Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 161: Bát bộ thiên long (1)





Thanh thần trượng vừa vung ra, khắp đại điện đều lấp lánh thần quang bảy sắc, nhất thời linh khí cuồn cuộn tuôn chảy, thanh âm phạn xướng càng lúc càng rõ, nhưng lại không nghe ra phát nguồn từ đâu, hình như vọng từ trong hư không. Ma phiên Cực Âm lão đạo cuốn qua, sát khí âm phong, ác quỷ dạ xoa, hồn ma quỷ quái bị thần quang bảy sắc chiếu vào đều tan biến hết.



Binh! Binh! Mấy tiếng nổ lớn vang lên, mấy cây ma phiên được Cực Âm lão đạo phóng ra trước tiên bị thần quang bảy sắc quét trúng, phát ra tiếng nổ chói tai, khói đen bóc lên ngùn ngụt, ma phiên bị đánh trở lại nguyên hình thành kích thước lớn khoảng 3 tấc, rơi bộp xuống đất, đám ma quỷ dạ xoa dữ tợn trên mặt phiên đều mất tăm mất dạng, chỉ còn luồng khói đen nhợt nhạt sót lại, giờ chẳng khác nào một tiểu phiên có chút ma khí mà thôi, đâu còn bóng dáng pháp khí tà đạo nhất đẳng Huyền Âm Tụ Thú Phiên. Truyện "Phật Đạo "



Cực Âm lão đạo hét to kinh hãi, cơ mặt co rút, cũng không biết thanh thần trượng đó là pháp bảo gì mà lợi hại đến thế, thần quang chiếu một cái là mấy cây Huyền Âm Ma Phiên của mình bị trở về nguyên hình, hoàn toàn mất đi tác dụng, muốn tế luyện lại như cũ không biết phải cần bao nhiêu linh hồn ma thú, Cực Âm lão đạo vừa mới luyện hóa nguyên thần của mấy con hỏa long, uy lực ma phiên đã sắp đạt thời kì cực thịnh năm xưa, đang chuẩn bị thỏa sức vùng vẫy làm ra chuyện kinh thiên động địa, nào ngờ thần trượng đột nhiên xuất hiện phá hoại.



Thần quang như sóng dữ cuồn cuộn gầm thét lao tới, Cực Âm lão đạo tuy bị mất ma phiên, trong lòng xót của như bị cứa một nhát dao, nhưng vẫn chưa mất hết lí trí, bằng không lão đã không tu luyện đến cảnh giới này rồi, ngay cả Huyền Âm phiên cũng không chống đỡ nổi, mình còn ngu dại chưa chịu rút lui, vậy chẳng khác nào chán sống sao?



Cực Âm lão đạo vội nhảy lui lại, phất tay áo một cái, mấy cây ma phiên bị trở lại nguyên hình rơi xuống đất được thu vào tay áo, vật liệu để làm ra mấy cây ma phiên này cũng không phải dễ có, chính do một vị cao nhân tà đạo năm xưa thu thập âm khí vạn năm trong Hắc Phong động chế luyện ra nên mới có thể trực tiếp luyện hóa linh hồn ma thú, nếu như mất đi thì không còn chế luyện ra cây khác được nữa, bây giờ tuy ma phiên bị trở lại nguyên hình, nhưng chỉ cần ma phiên không bị hủy nát, có thể dùng Huyền Âm Ma Hỏa tế luyện chín chín tám mươi mốt ngày, hồi phục chân linh, lại thu vào đủ số linh hồn là có thể hồi phục uy lực.



“Đáng chết thật! Bắt ta đi đâu tìm linh hồn ma thú số lượng nhiều đây? Pháp bảo kia quá lợi hại, chỉ dựa vào thần quang đã hủy đi ma đạo chí bảo của ta, e rằng thần tiên trên trời gặp phải cũng khó tránh kiếp nạn, lão đạo ta phải cẩn thận mới được, nhỡ lật thuyền ở đây thì không đáng đâu!”



Cực Âm lão đạo thu hồi ma phiên, toàn thân hóa thành chiếc bóng đen, đâm đầu chuồn ra ngoài, trong chớp mắt đã ra ngoài tế đài, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy thần quang không đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm, vừa bình tĩnh được đôi chút, chợt nhớ ra cùng đi với mình còn có đám người Hiên Viên pháp vương, Lam Thần lão tổ, vội dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân đã sớm chuồn ra ngoài rồi, đang đứng lơ lửng ngoài xa xa, vẻ mặt thể hiện rõ nét sự kinh ngạc, nhất là Hiên Viên pháp vương toàn thân huyết quang chớp chớp, miệng không ngừng mấp máy tự nói một mình. Cực Âm lão đạo liền phi thân đến gần để nghe cho rõ.



