Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 164: U hồn bạch cốt phiên (2)





Á! Vượn nước không ngờ tới Đại Lực Hùng Vương lại bất chấp thân phận đột nhiên ra tay đánh mình, mấy cái đầu lâu rít lên âm u, yêu hỏa đã phóng tới trước mặt, vượn nước dù sao cũng là cao thủ một phương, tuy công lực đạo hạnh kém xa Đại Lực Hùng Vương, nhưng chưa đến mức không chống đỡ nổi một đòn.



Vượn nước hét to một tiếng, thủy xoa hất một cái, một bức màn nước long lanh cuốn lên chắn ngay trước mặt, thao túng dòng nước chính là điểm mạnh của vượn nước, hơn nữa cơ thể vượn nước đã tiến hóa một lần, bây giờ càng linh hoạt như ý hơn, dùng thủy khắc hỏa, đúng với chân lý ngũ hành trong trời đất, yêu hỏa xanh lè kia tuy cổ quái nhưng dù sao cũng thuộc năng lượng hỏa, cộng thêm bức màn nước không phải là nước chảy bình thường, mà là pháp bảo phòng ngự luyện chế từ Thiên Nhất Chân Thủy được Thiên Thủy Tam Thánh thu thập nhiều năm, nhằm sau này dùng để chống đỡ thiên kiếp, sức phòng ngự đương nhiên cực mạnh.



Quả nhiên, yêu hỏa xanh lè và khói đen đập vào bức màn nước liền bị chặn lại không tiến thêm được nữa, chỉ là nhuộm bức màn nước long lanh thành một màu đen sì, có dấu hiệu bị đông cứng.



“Tên này quả thật lợi hại, không hổ thẹn là bá chủ hùng cứ Bắc Cực, lão Viên ta không phải đối thủ, nhưng muốn dùng một chiêu đã lấy mạng lão Viên, dù là con cóc kia cũng không đủ khả năng đâu!”



Vượn nước thấy bức màn nước kết thành từ Thiên Nhất Chân Thủy bị hoen ố, nhưng cũng cản được đòn sát thủ, yêu hỏa khói đen bị chặn lại bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đang định phản công, đột nhiên mùi tanh hôi bốc lên, toàn thân bức rức, trong lòng cảnh giác, thấy 2 con rắn độc cực mỏng men theo thủy xoa bò lên đôi tay của mình, mùi hôi tanh càng lúc càng nồng nặc.




Bây giờ thi triển pháp thuật gì cũng đã quá muộn, vượn nước biết không được để 2 con rắn độc chạm vào cơ thể, vội buông tay khỏi binh khí độc môn của mình, sau đó nhảy lui lại phía sau.



Thủy xoa vừa rơi xuống đất đã tan tành thành ngàn vạn giọt nước văng tung tóe tứ phía, chỉ là những giọt nước đều hóa thành màu xám, không còn long lanh trong suốt như trước nữa, mùi hôi tanh xộc vào mũi, rõ ràng đã bị nhiễm bẩn.



Hủy đi thủy xoa, hai con rắn trắng xóa mỏng dính vẫn không chịu dừng lại, cuộn mình búng một cái tấn công thẳng vào giữa ngực vượn nước, đồng thời yêu hỏa khói đen đã xuyên thủng bức màn nước, ập vào vượn nước tội nghiệp. Truyện "Phật Đạo "



Lúc này vượn nước đã mất binh khí trong tay, không cách gì chống đỡ, tuy vừa rồi có giết vài con hỏa long, lấy được vài món pháp bảo tốt, nhưng còn chưa kịp tế luyện, giờ chả có tác dụng gì cả.



Hồng Phát lão tổ và Thanh Thần Tử thấy Vượn nước cản được tà pháp của Đại Lực Hùng Vương, đang định phản kích, không biết tại sao lại vứt bỏ binh khí nhảy lui lại, trong lòng ngạc nhiên, đợi khi thấy thủy xoa bị hủy mới để ý hai con rắn độc mỏng như sợi chỉ, vừa định ra tay cứu viện, một tia tử hỏa phóng tới, chính là Huyền Vũ lão đạo biết Vượn nước gặp nguy hiểm nên bắn ra Đâu Suất Hỏa trợ sức. Truyện "Phật Đạo "



Yêu hỏa khói đen gặp phải Đâu Suất Hỏa liền bị đốt trụi, còn hai con rắn mỏng dính tanh hôi lại không hề sợ Đâu Suất Hỏa, đôi bên giằng co giao đấu với nhau.



