bị đánh tan nguyên thể, suýt nữa chịu cảnh hình thần câu diệt, huống chi là bọn âm thần trong âm tào địa phủ vốn lợi hại hơn tu đạo giả trong nhân gian rất nhiều!




Sau khi âm thầm suy tính một lúc, Hiên Viên pháp vương đột nhiên nở nụ cười, xoay người nói với con cóc: "Tứ đệ có điều chưa biết, ta nghe được tin đồn rằng đại thánh Câu Trần Đại Đế của chúng ta năm đó có truyền lại một bản thiên thư, trên đó ghi lại viễn cổ công pháp của yêu tộc. Chỉ cần chúng ta chiếm được vật này thì thực lực có thể tăng được tới cả trăm lần, hà tất phải khiếp sợ bọn chúng nữa. Đến lúc đó, cho dù ông trời có giáng thượng tiên xuống cũng không thể làm gì được ta, huống chi là đám âm thần địa phũ nhãi nhép kia! Nhưng chẳng qua lúc này thiên thư đang rơi vào tay một tên tiểu tử, tên tiểu tữ này tuy công lực chẳng bằng ai nhưng pháp bảo của hắn lại có uy lực rất lớn, khiến ta tổn thất không ít!"



Sau đó Hiên Viên pháp vương liền đem mọi chuyện ra kể lại cho con cóc nghe, mặc dù có định lực rất cao thâm nhưng nó cũng phải giật mình kinh hãi: "Mục tiên tác, Hóa Huyết đao!? Tiểu tử này rốt cục có lai lịch địa vị như thế nào mà lại có nhiều Phong Thần pháp khí đến như vậy? Về phần Huyền Vũ lão đạo kia cùng đệ vẫn có chút giao tình, nhưng việc đại ca làm với tên tiểu tử kia tại Thượng Lãng thủy cung quả thật là thất sách! Cũng may hắn vẫn chưa vận dụng thành thạo Bát Cảnh đăng, chứ nếu không đại ca đã gặp cảnh không may rồi! Hiện tại hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ, bản tính Huyền Vũ lão đạo kia hết sức coi trọng nghĩa khí, cho dù chúng ta có liên thủ bức bách tên tiểu tử kia giao ra Câu Trần Thiên Thư thì có lẽ cũng phải trả một cái giá không nhỏ! Chưa kể theo lời đại ca thì Câu Trần Thiên Thư đó dùng thượng cổ bí vặn đã thất truyền để ghi lại, cho dù chúng ta có đoạt được cũng sẽ không thể tu luyện được! Chuyện này bây giờ tính sau, việc quan trọng trước mắt là đại ca hãy cố gắng khôi phục công lực đi đã, nơi đây cao thủ nhiều như mây, đại ca phải cẩn thận!"



"Đừng lo, chuyện đó ta đã sớm dự tính rồi. Tiên phủ này không có tiên nhân ở đây, lại to lớn rộng rãi như vậy, chi bằng huynh đệ chúng ta hãy liên thủ, chiếm lấy nơi này vậy!"



Ôn Lam Tân vốn bị con cóc kia dùng cấm chế bao vây, lại thấy hai người bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau nên trong lòng nàng sớm đã không còn nhẫn nại. Nhưng dù có cố gắng công phá thế nào thì cũng không làm gì được cấm chế này. Nàng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ trong thiên hạ không ngờ lại có cao thủ đến bực này. Có điều người này coi như cũng là tiền bối của mình nên Ôn Lam Tân không quá lo lắng, trong lòng chỉ thầm tính toán làm sao đoạt lấy nguyên thần của Càn Cơ lão đạo trong tay của HiênViên pháp vương.



Con cóc kia sau khi thầm thì với Hiên Viên pháp vương được một lúc thì mới bắt đầu chú ý tới Ôn Lam Tân. Lúc đầu hắn cho rằng cô gái này là thủ hạ của Hiên Viên pháp vương nên không quan tâm cho lắm, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy trên người nàng tản mát ra một cỗ khí tức hết súc quen thuộc, liền xoay người nhìn kỹ Ôn Lam Tân: "Huyền Tẫn châu? Thì ra ngươi là truyền nhân của tam ca ta, ôi, nếu không phải nhị ca và tam ca của ta năm đó trở mặt với nhau thì cũng đâu phải rơi vào tình cảnh bị bọn Đạo môn đó lần lượt tiêu diệt, chết oan chết uổng như vậy!




"Nhắc tới chuyện này mới nói, nếu năm đó lão Tam không cô gái ở Long Hổ Sơn đó phát sinh quan hệ, hơn nữa còn muốn khuyên nhủ ta cải tà quy chánh thì có lẽ ta đã không trở mặt với nó rồi! Nào biết đâu rằng cô gái kia cuối cùng bị người của Long Hổ sơn thanh lý môn hộ, còn bản thân lão tam cũng bị vây công đến chết. Lúc ta biết tin thì đã không kịp nữa rồi. Lần này ta xuất thế, du lịch trung thổ một chuyến, nhưng không ngờ lại phát hiện một đệ tử Long Hổ sơn có rất nhiều điểm tương đồng với tam lão tam năm xưa, có thể là chuyển thế của hắn cũng không chừng. Cho nên ta liền cho kẻ đó một ít đặc ân, coi như là giúp lão tam làm một chút chuyện...."