“Thất Bảo Diệu Thụ! Lại là Thất Bảo Diệu Thụ!”




“Thất Bảo Diệu Thụ? Là cái quái gì thế nhỉ? Chẳng lẽ là tên của món pháp bảo kia?” Cực Âm lão đạo phi thân đến gần, cuối cùng đã nghe rõ Hiên Viên pháp vương đang lẩm bẩm cái gì, trong lòng nghi hoặc, liền đưa ra thắc mắc, lão hình như chưa bao giờ nghe qua có món pháp bảo mang tên Thất Bảo Diệu Thụ.



Ôn Lam Tân né tránh nhanh nhất nên không bị thương tích gì, ả đã luyện được nguyên thần thứ hai, cảm quan trực giác đều tăng tiến rõ rệt, biết sự lợi hại của thần quang kia, những gì Hiên Viên pháp vương lẩm bẩm nãy giờ cũng nghe hết vào tai, trong lòng nghi hoặc không kém, chỉ có điều giống như Cực Âm lão đạo, Ôn Lam Tân cũng chưa từng nghe nói đến Thất Bảo Diệu Thụ, nhưng pháp bảo uy lực dũng mãnh như thế, cho dù là trên thiên giới chắc không thể là vật vô danh chứ?



Hiên Viên pháp vương nghe Cực Âm lão đạo thắc mắc mới giật mình bừng tỉnh, biết vừa rồi mình kinh hãi quá lỡ lời, vội nói: “Hình thù và uy lực của pháp bảo này rất giống với một món trong kí ức của ta, chỉ là món pháp bảo kia đã bị thất lạc vào thời thái cổ, ta cũng chỉ mơ hồ biết được một ít thông tin thôi.” Câu này nói ra càng làm tăng thêm tính bí ẩn, Cực Âm lão đạo hiểu chết liền, nhưng thấy Hiên Viên pháp vương ngậm miệng không nói gì thêm, biết chắc lão yêu quái này có che giấu thông tin, trong lòng Cực Âm lão đạo hậm hực không vui.



Mọi việc diễn tả phức tạp nhưng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc này thần quang dày đặc đã bao trùm toàn bộ tế đài, không phát tán ra nữa. Chu Thanh, Vân Hà tiên tử, Huyền Vũ lão đạo đều được thần quang bao phủ, chỉ thấy bảo quang lấp lánh, thần quang bảy sắc cuồn cuộn, người bên ngoài không thể nhìn xuyên qua biết tình hình bên trong, thần quang lại từ từ nâng cao như một quả cầu ép lên trên, vốn dĩ thanh quang của Cáp Mô đang đấu với bản mệnh kim quang của Chu Thanh, nay đã thay bằng thần quang bảy sắc đấu với thanh quang.



Thần quang bảy sắc rõ ràng mạnh hơn bản mệnh kim quang của Chu Thanh gấp nhiều lần, chỉ ép lên trên một cái là thanh quang của Cáp Mô bị đẩy lui ngay tức khắc, chỉ một lúc là ép thanh quang đến chính giữa bia đá, hai luồng năng lượng rơi vào thế giằng co ngang ngửa.



Sắc mặt Hiên Viên pháp vương nhăn nhó khó coi, thần quang tạo thành lớp bảo vệ bọc lấy mấy người Chu Thanh không cách nào phá vỡ được, người bên ngoài đừng mong tấn công Chu Thanh được nữa, bây giờ chỉ biết trơ mắt ra theo dõi trận đấu giữa Chu Thanh và Cáp Mô.



