Phi Thiên

Chương 1116: Thân thích của Lương Vương (1)



Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Không rõ tình huống nên hắn không tiện nhúng tay ngăn cản, bèn đáp xuống một ngọn núi gần đó, nấp sau thân cây xem cuộc chiến.

Thời điểm hai quân đang đánh giết vô cùng thảm thiết, Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, hơn vạn thiết kỵ ầm ầm kéo đến, sau khi tới gần mỗi người lập tức giương cung, không thể đếm nổi số lượng mưa tên đang che phủ trời đất, Miêu Nghị hơi nghiêng người, sáu bảy mũi tên cắm vào thân cây rung rung.

Miêu Nghị lắc mình tránh vào tàng cây, phía bên kia một bộ thiết kỵ xung phong, một bộ xạ thủ giương cung, sau khi lao vào trận chiến rút đao chém giết, cùng đội ngũ giáp công đội ngũ khác.

Cuộc chiến chỉ kéo dài nửa thần đã phân thắng bại, đội ngũ bị giáp công tan tác, nhóm thì chạy, nhóm thì hô to đầu hàng.

Chiến trường sát khí bao phủ khắp nơi, thây chết vô số, máu chảy thành sông, vô cùng hỗn loạn, mùi máu tươi theo gió bay tới, Miêu Nghị lắc lắc đầu theo dõi, lắc mình rời đi.

Ly khai chiến trương hơn trăm dặm, Miêu Nghị tìm kiếm trong khu núi sông đại trạch, hi vọng có thể gặp tu sĩ nào đó để thăm hỏi, nhưng không thấy ai, mà chỉ phát hiện một toà thành trên bình nguyên. Bốn cửa thành thông với bốn con đường, có thể thấy xa mã và người buôn bán ra vào.

Nếu là tu sĩ ở Tiểu thế giới sẽ không dễ dàng biểu lộ thân phận trong thành trì, Miêu Nghị không rõ tình huống nơi này thế nào, bèn đáp xuống một khu rừng nhỏ gần đó, từ từ đi tới quan đạo.

Một lão nông đánh xe lừa ngang qua đột nhiên siết lừa ngừng xe, miệng ngậm điếu thuốc nhìn Miêu Nghị một lượt từ trên xuống dưới.

Miêu Nghị đối với việc lão nông ngậm cái gì đó cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác như là cung chủ Nguyệt Hành cung Trương Thiên Tiếu hút thuốc vậy. Miêu Nghị không rõ lão đầu sao lại nhìn mình. Rõ ràng là cách ăn mặc của hai bên đâu có gì khác biệt, nếu không hắn đã không xuất hiện trước nhiều người.

- Tiểu tử, muốn vào thành à?

Lão nông nâng tẩu hỏi.

- Đúng vậy!

Miêu Nghị mỉm cười gật đầu.

- Còn vài dặm nữa đó. Lão hán sẽ đưa ngươi đi.

Lão nông khoát tay ra hiệu hắn lên xe.

Đúng là người tốt! Miêu Nghị gật đầu nói:

- Được!

Nhấc chân nhảy lên phía sau xe lừa, đây là người phàm đầu tiên mà hắn tiếp xúc ở thế giới xa lạ này.

Bốp! Lão nông đánh roi, con lừa kéo bánh xe tiếp tục đi về phía trước.

Miêu Nghị nhìn trong xe thấy vài thứ thức ăn nhà nông như rau xanh, củ cái các loại, còn cả mấy con gà sống nữa.

- Tiểu từ, nghe khẩu âm của ngươi chắc không phải người địa phương? Lão hán là Lưu Phúc Vinh. Xin hỏi tôn tính đại danh công tử!

Lão nông vừa đánh lừa vừa hỏi.

Miêu Nghị cười nói:

- Thất lễ, đúng là từ xa tới. Tại hạ là Ngưu Hữu Đức!

- Ngưu Hữu Đức? Ha ha, tên rất hay. Công tử. Xem quần áo ngươi bất phàm, một thân quý khí, chắc không phải xuất thân tầm thường, đường xá xa xôi sao lại đi một mình mà không ngồi xe ngựa vậy? Lưu lão nông hiếu kỳ hỏi.

Miêu Nghị nói:

- Là bất đắc dĩ thôi. Ta cùng với bạn đi du ngoạn trong núi, đi lạc không biết làm sao lại tới nơi này.

Lưu lão nông lập tức nghiêm nghị nhắc nhở:

- Công từ ca, sau này đừng chạy loạn quanh mấy ngọn núi ở đây, rối loạn quốc chi, yêu nghiệt xuất hiện khắp nơi, trong núi lúc này chính là lúc yêu quỷ quấy phá, tối đến lão hán cũng không dám ra ngoài một mình. Nếu ngươi chạy loạn bị yêu quỷ bắt đi thì làm sao, không phải lại khiến người nhà lo lắng à?

