Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?

Chương 38: Kế hoạch mới



Lời nói đó của cô đã trở thành một trong những vấn đề được bàn tán xôn xao nhất lúc bấy giờ. Từ việc tranh cãi vấn đề vô sinh đến việc nhìn nhận những quan điểm, đánh giá của người khác về mình. Có người thương cô nhiều hơ, mong muốn được đứng về phía cô để bảo vệ người con gái bất hạnh phải chịu nhiều đau đớn. Có người lại nghĩ cô làm vậy chỉ để lấy được lòng cảm thông từ mọi người chứ không hề có những chuyện cô nói.

Cuộc họp báo vẫn tiếp tục diễn ra trong sự chờ đợi của biết bao nhiêu người. Có những câu hỏi họ rất muốn biết câu trả lời nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu từ cô. Vì vốn dĩ những câu hỏi đó là những câu hỏi ăn sâu vào đời tư của cô.

- Trước khi làm con gái nuôi của Hứa gia cô có thân phận gì không ? Và tại sao lại có cơ duyên gặp gỡ người của Hứa gia ?

Một phóng viên nam đưa mic về phía cô rồi hỏi. Bất giác cô lại nhớ đến những ngày khi còn ở nhà với mẹ và chị Lục An. Tuy rằng mẹ cô đối xử với cô không tốt nhưng lại luôn có chị hai ở bên cạnh. Trong lòng cô lại dậy lên cái nỗi nhớ chị vô bờ, chẳng biết lúc này chị đang làm gì, bệnh tình của chị tiếng triển đến đâu rồi.

- Trước khi làm con gái nuôi của Hứa gia tôi chỉ là một cô học sinh bình thường. Vô tình ngày hôm đó tôi gặp được đại tiểu thư của Hứa gia. Cơ duyên may mắn đưa tôi đến và được làm con của ba mẹ.

Sau màn ảnh nhỏ, Hứa lão gia và Hứa phu nhân cũng đang theo dõi từng câu trả lời của cô. Ba cô chỉ im lặng nhìn cô còn mẹ cô sớm đã rơi nước mắt vì những câu nói của con gái. Ai biết được đứa con gái tội nghiệp của bà lại mang nhiều tâm tư đến vậy.

Phóng viên nam kia có lẽ là vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của cô nên vẫn cố ý chen lên bên trên để hỏi tiếp. Nhưng rồi hắn lại bị một cô gái chắn ngang và cướp lấy cơ hội được hỏi. Nhìn cô ta cũng chừng khoảng ba mươi tuổi, tay đã có nhẫn kết hôn.

- Chị có suy nghĩ gì về việc hợp đồng liên tục bị hủy và chị có thể trả được số tiền đền bù hợp đồng hay không ?

Cô có suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.

- Scandal của tôi hiện tại đang là tâm điểm xấu nên việc các nhãn hàng và các thương hiệu lần lượt hủy bỏ hợp đồng là điều khó có thể tránh khỏi. Còn về việc bồi thường tôi nhất định sẽ dùng chính năng lực của bản thân để trả hết khoản tiền đó.

Tất cả các phóng viên vẫn nhao nhao tranh nhau để có thể bước lên hỏi cô. Lục Vy vẫn từ từ trả lời tất cả các hỏi. Buổi họp báo diễn ra từ mười hai giờ trưa và cho đến bây giờ đã là hai rưỡi chiều. Dường như họ đã soạn trước câu hỏi để hỏi cô, khi cô vừa trả lời xong câu này liền có câu hỏi khác với theo.

- Sau vụ bê bối này chị có dự định nào chưa ?



Bây giờ cô dường như đã mệt mỏi, bụng cũng đang biểu tình không ngừng nghỉ. Đôi mắt cô như mờ dần đi, cả cơ thể đang mệt mỏi nay lại chỉ muốn nghỉ ngơi sau hai tiếng rưỡi trả lười họp báo. Có lẽ đây sẽ là câu hỏi cuối cùng cô trả lời.

- Tôi vẫn chưa có dự định nào cả. Nhưng hiện tại tôi sẽ cố gắng để giải quyết vụ bê bối của bản thân mình trước.

Đôi mắt cô díu lại, dường như đã rất mệt mỏi. Có một người chạy từ phía sau lên, chen lên một hồi mới tới được gần cô. Nhưng hắn chưa kịp hỏi gì thì cô đã ngay lập tức cho dừng buổi họp báo lại.

- Được rồi, buổi họp báo đến đây là kết thúc. Cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây.

Cô bước sang một bên rồi cúi đầu như để cảm ơn rồi mới quay người đi vào trong cánh gà. Phía dưới liền nhốn nháo muốn chạy đuổi theo cô vì họ còn biết bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi cô. Nhưng rồi không đuổi theo được đành phải ngậm ngùi rời đi.

