Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 77: Phiên Ngoại 1 - Tô Lục



Tô Thanh Trầm lưu lại Lục Ngưng Tuyết, nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác biệt nữu, cái cảm giác đó đến từ sự không xác định về chuyển biến quan hệ cùng Lục Ngưng Tuyết, còn có cảm giác xấu hổ không thể giải thích.

Mặc dù Tô Thanh Trầm lưu lại bản thân mình nhưng Lục Ngưng Tuyết vẫn thật thận trọng không dám lỗ mãn. Chỉ là Lục Ngưng Tuyết vẫn đơn độc trụ một phòng, nàng hy vọng có thể dọn về phòng Đại sư tỷ.

"Đại sư tỷ, khi nào ta có thể dọn về phòng của ngươi?" Lúc Lục Ngưng Tuyết một mình ở cùng Tô Thanh Trầm lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, nàng cuối cùng hiểu cảm giác thẹn thùng kia từ đâu là đến, khi nàng nói muốn Lục Ngưng Tuyết ở lại chính là đáp ứng ngày sau cùng Lục Ngưng Tuyết phát sinh quan hệ thân mật. Nghĩ đến bây giờ Lục Ngưng Tuyết muốn nàng đưa ra hứa hẹn, Tô Thanh Trầm vô pháp tránh đi, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng chưa từng có làm nàng muốn trốn tránh. Nhưng lời đã nói tựa như bát nước đổ đi, không thể nào thu lại được.

Lục Ngưng Tuyết đỏ bừng mặt xấu khổ khi bị Tô Thanh Trầm nhìn, nàng nghĩ đến những chuyện mà Đại sư tỷ có khả năng nghĩ đến, điều này làm nàng cảm thấy xấu hổ, nàng không có ý tứ đó.

"Đại sư tỷ... không phải ý đó... ý của ta là..." Tuy rằng nàng nằm mơ cũng muốn cùng Đại sư tỷ làm chuyện thân mật kia nhưng nếu Đại sư tỷ nói không thích thì nàng sẽ không miễn cưỡng Đại sư tỷ, nàng có thể ở cùng phòng với Đại sư tỷ liền cảm thấy mỹ mãn, cũng không có ý bức bách Đại sư tỷ. Nhưng Lục Ngưng Tuyết vốn vụng miệng, càng bôi càng đen, càng giải thích càng có cảm giác không thuần khiết, còn giống như chột dạ.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết sắc mặt ửng hồng, giải thích cũng không thông thuận làm cho người ta cảm giác lạy ông tôi ở bụi này, Lục Ngưng Tuyết chính là có ý tứ kia.
"Ngươi muốn khi nào dọn về thì dọn." Tô Thanh Trầm nếu đã đáp ứng Lục Ngưng Tuyết thì sẽ không đổi ý.

"Vậy ta thu thập đồ vật xong liền dọn đến phòng Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết nghe vậy thì rất vui vẻ.

"Ân." Tô Thanh Trầm liếc nhìn Lục Ngưng Tuyết, nghĩ thầm Lục Ngưng Tuyết giống như có vẻ quá gấp gáp, trời cũng đã tối rồi. Tô Thanh Trầm hiểu được lần này đáp ứng Lục Ngưng Tuyết dọn về phòng có ý nghĩa gì, trong lòng có chút ngượng ngùng, không phải bài xích cũng không phải chờ mong, chính là cảm giác không nói ra được.