“Tại sao Thất Bảo Diệu Thụ lại rơi vào tay tên tiểu tử này chứ? Pháp bảo này mà được tung ra, e rằng ngay cả đám thần tiên trên trời còn phải lép vế. Hừ! Thất Bảo Diệu Thụ, ngay cả Yêu tộc đại thánh Khổng Tuyên còn không chống đỡ nổi, hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt rồi. Tiếc quá! Pháp bảo quý thế này rơi vào tay tên tiểu tử này đúng là uổng phí, công lực tên tiểu tử cứ quái lạ sao sao ấy, lợi hại thì có phần lợi hại thiệt, nhưng hắn vẫn chưa sử dụng pháp bảo thành thạo, tứ đệ vẫn còn hy vọng chiến thắng!” Hiên Viên pháp vương ngẩng đầu lên nhìn về phía Cáp Mô trên cao, ngấm ngầm tự trấn an, thật ra trong lòng lão cũng chả mấy tin vào chiến thắng, Hiên Viên pháp vương là lão yêu quái đắc đạo từ cả ngàn năm trước, năm xưa lại là thống soái Yêu tộc trong thiên hạ, tất nhiên biết rất nhiều bí mật đã bị thất truyền.



Năm xưa trong trận đại chiến Phong Thần, Yêu tộc đại thánh Khổng Tuyên oai phong một cõi, dưới ngũ sắc thần quang của ngài thần tiên khó thoát, ngay cả Xiển giáo thập nhị chân tiên đều không phải đối thủ, Côn Lôn tán tiên Lục Áp đạo quân cùng bối phận với Tam Thanh Đạo Tôn cũng phải trốn chạy trối chết, nhưng cuối cùng Khổng Tuyên vẫn phải bại dưới Thất Bảo Diệu Thụ. Hiên Viên pháp vương không hề lạc quan với tình cảnh của Cáp Mô, muốn ra tay tiếp sức lại không thể, đành thầm nguyền rủa tên tiểu tử Chu Thanh công lực còn yếu không phát huy nổi uy lực Thất Bảo Diệu Thụ.



“Lam Thần đạo hữu đi đâu rồi?” Cực Âm lão đạo chợt nhớ ra còn thiếu một người, đưa mắt nhìn xung quanh cũng không phát hiện, Lam Thần lão tổ xưa nay luôn thần bí, trong hải ngoại tu đạo giới cũng là bá chủ một phương, thực lực không hề kém cạnh Cực Âm lão đạo, thần quang do Thất Bảo Diệu Thụ cuốn tới tuy lợi hại, nhưng Cực Âm lão đạo không tin Lam Thần không đủ sức chạy thoát.



Nghe Cực Âm lão đạo hỏi tới, Hiên Viên pháp vương cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, Ôn Lam Tân lại tỏ ra không thèm quan tâm, hiện nay thứ ả quan tâm nhất chính là nguyên thần Càn Cơ lão đạo đang nằm trong tay Hiên Viên pháp vương, những người khác sống chết mặc bây, chỉ là tên lão yêu quái Hiên Viên này rất mạnh, thủ đoạn tàn độc, dù là xét về công lực hay pháp bảo Ôn Lam Tân cũng không đủ sức đánh lại, nguyên thần thứ hai tu luyện từ Huyền Tẫn Châu chưa chắc đối phó nổi với 8 con Thiên Quỷ, càng khỏi nói đến chuyện đoạt lấy nguyên thần trên tay lão yêu quái.



Hiên Viên pháp vương cũng kinh ngạc khi thấy Ôn Lam Tân là Ma đạo cao thủ, lại cực kỳ quan tâm Càn Cơ lão đạo, đoán chắc hai người có quan hệ không bình thường nên mới giữ lấy nguyên thần Càn Cơ làm vật uy hiếp, có thêm một thuộc hạ pháp lực cao cường cũng tốt.



Hiên Viên pháp vương căng mắt ra theo dõi Cáp Mô và Chu Thanh đại chiến, thần quang phát ra từ Thất Bảo Diệu Thụ từ từ lấn lướt lên trên, còn thanh quang của Cáp Mô hình như không chống đỡ nổi phải thoái lui từng bước. Cáp Mô có lợi hại đến đâu chắc cũng không bằng Khổng Tuyên năm xưa, nếu không vì Chu Thanh mới có được Thất Bảo Diệu Thụ, sử dụng vẫn chưa thành thạo, Cáp Mô đã không thể dựa vào sức của một mình chống đỡ với món thái cổ pháp khí uy trấn thiên hạ năm xưa lâu đến vậy rồi.



“Mấy vị đạo hữu, mau giúp ta giết chết lão tặc ni!” Lam Thần lão tổ đột nhiên hiện ra từ hư không, lao nhanh về phía Hiên Viên pháp vương, vầng khói lam vẫn che phủ toàn thân, đôi tay vung vút về phía sau mấy cái, mấy đạo Âm Lôi Bích Hỏa bắn ra, hất văng luồng khí trắng đuổi theo sát sau lưng.



