Phong Thần Ký

Chương 2: Ti Mệnh



Quyển 1: Ti Mệnh (Tiền Truyện)

Chương 1: Ti Mệnh

-Ti Mệnh…

Giọng nói trong trẻo quen thuộc mang theo nỗi lo lắng lờ mờ vang lên trong đầu óc gã. Nghe thanh điệu dường như là giọng của một thiếu nữ nhỏ tuổi. Đối với giọng nói này, gã cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không thể nào nhớ ra được thiếu nữ quan tâm mình kia rốt cuộc là ai.

“Là ai? Là ai đang gọi ta?” Gã muốn mở mắt ra để nhìn xem thiếu nữ kia thế nào, thế nhưng từ trong đại não truyền đến một cơn nhức nhói làm cho gã không cách nào mở mắt ra được, thậm chí cơ thể còn run lên một hồi nữa.

Bên tai lại xuất hiện cái thanh âm quen thuộc đó, ngữ điệu dường như đang rất lo lắng, thiết nghĩ có lẽ là do cơn run người nhè nhẹ khi nãy. Trong cơn hốt hoảng lo sợ của cô gái, gã cảm nhận được ở bên cạnh cô gái còn có thêm một người nữa. Dường như cô gái đang van xin người này cứu sống gã.

“Vì sao mình lại bất tỉnh thế này?” Gã nhất thời không nhớ ra được lý do mình bị như thế này, đang cố lục lọi trong đầu óc thì bỗng đại não đau nhức dữ dội. Cơn đau không phải do hắn cố gắng suy nghĩ, mà là bị một ngoại vật đâm vào.

Bên tai bây giờ không còn là tiếng của cô gái kia nữa, mà thay vào đó là giọng nói hơi trầm, nghe có vẻ như là của một người đàn ông trung niên tuổi chừng bốn mươi năm mươi. Người này có lẽ chính là người khiến cho đại não hắn bất chợt trở nên đau nhói như vậy. Gã lờ mờ nghe được đối thoại của người đàn ông và cô gái kia, có lẽ do khoảng cách hơi xa, thế nên gã không nghe được toàn bộ nội dung. Thiết nghĩ cũng là xoay quanh tình trạng bệnh tình của gã mà thôi.

Lại chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói dịu dàng kèm theo nỗi lo lắng kia lại vang lên trong đầu hắn:

-Ti Mệnh ca ca…

Có vẻ như sức lực của hắn đã hồi phục đáng kể, rốt cuộc sau một lúc đã có thể mở mắt ra được. Do nhắm mắt quá lâu, thế nên khi vừa tiếp xúc với ánh sáng, dù ánh sáng ở chỗ này hơi mờ ảo, nhưng khi chạm vào mắt thì hắn liền nhắm lại.

Hắn nghe được tiếng reo lên của cô gái, đó là tiếng reo vui mừng khôn tả, thậm chí trong tiếng vui mừng còn có tiếng nấc nữa.

-A ba, Ti Mệnh ca ca tỉnh lại rồi…

Cô gái vội gọi phụ thân lại, hắn mơ hồ nhìn thấy được có một khuôn mặt trung niên nhìn chằm chằm mình. Đúng như hắn suy đoán, người đàn ông này tuổi đã ngoài tứ tuần, làn da hơi ngăm đen, gương mặt chữ điền vuông vứt, trông có vẻ rất có học thức, trong đôi mắt đen ẩn chứa tang thương năm tháng, chắn hẳn là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện.

-Không nên vội, từ từ chậm rãi thôi…

Người đàn ông bàn tay hơi thô đặt lên trán hán, nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi lần như vậy từ đỉnh đầu có một dòng lực lượng ấm áp nhẹ nhàng chậm rãi chạy khắp thân thể hắn, cơn đau nhứt tan biến đi phần nào, sức lực phục hồi tốt hơn nhiều.