Vượn nước trong giây phút nguy ngập thoát ra, phối hợp với Hồng Phát lão tổ và Thanh Thần Tử, 3 người bao vây lấy Đại Lực Hùng Vương vào giữa.



“Đại Lực Hùng Vương, ngươi dám đánh lén Vượn nước đạo hữu trước mặt bổn tôn, chẳng lẽ không coi bổn tôn ra gì!” Chu Thanh thấy Huyền Vũ lão đạo ra tay, trong lòng mừng rơn, lúc này tuy công lực của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể sử dụng kim thân pháp tướng, thân xác đã có thể hành động tự do rồi.




Vung tay phải lên, Thất Bảo Diệu Thụ quét một cái, hào quang lóe lên. Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! 5 tiếng nổ giòn vang, 5 cái đầu lâu của Đại Lực Hùng Vương bị đánh tan tành.



Đầu lâu bị vỡ nát, khói đen bốc cao ngùn ngụt, hóa thành ác ma quỷ dữ mang vẻ mặt hung tợn, vô số mảnh xương vụn bắn về tứ phía, Chu Thanh lại vung Thất Bảo Diệu Thụ lên quét một cái, ánh sáng lóe lên, khói đen và xương vụn đều bị thần quang hòa tan hết vào hư không.



Thất Bảo Diệu Thụ khi sử dụng nhẹ nhàng thảnh thơi, không hề nổi lên khói lửa hay khí thế dữ dội trấn áp như các món pháp bảo khác. Chu Thanh quét một cái nhẹ cứ như dùng chổi phất tung bụi mù, ung dung thư thái, hoàn toàn ra dáng thân phận cao nhân, đẳng cấp tông sư.



Tất cả môn nhân của Huyền Vũ lão đạo đều trố mặt ngạc nhiên, chỉ phe phẫy 2 cái nhẹ nhàng là phá hủy pháp bảo của đối phương, thực lực quá dữ dội, nếu đổi lại là người tu đạo bình thường còn chấp nhận được, nhưng đối phương là Đại Lực Hùng Vương hùng cứ Bắc Cực Cực Lạc cung cơ mà, bá chủ một phương nên chắc pháp bảo cũng cực kì lợi hại, chẳng phải hai con rắn mỏng dính tanh hôi ngay cả Đâu Suất Hỏa còn không sợ đấy sao? Cả đám môn nhân, ngay cả Thiên Thủy Tam Thánh quên luôn theo dõi trận chiến giữa Huyền Vũ lão đạo và Đại Lực Hùng Vương, tất cả đều tập trung vào vật vừa như cành cây vừa như khúc tre trên tay Chu Thanh, người nào người nấy đều nghệch mặt ra.



Lúc này Thất Bảo Diệu Thụ thu lại hết ánh sáng, chẳng nhìn ra có điểm gì đặc biệt, mọi người đều không biết đó là pháp bảo gì.



Chỉ chớp mắt đã bị hủy mất đầu lâu, Đại Lực Hùng Vương tức giận gào thét: “Các ngươi muốn ỷ đông hiếp người chứ gì? Huyền Vũ lão đạo, thật không ngờ ngươi cũng là một tên tiểu nhân bỉ ổi!” Dứt lời, hai con rắn độc tanh hôi búng mạnh về phía sau, thoát khỏi Đâu Suất Hỏa, được Đại Lực Hùng Vương hít vào lỗ mũi.



“Hai con rắn mỏng dính đó là bản lĩnh cuối cùng của Đại Lực Hùng Vương, được chế luyện từ Thái Âm Nguyên Từ khí chỉ có ở Bắc Cực, có đôi nét giống với Lưỡng Cực Huyền Từ Bình của Vô Chân lão tặc ni, chỉ là càng tàn độc hơn mà thôi, sau khi Đại Lực Hùng Vương thu thập âm khí đã dùng tà pháp yêu thuật tế luyện, chuyên môn vấy bẩn pháp bảo phi kiếm, dù người tu đạo lợi hại cỡ nào chỉ cần bị dính phải chút ít, thân xác liền bị tan chảy, tinh khí toàn thân bị hút đi, ngay cả nguyên thần cũng khó thoát, mỗi giết một người, 2 con rắn sẽ càng thêm lợi hại một phần, màu sắc sẽ trở nên trong suốt hơn, mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có mùi hôi tanh là khó giấu, nếu luyện đến cảnh giới cao nhất, 2 con rắn mới trở nên vô hình, ngay cả mùi tanh hôi cũng biến mất, giết người trong vô hình, chính là hung khí giết người tàn độc nhất, 2 con rắn này vẫn còn bốc mùi nồng nặc, tên Hùng Vương chưa luyện đến cảnh giới cao siêu đâu, hơn nữa dù hắn có đạt cảnh giới ấy, ngài có Thất Bảo Diệu Thụ hộ thân, hắn cũng chả làm gì ngài được!”