"Ta đây liền đi thu thập." Nói xong, Lục Ngưng Tuyết liền chạy về phòng, ở trên đường trở về, đột nhiên cảm thấy chính mình như vậy có thể hay không làm Đại sư tỷ cho rằng chính mình quá gấp không chờ nổi đâu? Nàng thật sự không có ý gì khác, nàng chính là muốn cùng Đại sư tỷ ở bên nhau, nghĩ như vậy dường như mình thật không có tâm tư không thuần khiết. Sau khi làm bộ bản thân thật thuần khiết, sắc mặt đỏ ửng của Lục Ngưng Tuyết mới hòa hoãn xuống. Nhưng nàng lại nhịn không được mà nhớ đến ngày ấy Đại sư tỷ nói câu kia với mình, trong lòng liền nóng lên, làm bộ đứng đắn căn bản là áp không được sự chờ mong trong lòng. Vì thế, mặt lại đỏ lên.
Không đến nửa canh giờ, Lục Ngưng Tuyết liền ôm đệm chăn lần nữa tới gõ cửa phòng Tô Thanh Trầm. Trong thời gian nửa cảnh giờ về thu thập, nàng đã tắm xong, nếu nói không có chút tiểu tâm tư, Lục Ngưng Tuyết đại khái không lừa được chính mình.

Tô Thanh Trầm mở cửa, thấy Lục Ngưng Tuyết ôm đệm chăn đứng ở cửa, hai người nhìn nhau một lát.

"Đại sư tỷ, ta có thể đi vào sao?" Lục Ngưng Tuyết đỏ mặt hỏi, rõ ràng là không muốn mặt đỏ, nhưng không biết vì sao lại nhịn không được mà đỏ mặt.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết đang đỏ mặt, gật đầu một cái, xoay người bước vào trước, nghĩ thầm nên tới vẫn là tới.

Lục Ngưng Tuyết tâm tình thực không bình tĩnh đi theo sau Tô Thanh Trầm vào phòng, sau đó bắt đầu trải đệm chăn. Nhưng Lục Ngưng Tuyết trử bỏ vẽ tranh thì những mặt sinh hoạt khác đều tương đối nhược, ngay cả trải đệm chăn cũng không thể trải gọn gàng.
Tô Thanh Trầm nhìn không nổi, rất tự nhiên giúp Lục Ngưng Tuyết trải đệm chăn đến chỉnh chỉnh tề tề.

"Cảm ơn Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết như cũ đỏ mặt nói, nàng cảm thấy chính mình thật sự thực vô dụng, nếu không phải Đại sư tỷ chiếu cố khắp nơi, sợ là cái gì cũng làm không tốt.

"Chỉ là việc nhỏ thôi, có gì phải cảm ơn." Tô Thanh Trầm nhàn nhạt nói, trong lòng lại nghĩ, Lục Ngưng Tuyết luôn đỏ mặt từ lúc vào cửa, tâm tư kia rõ như ban ngày, muốn giấu cũng không giấu được, nếu Lục Ngưng Tuyết không phải tới bức mình thực hiện hứa hẹn, đánh chết nàng cũng không tin. Cho tới bây giờ nàng cũng không thể tin được, Lục Ngưng Tuyết ngày thường cái gì cũng không tranh lại là người ham muốn cao như vậy

"Đại sư tỷ, buồn ngủ sao?" Lục Ngưng Tuyết kỳ thật chỉ là không tìm được lời để nói, nhưng vừa nói xong liền như có ý hối Đại sư tỷ đi ngủ, làm mặt Lục Ngưng Tuyết vốn dĩ vẫn luôn nóng rát bây giờ muốn bốc khói.
Tô Thanh Trầm vốn dĩ cảm thấy Lục Ngưng Tuyết gấp gáp, cái này càng là lạy ông tôi ở bụi này, sắc mặt cũng đỏ theo.