- Chuyện của Phó phu nhân sao rồi ?

Cô ngồi xuống ghế cầm lấy chai nước rồi uống cạn. Sau hai tiếng rưỡi họp báo cô đã quá mệt với những câu hỏi dồn dập nhưng ít nhiều nó giúp cho thắc mắc của mọi người về cô được giải đáp. Tuy nhiên có những câu hỏi quá riêng tư cô cũng không tiện trả lời.

- Đúng là Phó phu nhân đã tung tin chị vô sinh cho giới truyền thông. Tuy là đã xóa đi dấu vết nhưng em vẫn có thể tìm thấy vài dấu vết còn xót lại.

Tiêu Duệ đưa cho cô một số tài liệu liên quan đến việc Phó phu nhân đã bán tin tức của cô ra ngoài. Từ việc thuê người đến việc trả cho người đó bao nhiêu đều được ghi lại rõ ràng trong này. Cô nhíu mày, nhìn từng hình ảnh mà bàn tay vô thức nắm lại. Tại sao bà ta lại làm vậy với cô ? Đây là muốn khiêu chiến với cô sao ? Nhưng nếu vậy thì anh sẽ khó xử lắm. Cô nên nhịn vì anh hay chiến đấu vì cô đây ?

- Có tin tức gì về Minh Lâm chưa ?

Cô đặt sấp tài liệu xuống bàn rồi hỏi Tiêu Duệ. Nhưng thứ cô nhận lại chỉ là cái lắc đầu thở dài của nó. Trong tim cô bỗng chốc quặn thắt chẳng hiểu tại sao lại khó thở đến mức vậy. Đã mấy ngày nay anh không liên lạc với cô cũng chẳng đến công ty. Cửa nhà Phó gia lại đóng chặt không hề mở lấy một lần nên cô đang nghi ngờ rằng anh đã bị trừng phạt theo quy định của Phó gia. Cô không nắm chắc nó là những gì nhưng đã là Phó gia thì nhất định sẽ vô cùng nặng.

Cô cầm lấy điện thoại trên bàn rồi nhìn vào tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô. Đã vài ngày trước gần một tuần rồi, anh thực sự không sao chứ ?



- Chị Lục Vy, chị không sao chứ ?

Tiêu Duệ bên cạnh quơ quơ tay trước mặt cô làm cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Lục Vy nhìn lên đồng hồ rồi đứng dậy.

- Không có gì. Chúng ta đi đến Phó gia một chuyến.

Tiêu Duệ vừa nghe thấy hai chữ "Phó gia" liền sởn gai ốc. Có phải là nó đang nghe nhầm hay không ? Nhìn cô bước ra đến cửa nó liền chạy đuổi theo.

- Chị thực sự muốn đến đó sao ? Trong khi scandal vẫn còn chưa hạ nhiệt ?

Cô bỗng chốc khựng lại, suy nghĩ về hoàn cảnh của bản thân hiện tại. Nếu như bây giờ đến Phó gia họ thực sự sẽ cho cô vào sao ? Nhất định là không. Nhưng rồi trong đầu cô nảy ra một ý tưởng. Căn nhà họ đang ở là căn nhà ngày trước cô đã sớm quen thuộc. Từng đường đi nước bước đều được cô nắm trong lòng bàn tay. Và nếu như bây giờ họ có giam anh ở đâu đó thì nhất định chỉ có hai chỗ. Một là căn phòng phía Bắc trên lầu ba hai hay căn hầm ở sâu dưới lòng đất.

- Không đến Phó gia nữa, chúng ta đi về.

Cô mỉm cười đầy thần bí rồi đi thẳng ra xe trở về Hứa gia. Trên suốt con đường đi Tiêu Duệ chỉ thấy cô chăm chú xem cái gì đó nhưng lại không biết được rằng nó là cái gì. Nhưng rồi nó cũng nhún vai mặc kệ, nhiệm vụ của nó là giúp đỡ cô chứ không phải tò mò chuyện của cô.

Tiêu Duệ nhanh chóng lái xe ra thẳng đường cao tốc. Cô vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại để mặc cho phía sau là tiếng gọi của cánh phóng viên. Rất nhanh xe dừng lại trước cửa Hứa gia, cô mở cửa xe bước xuống.

- Em về đi, chị muốn nghỉ ngơi một lát.

Cô nhìn vào trong xe rồi nhắc nhở Tiêu Duệ. Con bé hiểu ý cô cũng không vòng vo nhiều mà gật đầu.

- Vâng.