Hai người sụt sùi than thở với nhau mãi không thôi, nhưng bên tai họ đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm rất lớn. Thì ra mấy vị cao thủ bên ngoài thấy thủy tinh trụ và thông thiên bia đá trước mặt, liền dùng sức oanh tạc cấm chế bên trên thủy tinh trụ. Chỉ thấy lôi hỏa liên tục bốc lên, khói trắng bay tán loạn xung quanh cây thủy tinh trụ vừa bị tấn công đó. Sau khi khói bay hết, thủy tinh trụ liền lộ ra bản thể bên trong. Chỉ thấy toàn thân của nó đều có màu ngọc bích, không biết là làm từ chất liệu gì, nhưng cũng cao đến cả trăm trượng. Tuy vậy vẫn không thể chống đến đỉnh đại điện được, đủ biết đại điện này to lớn đến dường nào. Truyện "Phật Đạo "



Trên toàn thân, từ đỉnh cho đến ngọn của 9 thủy tinh trụ này đều có mấy cái lỗ hổng mở ra rất to. Bên trong mỗi lỗ hổng mơ hồ có bảo quang ẩn ẩn. Linh khí khổng lồ không ngừng ba động xung quanh, chứng tỏ có pháp bảo cường đại ở trong đó.



Do cột trụ quá cao nên không ai thấy được những lỗ hổng phía trên có gì mà chỉ có thể quan sát được những lỗ hổng ở sát đất. Tất cả đều sững sốt khi thấy bên trong có cơ man nào là Thông Hồng kiếm, Ngũ Thải hồ lô, Đồng kính, Bảo giám, Ti võng....thậm chí có cả một đoàn vân hà (mây tía) nữa. Bên cạnh mỗi pháp bảo này đều có một cây ngọc giản màu xanh, có thể dễ dàng nhận ra đó là công pháp để tế luyện pháp bảo.



Nhưng có điều bên cạnh mỗi lỗ hổng này đều có hư ảnh một con hỏa long đang lượn lờ, có lẽ đây là cấm chế để thủ hộ pháp bảo hoặc linh vật ẩn bên trong. Hỏa long này trông có vẻ rất dữ tợn. Mà điều oái ăm là càng lên trên cao, linh khí ba động xung quanh các lỗ hổng càng mạnh mẽ, bảo quang cũng tỏa ra chói mắt hơn, cho đến khi lên tới đỉnh trụ thì lúc này bảo quang quang xung quanh các lỗ hổng đã biến thành một đoàn quang mang hết sức rực rỡ, không ngừng chiếu lên các bức vách trong đại điện khiến đại điện thêm phần sặc sỡ huy hoàng. Những con hỏa long bên trong cũng trở nên tinh minh hơn. Có vài con mặc dù bị bảo quang trong lỗ hổng che lại, không thấy rõ thân hình như vẫn phát ra tiếng long ngâm thật lớn, chứng tỏ khí thế của nó không thua kém bất kỳ vị cao thủ nào tại đây.



Cực Âm chân nhân thầm nuốt nước bọt cái ực, trong mắt ánh lên tia sáng. Bảo vật ở đây có thể nói là nhiều vô hạn. Chỉ cần đám pháp bảo tương đối kém chất lượng nằm ở những tầng dưới của trụ thì đối với đám tu đạo giả cũng đã là cực phẩm rồi, hơn nữa lại còn có cả phương pháp tế luyện nữa chứ! Hiện giờ Thiên kiếp sắp đến, cần phải đề thăng công lực thật mau để tránh cảnh làm pháo hôi. Chỉ cần quơ đại một món pháp bảo bất kỳ ở đây thôi thì cũng có thể thấy uy lực của chúng so ra còn mạnh hơn Huyền Âm tụ thú phiên của mình nữa!




Cực Âm chân nhân bất kể trước sau, lập tức tế Huyền Âm phiên lên, bay tới lỗ hổng trong một cây thủy tinh đại trụ gần bên cạnh mình. Bên trong lỗ hổng của đại trụ này là một pháp bảo Kim Sắc Ti Võng khá bắt mắt. Đồng thời tay lão cũng xuất ra vài cái ma phiên để vây khốn thủ hộ hỏa long trong lỗ hổng.



Thấy Cực Âm lão đạo đã xuất thủ, những người đang có mặt ở đây là Huyền Vũ lão đạo, Thiên Thủy tam thánh, Đại Lực Hùng Vương, con cóc, Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân đều lập tức ra tay để thu lấy pháp bảo mà mình ưng ý.



Riêng bản thân Chu Thanh lại không hề xuất thủ. Những pháp bảo này mặc dù thật sự là cực phẩm nhưng thật ra Chu Thanh không thiếu, bởi tên âm thần Ngưu Đầu kia có lưu lại cho hắn nhiều pháp bảo có uy lực không hề thua kém so với những thứ ở đây. Mặc dù vậy, trong lòng hắn vẫn không khỏi thèm khát những pháp bảo ở trên cao, có điều pháp bảo càng mạnh thì thủ hộ hỏa long cũng càng cường đại cho nên Chu Thanh không dám vọng động.



Tình huống trước mắt, không ngờ Hiên Viên pháp vương và con thiềm thừ kia lại là huynh đệ! Chuyện này khiến cho Chu Thanh sợ hết hồn hết vía. Nhưng cũng may lúc này Hiên Viên pháp vương đang bận rộn thu nhặt pháp bảo nên cũng không tìm tới tính sổ với hắn. Do đó Chu Thanh cũng giả vờ như không nhận ra lão, nhưng thầm nhủ chắc chắn Hiên Viên pháp vương kia sẽ không chịu buông tha cho mình, do đó trong lòng hắn vẫn nóng như lửa đốt.