Lam Thần lão tổ trốn trong tay áo Chu Thanh, lại theo dõi sát sao tình hình diễn biến bên ngoài, cũng không trả lời câu hỏi trước kia của Chu Thanh, chỉ huyên thuyên giải thích những gì mình biết.



Chu Thanh giật mình kinh ngạc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao cũng biết Thất Bảo Diệu Thụ? Lại biết luôn chuyện của âm tào địa phủ, mau thành thật khai ra đi, bằng không bổn tôn sẽ luyện hóa nguyên thần ngươi thành pháp bảo, hoặc thả Thần Ma ra nhấm nháp nguyên thần ngươi từ từ, không cho ngươi vào vòng luân hồi, bắt ngươi mãi mãi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!” Chu Thanh truyền âm dọa nạt Lam Thần lão tổ, giọng nói âm u, bề ngoài lại trang nghiêm thánh thiện, may mà người khác không nghe được những lời này, bằng không đều rớt hết mắt kính, thật không rõ Chu Thanh là ác quỷ hay là phật đà nữa. Truyện "Phật Đạo "




Để thị uy, Chu Thanh cố tình thả ra sát khí của Đô Thiên Thần Ma trong Đô Thiên Minh Vương kỳ, chứng minh cho Lam Thần lão tổ thấy những gì hắn đe dọa không phải nói suông.



“Ây da! Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Không những có Thất Bảo Diệu Thụ, còn có thể dẫn động sức mạnh từ Đô Thiên Thần Sát. Thật nực cười! Ngươi sắp đại họa ngập đầu rồi, đến lúc đó tiên phật bất dung, hồn xiêu phách tán, thế mà vẫn ngây ngô không biết gì, còn đe dọa lão tổ ta nữa! Chắc ngươi không biết chữ chết viết thế nào chứ gì? Khí khí!”



Lam Thần lão tổ cảm nhận được sát khí từ Đô Thiên Thần Ma, trước tiên toàn thân run rẩy, nhưng sau đó lại không hề sợ hãi sự uy hiếp của Chu Thanh, ngược lại còn bật cười khanh khách: “Ngươi tưởng ta không nhận ra công pháp ngươi tu luyện sao? Lúc ngươi giao đấu với con cóc kia, lão tổ đã nhìn thấy rõ ràng rồi, kim thân pháp tướng của ngươi ta có chút ấn tượng!”



“Ngươi còn chưa vượt thiên kiếp đúng không nào? Hí hí! Ta biết kim thân pháp tướng của ngươi không hề thua kém con gấu ngu đần này đâu, ngay cả với lão rùa già Huyền Vũ từng vượt qua 2 lần tiểu thiên kiếp, thực lực của lão cũng không bằng ngươi, ngươi có biết tại sao đến giờ ngươi vẫn chưa cảm nhận được thiên kiếp ập đến không? Khí khí!”



Lam Thần lão tổ nói đến đây bỗng ngưng bặt không tiết lộ nữa, những lời vừa rồi đúng là đánh thẳng vào thắc mắc trong lòng Chu Thanh, theo lý khi tu luyện đến cảnh giới Phản Hư trung kì là đã cảm nhận được thiên kiếp của mình rồi, thực lực của Chu Thanh trải qua mấy trận chiến ác liệt kiểm chứng đã sớm là nhân vật Phản Hư trung kì, thậm chí còn vượt qua luôn, thế mà không hề có dấu hiệu thiên kiếp ập đến. Chu Thanh không dám tin mình lại được trời cao ưu ái đến thế, ngay cả thiên kiếp cũng miễn cho hắn, cho dù là tu sĩ công đức vô lượng, thiên kiếp vẫn luôn luôn có, chỉ là tích cóp công đức càng nhiều, uy lực thiên kiếp giáng xuống càng nhỏ mà thôi.



Chu Thanh từ khi tu đạo đến nay, giết người đoạt bảo, cướp đoạt báu vật, đừng nói là công đức, e rằng tội nghiệt chất cao thành núi ấy chứ.



Đang định hỏi thêm cho rõ, bên kia Đại Lực Hùng Vương đã kêu gào giận dữ: “Hay nhỉ? Ngươi dám hủy đi Ngũ Lô Tỏa Tâm Chùy của bổn tọa, bổn tọa thề không đội trời chung với các ngươi!