Rối loạn quốc chi? Miêu Nghị đang định hỏi đó là chuyện gì thì phía sau có tiếng ầm ầm vang lên, lão nông vội kéo lừa chạy sát bên đường, nhường chỗ cho mấy chục kỵ quân chạy nhanh qua.

Chờ họ đi qua rồi, Lưu lão nông mới thở dài:

- Hi vọng chiến sự nhanh kết thúc.

Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:

- Đại thúc, đây là nơi nào mà có chiến sự vậy?

- Ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao? Đúng là người trẻ tuổi cơm áo không phải lo, không rành thế sự.

Lưu lão nông than thở một tiếng nói:

- Quân thượng thất đức, hoang dâm vô đạo, vơ vét của dân, chư hầu tạo phản, Lương vương trấn giữ nơi này đang chống lại đại quân của triều đình, giờ này Đại Yến quốc ta có thể nói là bốn phương khỏi lửa!

Miêu Nghị bừng tỉnh, lẽ nào nơi này có chế độ đế vương như thời cổ đại ở Tiểu thế giới sao? Liền thử hỏi:

- Đại thúc, ngươi thấy Lương Vương với triều đình thì bên nào sẽ thắng?

Lưu lão nông nhìn về phía thành trì bĩu môi nói:

- Thành trì tra xét không nghiêm, hiển nhiên là Lương vương có lợi thế hơn, nếu không đã canh giữ nghiêm ngặt. Dân thường như chúng ta đương nhiên hi vọng Lương vương thắng, nếu không khi quân triều đình tới, đám phản dân chúng ta không có ngày tốt lành rồi.

Xem ra triều đình này không được lòng dân! Miêu Nghị nhìn về ba chữ to Đại Lương thành trên cửa thành phía trước.

Trước cửa thành, quân sĩ canh gác đang kiểm tra từng người ra vào thành.

Khi xe lừa đến cũng không ngoại kệ, Miêu Nghị và Lưu lão hán đều nhảy xuống xe, tiếp nhận kiểm tra.

Miêu Nghị quần áo hoa lệ, lộ rõ khí độ, không giống người thường, lại đi cùng nông phu như Lưu lão hán, liền gây hoài nghi, quân sĩ đặc biệt kiểm tra kỹ hắn. Người ta yêu cầu khám xét người hắn, Miêu Nghị cũng không ý kiến gì, mình mới đến nên nắm rõ tình huống rồi nói sau, bèn giang hai tay để quân sĩ tuỳ ý lục soát, đồ đạc của hắn đều ở trong nhẫn trữ vật, không sợ mấy người phàm này tìm được.

Ngược lại lại liên luỵ tới Lưu lão hán, đồ trong xe lừa đều bị kiểm tra mấy lần.

- Khẩu âm ngươi không giống người địa phương, là người ở đâu, vào thành làm gì?

Một vị quân sĩ đứng đầu hỏi Miêu Nghị

Cái này thì Miêu Nghị không biết nói sao cho hợp lý, mấu chốt là dù nói thật mình ở đâu người ta cũng không biết, huống chi hắn chỉ biết có mỗi Đại Lương thành này, nói bừa một nơi nào khác cũng không được, bảo là thân thích của Lưu lão hán cũng không giống.

Không còn cách nào khác đành bịa chuyện nói:

- Ta chính là họ hàng của Vương Phi Lương vương phủ, ra thành du ngoạn với bạn thì bị lạc, sau đấy thì gặp xe của vị lão hán này, đang chuẩn bị trở về Lương vương phủ.

Hắn rất ung dung, không sợ bị vạch trần, mà dù có bị thì cũng có làm gì được mình?

Lão hán đứng bên trợn mắt há mồm, may vừa rồi không nói xằng bậy, hèn gì người ta một thân phú quý, ra là thân thích của Lương vương gia.

Thủ vệ vừa nghe là thân thích của Lương vương, liền vô cùng kính nể, lại thấy khí độ bình tĩnh trên người Miêu Nghị không giống nói dối, người bình thường sao dám nói láo vậy, nếu không vào thành nhất định gặp xui xẻo. Vị quân sĩ đầu mục lập tức gọi hai người tới, định cho thủ hạ hộ tống Miêu Nghị về Lương vương phủ.

Miêu Nghị mỉm cười khoát tay:

- Không cần đâu, tự ta đi được rồi.

Rồi phất tay với lão hán,

- Đại thúc, chúng ta đi thôi.

Sau khi lính gác cho đi, vị đầu mục đó lại phân phó thủ hạ:

- Nhanh tới vương phủ bẩm báo, nói họ hàng Vương Phi đã trở lại.

Chuyện này đúng là Miêu Nghị không ngờ đến.

Lưu lão hán vào thành là để bán thức ăn, đến khu chợ liền tháo lừa ra buộc vào cột, bán ngay tại chỗ, thi thoảng lặng yên nhìn vị thân thích của Lương vương ở bên cạnh.