Tội nghiệp Lam Thần lão tổ bị vận xui đeo bám, tiên phủ khai quang đến góp mặt hòng chia chác một phần, dù tệ hại đến đâu tin chắc cũng tóm được vài món pháp bảo, nào ngờ vừa đưa mặt ra đã bị Vô Chân lão ni và cả bọn Côn Lôn lão đạo tập kích hủy đi thân xác, ngay cả Thiên Ác Lam Đao và Khóc Tang Bảng cực khổ luyện chế cũng bị thu mất, cũng may lão không phải tu sĩ tầm thường, nguyên thần có thể sử dụng pháp thuật, vừa mới tính lại gần liên minh với Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, chuẩn bị trả thù chuốc hận, lại bị thần quang của Thất Bảo Diệu Thụ chiếu phải, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài, đụng ngay Vô Chân lão ni mai phục nãy giờ, sém chút là bị Lưỡng Cực Huyền Từ Bình hút vào, trở thành dược phẩm cho người ta luyện đơn. Truyện "Phật Đạo "



“Tặc tử đừng hòng trốn thoát!” Lưỡng Cực Huyền Từ Bình phóng ra khỏi hư không chặn đường Lam Thần lão tổ, hai luồng khí trắng bị nổ văng cũng chụp đến ngang lưng từ phía sau.




Vô Chân lão ni và Càn Không lão đạo xông ra từ trong bình, Vô Chân lão ni vung tay đánh ra một đạo phật quang, tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc, một chuỗi phật châu chụp xuống đỉnh đầu Lam Thần lão tổ, mùi đàn hương tỏa ra tứ phía, Càn Không lão đạo cũng phóng ra một thanh phi kiếm, hóa thành trăm đạo thanh quang, phối hợp với hai luồng khí trắng chặn đường rút lui của Lam Thần lão tổ, lúc này Lam Thần lão tổ đúng là lên trời không lối, xuống đất hết đường rồi.



Hiên Viên pháp vương chứng kiến cảnh này, thở dài một tiếng, phen này Lam Thần lão tổ khó thoát khỏi kiếp số rồi. Cực Âm lão đạo cũng hận thấu xương Vô Chân lão ni, không nói gì nhiều, phóng ra toàn bộ Huyền Âm phiên còn lại, tuy có mấy cây ma phiên bị Thất Bảo Diệu Thụ đánh trở lại nguyên hình, nhưng những cây khác vẫn có thể sử dụng, chỉ là uy lực kém hơn một chút.



“Lão tặc ni! Lão tổ liều mạng với ngươi!” Lam Thần vung tay ném ra cả hai viên Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương Đạn, thần đạn này có uy lực cực mạnh, phạm vi sát thương cũng khá rộng, một khi phát nổ, ngay cả Lam Thần lão tổ cũng khó tránh bị vạ lây, nhưng Lam Thần hận thấu xương Vô Chân lão ni, có thể nói là muốn ôm kẻ thù cùng chết chung với nhau, nên mới bất chấp hậu quả liều mạng như thế.



Cực Âm lão đạo vừa cuống cuồng thu lại Huyền Âm phiên, 2 viên Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương đạn phát nổ dữ dội, sóng năng lượng ào ạt kèm theo khói lửa xanh lè che phủ cả bầu không gian rộng, đâu còn nhìn rõ được thứ gì, toàn tiên phủ bị lắc lư mạnh một cái, tiếng kêu rú thảm thiết vang lên từ trung tâm vụ nổ, Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, Ôn Lam Tân vội phát động pháp bảo ngăn cản khói lửa xanh lè bắn vào người.



“Đạo hữu hãy cứu ta!” Một âm thanh cầu cứu yếu ớt truyền vào tai Hiên Viên pháp vương, Hiên Viên đang pháp động pháp y hộ thân tạo thành luồng huyết quang phòng ngự chống lại khói lửa xanh lè cực độc, vụ nổ vừa rồi quá kinh khủng, cũng không biết Lam Thần lão tổ đã dùng vũ khí gì, thậm chí còn mạnh hơn cả Càn Thiên Hỏa Linh Phích Lịch năm xưa, Hiên Viên đang trầm ngâm nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một đạo lam quang chớp tắt xông ra khỏi đám khói, bay nhanh về phía lão không ngừng gào thét cầu cứu.