"Ngươi đi ngủ trước đi, ta xem thư một chút, ta sẽ ngủ sau." Tô Thanh Trầm dù sao cũng là người từng lập chí tu đạo, hiện giờ muốn rơi vào cuồn cuộn hồng trần này, nội tâm vẫn ít nhiều mâu thuẫn cùng không được tự nhiên, cho nên theo bản thân mà thoái thác đối với sự gấp gáp của Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết cho dù có điểm tiểu tâm tư, cũng là không hề có lực sát thương cùng cảm giác cưỡng ép, Đại sư tỷ nói sẽ ngủ sau, để nàng ngủ trước, cho nên nàng chỉ có thể một mình leo lên giường nằm. Nằm trên giường, Lục Ngưng Tuyết vẫn luôn nhìn trộm nửa bên mặt Tô Thanh Trầm, rõ ràng đã nhìn qua vô số lần nhưng vẫn làm tim Lục Ngưng Tuyết đập thình thịch như cũ. Cảm giác ái tình ngập tràn trái tim nàng, giờ khắc này chỉ cầng nhìn Đại sư tỷ là nàng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc cùng vui sướng. Cả đời này nàng muốn lưu tại Thanh Phong Quan, lưu lại bên người Đại sư tỷ, không cần đi đâu nữa.
Tô Thanh Trầm làm sao có thể tĩnh tâm đọc sách, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực của Lục Ngưng Tuyết luôn khóa trên người mình. Đến khi nàng chịu không nổi bị ánh mắt kia quấy nhiễu nữa, Tô Thanh Trầm nhận mệnh bỏ sách xuống, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, dù sao cũng phải thực hiện lời hứa của mình, trốn được nhất thời, trốn không được cả đời.

Lục Ngưng Tuyết thấy Đại sư tỷ buông sách và đi về phía giường, trái tim nàng không khỏi nhảy loạn, nàng chưa từng khẩn trương như vậy.

Tô Thanh Trầm đi đến bên giường, vén chăn lên nằm vào, cùng không biết có phải vì tâm cảnh thay đổi hay không mà nàng cảm thấy khứu giác hôm nay đặc biệt mẫn cảm hơn ngày thường rất nhiều, nàng vừa nằm xuống đã ngửi được hơi thở trên người Lục Ngưng Tuyết. Lục Ngưng Tuyết thích vẽ tranh, quanh năm múa bút nên cho dù đã tắm xong thì trên người vẫn lưu lại nhàn nhạt mặc hương. Tô Thanh Trầm biết mình thích hơi thở trên người Lục Ngưng Tuyết, ngày thường lúc Lục Ngưng Tuyết vẽ tranh, nghiêm túc văn nhã, dung nhan trắng nõn tú mỹ, đó là dáng vẻ Lục Ngưng Tuyết mà nàng yêu thích nhất.
Lục Ngưng Tuyết là loại người có sắc tâm mà không có sắc đảm, vừa rồi còn ngóng trông Tô Thanh Trầm nằm gần ổ chăn, hiện giờ Tô Thanh Trầm đã thực sự nằm gần nàng trong gang tấc thì nàng khẩn trương đến động cũng không dám động, túng đến vô biên.

Tô Thanh Trầm vất vả mới chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Lục Ngưng Tuyết có động tác gì. Lục Ngưng Tuyết không có động tĩnh, làm Tô Thanh Trầm cho rằng hết thảy đều là chính mình tự mình đa tình, nghĩ như vậy, Tô Thanh Trầm có chút xấu hổ và buồn bực. Nhưng sau đó nàng nhớ đã từng vô số lần, Lục Ngưng Tuyết chờ mình ngủ rồi làm hành vi mắc cỡ kia, mới cảm thấy Lục Ngưng Tuyết không có điểm tâm tư mới có quỷ, chỉ sợ là có sắc tâm không có sắc đảm. Nhát gan như vậy, xứng đáng bị nghẹn chết, nghĩ xong nên tâm tình Tô Thanh Trầm tốt hơn, quyết định bỏ qua Lục Ngưng Tuyết, lúc nàng chuẩn bị ngủ thì cảm giác tay Lục Ngưng Tuyết lén lút thâm nhập vào chăn của mình, giống như một tên trộm, lén la lén lút.
Đúng như Tô Thanh Trầm nghĩ, một người háo sắc như Lục Ngưng Tuyết làm sao không có ý tưởng kia, hiện giờ còn có lời hứa hẹn của Đại sư tỷ, sắc tâm đã sớm nổi lên như sóng to ngập trời, chỉ chờ nàng vượt qua cái rào cản gọi là dũng khí, trải qua lần lượt thủy triều, lần lượt đập rút, cuối cùng trong cơn sóng to đã vượt qua mà lao vào bờ biển.