Cuối cùng một lúc sau, gã mới nhìn rõ được người đàn ông này. Lại nhìn qua bên cạnh, đó là một cô gái chừng mười một mười hai tuổi, gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng lắp lánh, trên khóe mắt hơi ẩm ướt, chắc là do vui mừng quá. Tuy đang mặc một chiếc áo được làm bằng lông thú rất dày, nhưng từ trên gương mặt mà phán đoán, chắc hẳn làn da rất đẹp, chừng mấy năm sau tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

-Ti Mệnh ca ca, rốt cuộc huynh cũng tỉnh lại rồi.

Cô gái bởi vì vui mừng quá mà quên mất việc gã vừa mới hồi tỉnh, mà cả a ba của cô cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy cô nhún người lên, nhảy xổm tới chỗ hắn, hai tay nhỏ nhắn dang rộng ra ôm lấy cổ của hắn mà khóc lóc.

Hắn khẽ rên lên một tiếng, rồi sau đó lại nằm thẳng xuống giường lại. Hắn vốn đã rất yếu sức rồi, bây giờ lại thêm cô gái tinh nghịch hoang dã này đè lên người, quả thực mà nói đúng là muốn bất tỉnh thêm một lần nữa.

-Tương nhi, con định giết hắn luôn à?

A ba của cô giật mình, lập tức nghiêm giọng quát một câu. Lúc này cô gái gọi là Tương nhi mới sực tỉnh ngộ, lập tức thả tay ra khỏi người hắn.

-Ti Mệnh ca ca, Tương nhi xin lỗi, Tương nhi mừng quá nên… nên…

Tương nhi hai mắt lại đỏ lên, giọng lệ óng ánh làm cho đôi mắt phượng càng thêm lấp lánh, phối hợp với bộ dạng hối lỗi của nàng, tình huống thế này thương còn không hết, ai mà nỡ phạt nàng ta chứ.

-Ta không sao.

Ti Mệnh nặng nhọc thở ra một hơi, nhìn thể hình cô gái Tương nhi này nhỏ nhắn là vậy, thế nhưng lại nặng kinh hồn, nếu đè thêm chừng mười giây nữa, chắc là gã tắc thở luôn quá. Nhưng dù vậy, trông bộ dạng làm nũng đáng yêu kia, Ti Mệnh chỉ đành ôm cục giận trong lòng, miệng nhẹ nhàng an ủi mà thôi.

Nghe Ti Mệnh không trách mắng, Tương nhi hơi sáng lên, tuy nhiên lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của a ba mình thì liền tụt cảm xúc xuống, trở về với bộ dạng hối lỗi khi nãy, thậm chí còn muốn đáng yêu hơn, đầu thì gục xuống nhìn hai mũi chân, đôi bàn tay nhỏ nhắn thì cầm tay áo mà vò vò.

Người đàn ông lắc đầu, xem chừng đã quá quen với tính cách này của con gái mình. Lại chuyển dời sự chú ý lên Ti Mệnh. Lúc này Ti Mệnh gương mặt vẫn còn tái nhợt, trên đầu thì băng bó khăn trắng, mặt thì có vài chỗ bị bôi lên một lớp dung dịch màu xanh. Có thể nhìn thấy trong lớp dung dịch này có lẫn một chút chất màu đỏ, chắc hẳn là máu của gã. Đôi mắt thì có chút bần thần, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Người đàn ông thở dài một hơi, giọng hơi trầm nhưng chứa đựng sự quan tâm ấm áp, nói:

-Ti Mệnh, thương thế trên người con bây giờ vẫn còn rất nặng, phải tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa mới mong khỏi được. Những chuyện khác trong bộ lạc tạm thời không cần quan tâm, ta sẽ nói một tiếng với A Công, ông ấy sẽ thông cảm thôi.

Nói rồi, người đàn ông đứng dậy, ôm cái hộp gỗ được đặt ở trên bàn kia đeo lên vai. Sau đó thì nhẹ nhàng gõ đầu Tương nhi một cái, ý bảo chuẩn bị rời khỏi đây. Tương nhi *ư* một tiếng khe khẽ, bởi vì khuất tầm mắt của người đàn ông nên ông không thấy được cô nàng đang bĩu môi, hai má căng phồng bầu bĩnh, dĩ nhiên là đang hờn dỗi nên mới làm ra gương mặt như vậy.

