Phi Thiên

Chương 3445: Đại soái ăn thịt, ta uống canh (2)



Trong lòng Bàng Quán cũng đánh thịch một cái, không phải thằng nhóc này nhìn trúng con gái bảo bối của lão tử rồi chứ? Nếu hắn thật sự mở miệng cầu thân thì mình nên đồng ý hay không đồng ý nhi? Từ chối thì hình như không ổn lắm, đồng ý thì, tiểu tử này đã có vợ, nữ nhi bảo bối của mình sao có thể làm thiếp được chứ?

- Khuê nữ vẫn chưa có hôn phối!

Bàng Quán bình tĩnh đáp, thuận tay đặt chén trà xuống, hơi híp mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Trong nháy mắt, Miêu Nghị lộ ra vẻ thành khẩn, nghiêm túc ôm quyền nói:

- Ngưu mỗ đối với tiểu thư vừa gặp đã yêu, muốn cùng tiểu thư bàn tới chuyện chung thân, mong đại soái có thể tác thành!

Đúng là vậy thật, Trần Hoài Cửu nhanh chóng nhìn lão gia nhà mình.

Hai gò má Bàng Quán giật giật một hồi, rốt cuộc xác nhận mục đích đối phương bảo mình mang con gái tới để làm gì, trong lòng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Miêu Nghị, nghiêm mặt nói:

- Đại đô đốc, chuyện này không ổn thì phải? Không phải ta không muốn tác thành, chỉ là Đại đô đốc cũng biết thế cục trước mắt, nếu ta và Đại đô đốc kết thân, chẳng phải Hạo Thiên Vương sẽ ăn ngủ không yên sao? Hơn nữa, Thiên Đình sẽ nhìn Đại đô đốc như nào đây? Vì để mọi người cùng tốt, ta thấy hay là bỏ đi?

Từ chối khéo, Miêu Nghị nói:

- Nếu có thể kết thân, ân oán giữa hạ quan và Tôn phu nhân đương nhiên sẽ được hóa giải...

Bàng Quán giơ tay chặn lại:

- Đại đô đốc mời bản soái tới đây, là nào là để bản soái đưa nữ nhân tới cửa Đại đô đốc, có phải hơi quá rồi không?

Gương mặt Miêu Nghị tỏ vẻ tiếc hận, nhưng cũng không miễn cưỡng, thấp giọng nói:

- Đương nhiên không phải, chuyện tốt có thể thành đương nhiên tốt, nhưng hắn có thể vì vậy mà khiến đại sự lỡ dở. Mời đại soái tới đây là vì muốn hỏi đại soái một tiếng, ngài có biết Hạ Hầu gia có biến?

Hạ Hầu gia có biến? Bàng Quán và Trần Hoài Cửu nhìn nhau, Bàng Quán lập tức hỏi:

- Chưa từng nghe nói có biết, không biết là xảy ra biến gì?

Miêu Nghị đứng dậy đi tới phía đối diện, ngồi xuống bàn trà của lão, hai người đều dựa vào bàn trà, trán chạm trán.

Miêu Nghị thấp giọng nói:

- Hạ Hầu Lệnh chết rồi!

- Hả?!

Bàng Quán giật nảy cả mình, quăng luôn việc con gái ra khỏi đầu. Vội hỏi:

- Lời này là thật?

Miêu Nghị gật đầu.

- Thật đến không thể thật hơn, bị đâm chết!

Bàng Quán:

- Chuyện lớn như vậy, sao ta không thấy chút phong thanh nào?

Miêu Nghị:

- Chuyện này làm sao Hạ Hầu gia lại để lộ chút xíu tin tức nào ra ngoài chứ? Vì phòng có biến nên đã nghiêm mật phong tỏa tin tức, chắc hắn đa số người Hạ Hầu gia cũng không biết ấy chứ.

Bàng Quán nghi ngờ không nói:

- Vậy sao Đại đô đốc lại biết?

Miêu Nghị:

- Tao Mãn cầu viện ta, lúc đó từng nói Hạ Hầu Lệnh đã bị Yêu Thâm Nam Ba hạ độc thủ!

Lại là bị Yêu Thần Nam Ba hạ độc thủ! Bàng Quán và Trần Hoài Cửu hít vào một hơi lạnh, thầm nghĩ Yêu Tăng Nam Ba quả nhiên không chịu bỏ qua cho Hạ Hầu gia.