Nàng thật thận trọng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Tô Thanh Trầm.

Da thịt Tô Thanh Trầm bị Lục Ngưng Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve mà từng đợt tê dại, cảm giác quá mức mãnh liệt làm nàng nổi da gà, nhưng nàng không nói gì cũng không ngăn cản hành vi thăm dò của Lục Ngưng Tuyết.

Cảm giác được Tô Thanh Trầm ngầm đồng ý, lá gan Lục Ngưng lập tức liền lớn lên, nàng kiên nhẫn giống như thợ săn, bắt đầu từng bước để con mồi rơi vào cái bẫy du͙ƈ vọиɠ.
Đối với du͙ƈ vọиɠ, Lục Ngưng Tuyết là sư phụ tài nghệ thuần phục, còn Tô Thanh Trầm vẫn là tay mơ non nớt, Tô Thanh Trầm hoàn toàn không chống đỡ lại sự dụ dỗ dễ dàng của Lục Ngưng Tuyết, từng bước từng bước luân hãm.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Ngưng Tuyết lớn mật chui vào chăn Tô Thanh Trầm, ổ chăn phồng lên kèm theo là tiếng thở dốc của nữ nhân, thậm chí không khắc chế được tiếng kêu kiều mị liên tục từ trong chăn vang lên.

Sau khi bị Lục Ngưng Tuyết kéo vào vực sâu du͙ƈ vọиɠ, hết lần này đến lần khác đạt đến tột cùng của suиɠ sướиɠ, Tô Thanh Trầm cuối cùng cũng biết tại sao rất nhiều người sẽ mê luyến hồng trần, trầm luân trong du͙ƈ vọиɠ.

Ngày hôm sau, lúc Tô Thanh Trầm tỉnh lại nhìn Lục Ngưng Tuyết còn đang ngủ say, cảm giác thật kỳ quái, rõ ràng nhận thức lâu như vậy, người nàng quen thuộc như vậy lại hoàn toàn không giống nhau, nhưng không hề nghi ngờ là các nàng càng thêm thân mật, có da thịt chi thân làm nội tâm các nàng như đặt sát gần nhau,
Tô Thanh Trầm nhìn những điểm hồng hồng trên người mình, Lục Ngưng Tuyết ngày thường ấm áp, cùng thế vô tranh giống như thay đổi thành người khách, tựa như dã thú không biết thỏa mãn tìm thấy thứ mình yêu thích nhất, một lần lại một lần tác cầu làm thân thể mình lần lượt quân lính tan rã. Lục Ngưng Tuyết như thế này thật xa lạ, cảm giác cũng thật khác biệt.

Dường như Lục Ngưng Tuyết nhận thức được Tô Thanh Trầm đang nhìn mình, nàng mở mắt ra, cảnh tượng đêm qua từng chút hiện lên trong đầu nàng, Lục Ngưng Tuyết không khỏi ngây ngô cười.

"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết gọi Đại sư tỷ.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nàng còn nghi ngờ Lục Ngưng Tuyết đêm qua không phải Lục Ngưng Tuyết hiện tại.

"Ta dậy rồi, ngươi tiếp tục ngủ đi." Tô Thanh Trầm nói xong đứng dậy.
"Ân." Lục Ngưng Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng háo sắc, nhìn tấm lưng trần xinh đẹp của Đại sư tỷ, nàng lại nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.

Tô Thanh Trầm quay đầu vừa thấy Lục Ngưng Tuyết, ánh mắt giống hệt đêm qua, tràn đầy tính xâm lược, điều này làm cho thân thể Tô Thanh Trầm dâng lên cỗ xao động. Nhưng rất nhanh bị Tô Thanh Trầm áp xuống, giả vờ như không có chuyện gì.

Sau khi Tô Thanh Trầm rời khỏi phòng, Lục Ngưng Tuyết ôm chặt lấy chăn bông của Tô Thanh Trầm, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười tiếp tục ngủ.

Sau đêm nay, đêm yên tĩnh càng thêm xấu hổ.