Hiên Viên do dự giây lát, mở ra một lỗ hỏng huyết quang phòng ngự cho lam quang chui vào, chính là nguyên thần của Lam Thần lão tổ, lúc này Lam Thần có thể nói là vô cùng thảm hại, nguyên thần cực kì suy yếu, chỉ còn sót lại một ít khói lam yếu ớt chớp tắt, hình như sắp phải tan biến đi vậy.



“Hiên Viên đạo hữu mau dùng chân nguyên bảo vệ nguyên thần của ta, lớp khói lam hộ thân của ta bị vụ nổ vừa rồi đánh tan, chắc không chịu đựng được lâu nữa đâu!” Lam Thần lão tổ hốt hoảng hét lên van nài. Hiên Viên pháp vương phất tay áo một cái, cuốn lấy nguyên thần Lam Thần lão tổ vào trong, sau đó truyền cho một đạo yêu lực thuần khiết, để Lam Thần lão tổ hồi phục lại chút ít.



“Đa tạ đạo hữu cứu giúp, ta thật vô cùng cảm kích! Lão tặc ni Vô Chân quá gian xảo, thấy tình hình nguy hiểm đã chui ngay vào Lưỡng Cực Bình chạy trốn, nhưng dù là vậy tin chắc cũng bị trọng thương rồi, không mất vài năm chắc không hồi phục được đâu, tên đạo sĩ kia thật gian trá, ta còn chưa ra tay lão đã trốn vào trong bình trước rồi, không gây được thương tích cho lão, thật tức chết đi được! Đạo hữu hãy giúp ta hồi phục thân xác, tiêu diệt Vô Chân tặc ni, sau này ta sẽ nghe theo đạo hữu sai khiến!” Lam Thần lão tổ một mặt vận công trị thương, một mặt giải thích những chuyện xảy ra nãy giờ với Hiên Viên pháp vương. Giờ dỗ ngọt lão yêu quái này là cần thiết nhất, có như thế Lam Thần mới có hy vọng hồi phục thân xác, bằng không Hiên Viên pháp vương nảy sinh ý đồ xấu, muốn luyện hóa nguyên thần Lam Thần vào lúc này có thể nói là dễ như trở bàn tay. Truyện "Phật Đạo "



Đợi khi sức ép từ Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương Đạn tan hết, Cực Âm lão đạo và Hiên Viên pháp vương vung tay xua tan đám khói xanh mù mịt, cảnh tượng đập ngay vào mắt, thần quang do Chu Thanh điều khiển cứ liên tục ép lên, thanh quang bản mệnh chân nguyên của Cáp Mô bị đẩy lui trở lại nhanh chóng, thần quang phát ra từ Thất Bảo Diệu Thụ đã luyện hóa được hai phần ba bia đá trấn phủ, tình thế giờ đã đảo ngược, hơn nữa thế thua của thanh quang vẫn chưa chịu dừng lại.



Cạp! Cạp! Cạp! Cáp Mô phát ra 3 tiếng kêu đinh tai nhức óc như kim đâm vào tai, sức nổ chấn động không gian không hề thua kém 2 viên Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương Đạn vừa rồi. Cáp Mô bị dồn ép chịu hết nổi đã hiện nguyên hình, một con cóc khổng lồ treo lơ lửng trên cao, thể tích thân xác to đến hơn 10 dặm, y chang chiếc bóng ban đầu của ngọn núi kia, 6 con mắt đều mở to xanh lè như 6 khe vực sâu hun húc rộng mấy mẫu, vô cùng ghê rợn.



“Úi!” Cực Âm lão đạo thấy Cáp Mô hiện ra nguyên hình, cổ họng đắng ngét, nuốt nước bọt cái ực, nghĩ thầm: “Tên này ghê gớm quá, khi xưa ta còn định đánh nhau với nó một trận, may mà thiên kiếp sắp ập tới nên mới gác lại ý định đó. May quá! Nếu ta làm thiệt chắc đã tiêu dưới tay nó rồi!”



Cáp Mô hiện ra nguyên hình, trên người lan tỏa ra yêu khí vô cùng vô tận, mạnh mẽ bá đạo dị thường, áp lực dữ dội đè thẳng xuống bên dưới, cuồng phong pha lẫn yêu khí nồng nặc cuồn cuộn lao tới, mọi người lảo đảo không còn đứng vững.



