Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 57



Ban đêm.

Bạch Tiểu Nhung tốn 3 ngày trời đi hết cái sơn trang nghỉ dưỡng, cũng biết một bí mật có thể tăng lượt xem.

Sơn trang này, cũng là nơi người ta hay đồn đại, vào buổi tối có thể thấy phượng hoàng lửa bay khắp nơi!

Kích thích!

Bạch Tiểu Nhung liền thay một thân quần áo đen cho hòa nhập với đêm đen, khẽ khàng đẩy cửa đi ra ngoài.

[???]

[Này Nhung live trễ quá nha!]

[Lần này lại quậy phá ai vậy hả con trai?]

Bạch Tiểu Nhung lựa bình luận trả lời: "Đi xem phượng hoàng, cho mọi người mở rộng tầm mắt." Thật ra là vì tích phân đó.

[Phượng Hoàng à, nghe nói tộc nhân khan hiếm lắm.]

[Niết bàn trùng sinh thì tốt, nhưng sinh nở là một vấn đề.]

Bạch Tiểu Nhung tò mò: "Tại sao?"

[Vì đa số đều là nữ giới, làm ăn kiểu gì?]

"..." Bên vị diện tu chân chắc không có kĩ thuật thụ tinh nhân tạo đâu nhỉ.

Vừa đi vừa trò chuyện, lá gan của Bạch Tiểu Nhung cũng phình to hơn. Cậu lấy đèn pin rọi đường, cẩn thận dè dặt mà đi đường núi.

Sơn trang dựa núi, vì tiện cho khách tham quan muốn leo núi nên tạo một đường lên núi. Tuy gập ghềnh chút, nhưng chỉ cần cẩn thận là sẽ không xảy ra chuyện rớt núi.

Gió lạnh lùa qua tán cây có âm thanh sột soạt, ban đêm độ ấm rất thấp, hơi lạnh lướt qua gò má, Bạch Tiểu Nhung nín lại tiếng hắt hơi, xoa mũi: "Lạnh quá, biết vậy mặc thêm áo khoác rồi."

[...Làm nũng cũng vô dụng nha Nhung, má đã đánh thưởng rồi!]

[Lấy tích phân tôi vừa gửi mua áo khoác đi, Guccy hay Adias gì đều được!]

[Giàu dữ!]



Bạch Tiểu Nhung: "..." Tích phân không đủ để cậu mua sách dị năng, sao mà bỏ được mua áo khoác xịn?

Xào xạc

Tiếng bước chân đạp trên lá cây phát ra âm thanh từ đằng sau truyền đến làm Bạch Tiểu Nhung tạm ngừng lại. Cậu tắt đèn pin, lọ mọ mà nấp vào lùm cây, cố gắng không phát ra âm thanh nào, dạt ra một mảnh lá cây, nhìn qua khẽ hở.

Một đám thanh niên ăn mặc đồng bộ trang phục màu xanh dương, trên tay cầm theo ngọn đuốc soi đường, đang thảo luận cái gì đó.

Bạch Tiểu Nhung không hó hé: "..." Thời đại nào rồi còn dùng lửa soi đường, không có tiền mua đèn pin hay gì?

Cậu loáng thoáng nghe có tiếng nói.

"Hôm nay...cuối cùng...ra rồi..."

"Ừ...đừng để bị phát hiện..."

"Không ngờ...thật là có..."

Người đi xa, Bạch Tiểu Nhung mới vọt ra, chầm chậm đuổi theo sau. Tuy căng thẳng muốn chết nhưng vì tích phân, cậu nhịn!

[Làm gì mà thần bí?]

[Nhung lại dính vào chuyện kì lạ.]

[Phong cách livestream càng ngày càng có xu hướng...]

[Kịch tính!]

Bạch Tiểu Nhung ngày nào cũng chăm chỉ luyện dưỡng sinh, cậu còn dùng 5000 tích phân đổi lấy một phần bí kíp cậu định bụng là để mạt thế dùng, ai ngờ bây giờ lại có đất diễn.

Đường đi càng ngày càng vắng vẻ, cây cối cũng thưa thớt, cậu có cảm giác, đường đi càng ngày càng trống trãi. Giống như đi xuống núi?

Nguyên đường đi Bạch Tiểu Nhung không dám bật đèn pin mà là thả ra hệ thống làm nó bay trước dò đường, cậu cẩn trọng đi theo.

Ruồi nhiều tay nhiều mắt, báo cáo: [Kí chủ, có cái lăng mộ, bọn họ trèo xuống dưới cả rồi.]

Lăng mộ? Cổ mộ? Bọn họ là đám trộm mộ sao?

Bạch Tiểu Nhung có rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng không ai giải đáp, chỉ đành bật lên đèn pin, đi qua bên kia nhìn một cái: "Thời nào rồi mà còn có lăng mộ nữa chứ?"

Sau tảng đá to có một cái hố hình vuông, cầu thang bằng đất dẫn xuống dưới, giống như vừa bị khai quật không lâu, có mùi đất rất nồng, nhưng cậu còn nghi hoặc: "Nhưng quật mộ tại sao không làm ban ngày ta?"



"Vì bọn họ là nhập cư trái phép mà."

Có tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến làm Bạch Tiểu Nhung nhảy dựng, phản ứng đầu tiên là muốn chạy.

"Tiểu Nhung, là tôi. Thuần Vu Yến."

Cậu vừa chạy hai bước đã khựng lại, chiếu đèn pin qua xem: "..." Tại sao lại gặp hắn nữa? Party bạch tuộc vừa qua hơn nửa tháng, hắn còn chưa về thành phố S?

[Thuần Vu có duyên với Nhung lắm, tại chỗ kết hôn đi!]

[Kết đi! (dâng lên hoa tươi.jpg)]

[Đẹp trai quá!(chãi nước miếng.jpg)]

Thuần Vu Yến cũng mặc màu đen nguyên cây, hắn cũng rất ngạc nhiên khi đụng mặt Bạch Tiểu Nhung ở đây. Hài hước nhìn ai đó bị dọa cho dựng lông: "Sao cậu lại ở đây?"

Bạch Tiểu Nhung nhìn gương mặt thân quen kia, cảm thấy an tâm hơn nhiều, lon ton chạy lại gần: "Tôi đi dạo."

"..." Chắc hắn tin.

Thuần Vu Yến kéo Bạch Tiểu Nhung rời khỏi chỗ này: "Ban đêm hạ mộ không khí rất lạnh, đứng gần cũng sẽ bị âm khí bám lên. Về trước đi."

Cậu đành nghe lời quay gót đi theo: "Âm khí nhập thể? Anh cũng tin quỷ thần à?" Cậu không dám tùy tiện xuống dưới, về cũng hợp ý.

Thuần Vu Yến: "Không có, tôi theo đạo khoa học."

"..."

Bạch Tiểu Nhung đổi chủ đề: "Những người đó là...?"

Thuần Vu Yến: "Là đội khảo cổ. Lăng mộ này cũng là vừa mới phát hiện, đang khai quật lối vào."

Bạch Tiểu Nhung không hiểu lắm: "Sao không dùng đèn pin?"

Thuần Vu Yến cởi áo khoác ra, đắp lên vai cậu: "Vì lửa có độ ấm, ở dưới lăng mộ có đồ vật dơ cũng sợ lửa. Đó là cách nói có rất lâu rồi."

Hắn cười cười: "Cậu là sổ tay 1000 câu hỏi vì sao thành tinh à, Tiểu Nhung?"

"..."