Bàng Quán nghi ngờ hỏi: -Tại sao Tào Mãn lại cầu viện Đại đô đốc? Miêu Nghị:

- Có một số chuyện trong lòng mọi người đều rõ. Hạ Hầu Lệnh vừa chết, cho dù xếp theo bối phận gì thì Tào Mãn cũng là lựa chọn phù hợp nhất cho chức vị gia chủ, nhưng lẽ nào những huynh đệ kia cam tâm nhường chức vị cho y? Đại soái cảm thấy hiện giờ điều Tào Mãn lo lắng nhất là gì?

Ánh mắt Bàng Quán lập tức chuyển tới mặt hắn, hơi suy tư, híp mắt nói:

- Y lo rằng sẽ có người vì muốn cướp vị trí gia chủ mà hại y, mà trong tay Đại đô đốc nắm trọng binh, có thể bảo vệ y chu toàn, cũng có thể cướp đi tính mạng y vào thời khắc quan trọng, nói vậy, y rất cần đại đô đốc hợp tác với y.

Miêu Nghị vỗ tay than:

- Đại soái quả nhiên anh minh, nói đúng cả, không sai, quả thật như vậy! Trên thực tế, Vệ Xu đã tới Tín Nghĩa các, đã đứng về phía Tào Mãn, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, Tào Mãn khống chế Hạ Hầu gia đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, càng vào lúc này, y càng không dám bất cẩn sơ sẩy, không dám tự ý rời khỏi địa bàn của mình, vậy nên Ngưu mỗ đã thành mấu chốt! Không biết Bàng soái có tính toán gì không?

Tim Bàng Quán đập thình thịch, nhưng lại thả lỏng thân mình, dựa vào lưng ghế, làm ra vẻ hờ hững bình tĩnh nói:

- Đây là việc nhà Hạ Hầu gia, đâu có quan hệ gì tới chúng ta?

Miêu Nghị: -Nếu lúc này Đại soái khởi sự, ta xuất binh khỏi U Minh,

giúp Đại soái một tay, lại có thêm Hạ Hầu gia toàn lực chông đỡ, không biết Đại soái có thể có phần thắng?

Trần Hoài Cửu nắm chặt hai tay, trong đầu lóe lên bốn chữ: cơ hội trời cho!

Bàng Quán bổng đứng dậy, không kiềm chế được nữa, chắp tay phía sau, đi qua đi lại trong đại sảnh, ánh mắt lập lòe ánh sáng, dã tâm của lão hoàn toàn bộc phát rồi.

Miêu Nghị ngồi im, cũng không hối lão, cứ nhìn lão đi tới đi lui trước mặt mình vậy thôi.

Bỗng nhiên, Bàng Quán bước nhanh tới trước mặt hắn. Từ trên cao nhìn xuống, nói với hắn:

- Nếu Đại đô đốc giúp Tào Mãn nắm được thực quyền Hạ Hầu gia, xong việc y đổi ý thì phải làm sao?

Miêu Nghị đứng lên, mỉm cười nói: -Nếu đại soái không ra tay, y có đổi ý chúng ta cũng không mất gì! Huống hồ, không phải ta chỉ mới ở U Minh cùng Tào Mãn một, hai năm, một số chuyện của y, người khác không biết nhưng ta lại rõ mồn một, y quản lý việc kinh doanh của Hạ Hầu gia đã lâu rất thỏa đáng, có thể ta không làm gì được y, nhưng nếu y dám đổi ý trong thời gian ngắn, thứ trong tay ta cũng đủ để khiển y rớt đài!

Ánh mắt Bàng Quán sáng lên:

- Đại đô đốc năm được nhược điểm gì của y? Miêu Nghị từ chối khéo:

- Hiện giờ đại soái bảo ta làm lộ quân bài cuối cùng, có phải hơi làm khó người khác rồi không? Nói chung, nếu không nắm chắc, đại soái cảm thấy ta sẽ dám mưu đồ việc này ư?

Bàng Quán cũng biết hiện giờ mà bảo người ta lật lá bài mấu chốt lên thật không nên lập tức liếc qua, nhìn chòng chọc Miêu Nghị:

- Đại đô đốc muốn gì?

Lão còn lâu mới tin Miêu Nghị tự nhiên muốn giúp lào việc lớn này, cũng không tin chỉ vì để cưới cô con gái chưa gặp của lão mà Miêu Nghị có thể mạo hiểm lớn như vậy, chắc chắn có mưu đồ!