Đại Lực Hùng Vương đã sớm giết được con hỏa long trên đỉnh cột, đứng trơ mắt làm khán giả, lúc Vân Hà tiên tử bị nguy hiểm cũng không ra tay cứu giúp.



Cáp Mô mở to cái miệng kêu cạp cạp, quả núi bên trên đè mạnh xuống hợp thể với thân xác khổng lồ của nó, thân xác vốn trong suốt nay được nhuộm thành một màu xanh biếc, Cáp Mô lại phình to hơn, làn da bóng loáng nổi lên chi chít những đóm sần sùi to bằng xô đựng nước. 6 con mắt xanh lè cùng bắn ra thanh quang kết hợp với thanh quang bản mệnh đang chiến đấu, thanh quang bản mệnh nhận được cứu viện tăng mạnh lên gấp trăm lần, khí thế dữ tợn lao thẳng vào thần quang của Thất Bảo Diệu Thụ, xem ra Cáp Mô muốn nhanh chóng phân rõ thắng thua, Thất Bảo Diệu Thụ uy lực mạnh mẽ, một mình nó không thể chống nổi, chỉ còn cách hợp thể với ngọn núi, vay mượn yêu khí dồi dào trong pháp bảo, tốc chiến tốc thắng.



Hai luồng năng lượng khổng lồ ập vào nhau, Chu Thanh ngỡ ngàng trong tích tắc, thần quang nhanh chóng bị đẩy lùi, thanh quang tiến xuống thế như chẻ tre. Hiên Viên pháp vương cười toe toét khoái chí, trong lòng thán phục: “Tứ đệ quả nhiên dũng mãnh vô song, Thất Bảo Diệu Thụ rơi vào tai thằng tiểu tử kia thật uổng phí!”




Thấy tình thế một lần nữa lại xoay chuyển, Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, Ôn Lam Tân cùng phi thân áp sát, chỉ cần thần quang của Thất Bảo Diệu Thụ vụt tắt, liền phát động toàn lực tấn công Chu Thanh, bắt hắn hồn xiêu phách tán. Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân đều thèm thuồng mấy món pháp bảo phong thần trên người Chu Thanh, nhất là Thất Bảo Diệu Thụ, có nó rồi khi Hiên Viên pháp vương phi thăng, muốn tung hoành thiên giới cũng không phải không có khả năng ấy, còn Cực Âm lão đạo lại muốn thu lấy nguyên thần Chu Thanh tế luyện ma phiên, coi như trả mối thù hủy mấy cây ma phiên của lão.



Chính vào lúc thanh quang của Cáp Mô ép tới tận nơi, đột nhiên có tiếng gầm rú vang trời, lớp hào quang bảo vệ dày đặc hoàn toàn tan biến, Vân Hà tiên tử và đám người Huyền Vũ lão đạo mất tăm mất dạng hết, tiên nữ rải hoa trên trời cũng bốc hơi, chỉ còn kim thân pháp thân của Chu Thanh đứng sừng sững, Thất Bảo Diệu Thụ treo trên đỉnh đầu, 8 cánh tay pháp tướng kim thân tạo ấn quyết, toàn thân đứng yên bất động.



Hư không nứt ra 8 đường rãnh, Bát Bộ Thiên Long lần lượt xuất hiện.



Một chiếc bóng thiên thần cao lớn hiện ra trước tiên.



Chiếc bóng Kim Long hiện ra thứ hai.



Quỷ Dạ Xoa khổng lồ xuất hiện.



Chiếc bóng thứ tư được che phủ trong làn khói, người chẳng ra người, thần chẳng ra thần, chỉ là mang theo hương thơm phảng phất và âm thanh êm ái lan tỏa.



Một chiếc bóng ma quỷ xấu xí hiện ra tiếp theo.



Con chim khổng lồ hiện ra, đỉnh đầu có cục u to tướng, đôi cánh lấp lánh đủ loại màu sắc.



Một chiếc bóng hình người có mọc một chiếc sừng trên đầu.



Lại một sinh vật kì dị, người chẳng ra người, đầu người thân rắn.



8 sinh vật kỳ dị cổ quái, đều là ảo ảnh, nhưng cơ thể to lớn dị thường không thua kém gì con cóc hiện nguyên hình