Bỗng cô nàng phát hiện gương mặt xấu của mình bị một người phát hiện, đó chính là Ti Mệnh ngồi trước mặt mình. Chắc hẳn là do xấu hổ, gương mặt Tương nhi ửng hồng lên một mảng, lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng thật nhanh, như thể sợ ai đó bắt quả tang vậy.

Ti Mệnh không khỏi bật cười, nhưng vừa động đậy một cái là thân thể lại nhói lên, đau đến nỗi muốn chảy nước mắt cả ra. Còn người đàn ông thì hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì với cái tính nghịch ngợm thì hành động như vậy cũng là bình thường, hẳn là làm mặt xấu rồi bị phát hiện đây này.

Người đàn ông lắc đầu, rồi sau đó nhấc chân định bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên trong đầu suy nghĩ gì đó lóe lên, bước chân của ông hơi chần chừ. Cuối cùng quay mặt lại nhìn Ti Mệnh, trong ý tứ như đang thương hại kèm theo nỗi cảm thông, ông nói:

-Ti Mệnh, lần sau không nên làm như vậy nữa. Không thể trở thành Dị sĩ, vậy thì chấp nhận… làm một người bình thường cũng được.

Dứt lời, người đàn ông lại thở dài lần nữa rồi mới bước ra khỏi phòng. Xuyên qua bức tường, Ti Mệnh nghe được tiếng cửa đóng sầm lại, người đàn ông và Tương nhi đã rời khỏi đây rồi.

Gian phòng nhỏ với ánh đèn dầu lờ mờ hiu hắt chỉ còn lại một mình Ti Mệnh, không gian không tính là quá im lặng, bởi vì bên ngoài có tiếng gió thổi vù vù rít lên, mà gã thì đã quá quen với loại cô độc tịch mịch này rồi, thế nên cũng chẳng làm ra bộ dạng ể oải gì.

Hắn ngồi trong gian phòng, lưng tựa vào vách tường, đầu hơi gục xuống, gương mặt trầm tư bắt đầu nhớ lại bản thân mình. Tên của hắn gọi là Ti Mệnh, năm nay mười hai tuổi. Chỗ mà hắn đang sinh sống là một tiểu bộ lạc tên U Đô. Mà Ti Mệnh vốn không phải là người của U Đô bộc lạc, hắn là một đứa trẻ mồ côi được A Công U Đô bộ lạc mang về từ lúc còn đỏ hỏn.

Sở dĩ Ti Mệnh bị trở thành bộ dạng như thế này là tìm Thiên Khải quả trên U Đô sơn. Thiên Khải quả thì tìm không thấy, ngược lại bản thân ngã từ U Đô sơn xuống, nếu không có người phát hiện kịp thời, suýt chút nữa đã đi tong cái mạng nhỏ này rồi.

Ti Mệnh tìm Thiên Khải quả là bởi vì Thiên Khải quả có thể giúp Man tộc mở ra Thiên Khải, trở thành Dị sĩ. Bình thường muốn trở thành Dị sĩ, những đứa trẻ trong độ tuổi từ tám tuổi cho đến mười sáu tuổi thông qua phương pháp kích phát huyết mạch của bộ tộc, cúng bái thần linh của bộ tộc để tiến hành Thiên Khải, một khi thành công thì liền có tư cách trở thành Dị sĩ.

Đồng lứa với Ti Mệnh, hầu như toàn bộ đã trở thành Dị sĩ, đi theo trưởng bối trong bộ lạc săn bắt dã thú bên ngoài rồi. Mà hắn thì cho đến bây giờ chưa một lần mở Thiên Khải thành công. Là Man tộc, dù là trai hay gái thì đều trở thành Dị sĩ cả. Khác biệt chính là thành công mở Thiên Khải vào độ tuổi nào, mở càng sớm thì tiền đồ tương lai rộng mở, mà chậm trễ thì con đường tu hành hạn hẹp. Trong lịch sử Man tộc, chưa từng có một Man tộc nào không thể mở được Thiên Khải cả, nhưng có lẽ bây giờ trường hợp này đã xuất hiện rồi. Bởi vì… hắn không có tư chất để trở thành Dị sĩ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm