Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 50



Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, Tống Diệm không dám đi tới Từ Tâm Điện nữa.

Hoàng Thái Hậu không khỏi cảm thấy kì quái, đứa trẻ này luôn tới xin lỗi, sao gần đây lại không xuất hiện dù chỉ một lần, bà sai người đi thăm dò, kết quả một tên thái giám vội vội vàng vàng đi tới, lớn giọng hô: "Thái Hậu nương nương, cấm vệ quân đột nhiên tới bắt người...."

"Cái gì?" Hoàng Thái Hậu nói, "bắt ai?"

Thái giám phủ phục trên mặt đất: "Hình như là đám người Vân Tuyết, Vân Thải, đều bị đuổi ra khỏi cung rồi."

Hoàng Thái Hậu chấn kinh, mạnh mẽ đứng bật dậy: "Ai hạ mệnh lệnh!"

"Là, là Hoàng Thượng."

Hoàng Thái Hậu ngơ ngẩn, từ từ ngồi xuống: "Sao có thể như vậy," bà nắm chặt tay vịn của ghế dựa, "ngươi tận tai nghe thấy sao?"

"Thái Hậu nương nương, trong cung này ngoại trừ Hoàng Thượng, ai dám bắt người của ngài chứ!"

Đúng vậy, ngoài Hoàng Thượng ra còn có ai đâu?

Hoàng Thái Hậu vội vàng đứng dậy, đi tới Minh Đức Điện.

Nghe nói mẫu thân tới, Hoàng thượng mời bà vào, giọng nói nhàn nhạt: "Ắt vì chuyện của cung nữ đi."

Nhi tử quá mức bình tĩnh, trong lòng Hoàng Thái Hậu hơi hoảng: "Hoàng Đế, người vô cớ đuổi bọn họ, dù sao cũng phải có một lí do chứ, đám người Vân Tuyết đã hầu hạ ta bao nhiêu năm, ta đã quen dùng họ rồi, không muốn đổi cung nữ khác."

"Hành vi của bọn họ không đoan chính, dĩ hạ phạm thượng, làm xằng làm bậy... muốn bao nhiêu lí do, Trẫm đều có thể nói cho người nghe!" Hoàng thượng gác bút son, "Mẫu hậu, sau này bất kể là chuyện của Trẫm, hay chuyện của Diệm Nhi người đều không cần xen vào, chỉ cần an dưỡng tuổi già cho tốt là được."

Thân thể Hoàng Thái Hậu lung lay: "Hoàng Đế, lời này có ý gì?"

"Người không rõ hay sao?" Hoàng thượng nâng mắt nhìn bà ta, "cứ bắt Trẫm phải nói rõ từng chuyện từng chuyện một hay sao? Những năm này, Trẫm đối xử với người như thế nào, Thái tử đối xử với người như thế nào, trong lòng người rõ ràng, nhưng Trẫm có điều không hiểu rõ, tấm lòng chân thật của người lại ở đâu?"

"Đúng, trước đây Trẫm được người trợ giúp, bước lên Hoàng vị, nợ người ân tình, cho nên người làm cái gì Trẫm nhất nhất đều đồng ý. Người muốn phong đệ đệ của mình thành Quốc công gia, Trẫm đồng ý phong, người muốn chất nữ gả vào Lưu gia, Trẫm liền ban hôn, người muốn tuyển phi, Trẫm cũng cho phép. Nhưng cho dù là chuyện gì cũng phải có mức độ.... mẫu thân, Trẫm hỏi người một câu, có phải người hi vọng Trẫm sớm chết?"

"Cái gì!" Hoàng Thái Hậu kinh hãi, bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, " ngươi là con trai ruột của ta, ta sao lại muốn ngươi chết sớm?"

"Nếu không phải vậy, thì xin mẫu thân dừng tay, Trẫm thực sự rất mệt mỏi, chỉ hi vọng trong cung có thể yên bình một chút."

Trong phút chốc, khuôn mặt Hoàng thượng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy nhi tử rõ ràng gầy đi, hỏa khí đầy trong lòng Thái hậu khó mà phát tác, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài: "Ta chỉ mong ngươi có thể yêu thương bảo hộ Diệm Nhi."

"Vậy xin mẫu thân đừng mài mòn tình phụ tử giữa Trẫm và Diệm Nhi nữa!"

Hoàng Thái Hậu chấn động.

"Mẫu hậu thỉnh trở về, Trẫm còn có tấu chương phải xem."

"Hoàng Đế..."

"Lui ra đi." Giọng nói của Hoàng thượng lạnh lùng, không nhìn Thái hậu nữa.

Trong lòng biết nhi tử đang tức giận, cho dù tôn quý như Thái hậu cũng không dám làm trái ý, bà chỉ có thể nghe theo.

Chỉ là lúc đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn, nhi tử cao lớn tuấn mĩ năm đó thực sự đã già rồi, vừa rồi nhìn gần, khóe mắt đều có nếp nhăn. Bà vẫn luôn nghĩ cho Thái tử, muốn giữ vững địa vị của hắn ta, nhưng còn Nhi tử của chính bà thì sao? Bà vậy mà lại sơ sót nhi tử của mình.

Đây vốn dĩ chính là nhi tử mà bà thương yêu nhất.

Hoàng Thái Hậu thở dài một hơi, Hoàng đế còn đang bị bệnh, bà sao phải so đo làm gì? Đợi hết bệnh, chỉ cần Hoàng đế không thiên vị Tống Vân, mẫu thân như bà cũng không dồn mọi chuyện tới đường cùng nữa!

................

Chuyện phát sinh trong cung truyền tới tai Tạ Minh Kha, y biết từ nay về sau Hoàng Thái Hậu sẽ không lợi dụng tỷ muội Kỷ gia nữa, rốt cuộc cũng có thể yên tâm, đồng thời đưa ra đề nghị phân nhà với Nhị phòng.

Tạ Nhị phu nhân sống chết không đồng ý, Tạ Minh Kha liền mời Đường tổ phụ Tạ An Lễ tới.

Chuyện xấu của Tạ Minh Thiều cả tông tộc Tạ gia đều biết, ngay cả Tạ Tri Thận cũng ủng hộ nhi tử, Tạ An Lễ đương nhiên sẽ đứng về phía y.

"Đường tổ phụ nói giờ Mùi sẽ tới," Tạ Minh Kha nói với Kỷ Nguyệt, "lúc đó chúng ta tới chính phòng nói chuyện, chỉ cần không động vào Tổ mẫu, Nhị thúc Nhị thẩm không thể chơi xấu được."

"Ừm." Kỷ Nguyệt gật gật đầu.

nói rất ít, Tạ Minh Kha cảm thấy kì quái: "Sao vậy? Có phải là sợ hay không?"

"không phải," Kỷ Nguyệt hơi đỏ mặt, "hình như thiếp...."

"nói đi, chuyện gì?" Tay Tạ Minh Kha đặt lên vai nàng ấy.

"Nguyệt tín của phu nhân chưa tới, đã vài ngày rồi, có lẽ là có hỉ!" Trầm Hương thấy phu nhân xấu hổ, nhanh mồm nhanh miệng nói giúp nàng ấy.

Tạ Minh Kha ngơ ngẩn, tiếp theo liền cười lên: "Còn không mau đi mời đại phu," y gọi Lý Ngọc, "mau đi!"

"Chưa chắc đã phải."

"Bất kể có phải hay không, dù sao cũng phải khám xem sao." Tạ Minh Kha đỡ nàng ấy ngồi xuống, ý cười trên mặt ngày càng sâu, "nàng gả cho ta cũng gần một năm rồi, cũng nên có rồi, có lúc ta cũng nghĩ hay là có chỗ nào sai sót, có phải do ta...."

"Tướng công." Kỷ Nguyệt ngăn cản y nói tiếp.

Tạ Minh Kha bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh: "Xem ra là đúng rồi."

Kỷ Nguyệt đỏ mặt.

Đại phu tới Tạ phủ rất nhanh, bắt mạch cho Kỷ Nguyệt.

Tạ Minh Kha đứng ở bên cạnh, nín thở ngưng thần.

Sau một lúc, đại phu buông tay ra.

"Sao rồi, có rồi phải không?" Tạ Minh Kha vội hỏi.

Đại phu thấy nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt mong chờ, chắp tay thi lễ, chúc mừng: "Chúc mừng Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, phu nhân có hỉ rồi!"

Đúng là thật, Tạ Minh Kha ngày thường ổn trọng bình tĩnh, lúc này suýt nữa nhảy cẫng lên, cố gắng áp chế, tỉ mỉ hỏi đại phu: "... có thể ra khỏi phủ hay không? Bình thường ăn cái gì? Đồ ăn dầu mỡ có được hay không, hay phải ăn uống thanh đạm? Phu nhân hơi gầy yếu, có trở ngại gì hay không?"

một chuỗi câu hỏi, Trầm Hương nghe tới mức trợn nắt há hốc mồm.

Kỷ Nguyệt mỉm cười.

Lần đầu tiên nàng ấy thấy Tạ Minh Kha dài dòng như vậy!

Đại phu cũng kiên nhẫn, nhất nhất trả lời.

Tạ Minh Kha đưa một bao lì xì dày cộm cho Đại phu, sai Lý Ngọc tiễn đại phu ra cổng.

"Có nghe thấy không, nàng phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng," Tạ Minh Kha trở lại cầm lấy tay Kỷ Nguyệt, "nhất định không được tức giận, cũng không được xuất môn, đúng rồi, ta lập tức mời nhạc phụ nhạc mẫu tới, nhạc mẫu nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Dù sao ta cũng không có kinh nghiệm gì, sẽ có chỗ thiếu sót...."

"Tướng công, chàng quên là hôm nay Đường tổ phụ sẽ tới hay sao? " Kỷ Nguyệt nhắc nhở y, "mẫu thân bên đó không cần gấp, thiếp vừa mới có hỉ, không phải đại phu đã nói rồi hay sao? không cần căng thẳng."

Tạ Minh Kha lúc này mới nhớ tới, tay vỗ trán, trầm ngâm: "Vậy thì đợi qua hai ngày nữa."

Y càng kiên định muốn Nhị phòng chuyển đi.

Nhị thẩm trước đây muốn lấy mạng y, nếu như để bà ta biết Kỷ Nguyệt có hỉ, không chừng có thể nghĩ ra chiêu trò âm hiểm gì cũng nên, bà ta tuyệt đối không mong y có con nỗi dõi!

Đợi Tạ An Lễ tới, Tạ Minh Kha bảo Kỷ Nguyệt an tâm chờ đợi, một mình y đi tới chính phòng.

Tạ Tri Kính nhìn thấy Tạ An Lễ, trầm giọng nói: "Đường thúc, Minh Kha là tiểu bối không hiểu chuyện coi như xong, ngài cũng tới tham dự hay sao?" Ông ta không cam tâm bị người ta đuổi ra ngoài, chuẩn bị giáo huấn Tạ Minh Kha một trận, nhưng hôm nay y lại mời Tạ An Lễ tới.

Tạ An Lễ cười cười, chỉ nói chuyện với lão phu nhân: "Lúc Đường ca còn sống, nếu ta về nhà, chuyện đại sự bằng trời cũng gác lại một bên, huynh đệ chúng ta không chuyện gì là không nói với nhau. Đường tẩu, người còn nhớ không?"

Lão phu nhân biết Tạ An Lễ đang tạo áp lực cho mình: "Đường đệ, một nhà Tri Kính từ nhỏ sống ở đây, từ trước tới nay chưa từng rời khỏi."

"nói như vậy, ta cũng từng sống ở đây, trước đây khi chưa phân nhà, Tạ phủ ở Kinh thành đều sống chung với nhau, có phải là cả đời ở cùng nhau hay không?"

Lão phu nhân á khẩu không trả lời được.

"Mỗi phòng đều có vận mệnh của mình, Đường tẩu, ta khuyên tẩu một câu, con cháu tự có phúc của con cháu, đạo lí này Đường ca rất rõ ràng, cho nên đã sớm phân nhà phân nghiệp rồi, là của ai thì nên thuộc về người đó. Minh Kha là nhi tử độc nhất của đại phòng, được nhiều hơn một chút là đương nhiên, hơn nữa những năm này các người luôn sống trong phủ đệ của Tri Thận, Tri Thận cũng không tính toán gì không phải sao? Trong Kinh thành này có ai mà không khen nó nhân hậu?"

nói cứ như là bọn họ vô sỉ không bằng, Nhị phu nhân tức giận nói: "Đường thúc, ngài không thể nói giúp Minh Kha như vậy được, đối xử bất công y như phụ thân vậy, tướng công và Đại bá đều là con cháu Tạ phủ, dựa vào cái gì phụ thân lại phân tài sản như vậy?"

Tạ An Lễ trợn trắng mắt: "Đường ca đã khuất núi rồi, trừ khi ngươi muốn đi gặp mặt trực tiếp, rồi hỏi cho rõ ràng?"

Nhị phu nhân tức tới mức ngã ngửa.

"Minh Kha mời ta đến, để chủ trì công đạo, ta thấy hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, không bằng liền phân nhà luôn, cũng đừng có cãi cọ ồn ào nữa, mọi người nên lưu lại chút tình nghĩa." Tạ An Lễ nhìn lão phu nhân, "Đường tẩu, tẩu thấy thế nào? Năm đó tẩu gả vào Tạ phủ, Gia phụ và nội tử đều giúp đỡ tẩu, tẩu nói xem, ta có thể hại tẩu hay sao? Tri Thận, Minh Kha những năm qua đối xử khắt khe với tẩu hay sao?"

Lão phu nhân đỏ mặt.

Tạ lão gia tử rất có danh vọng, sau khi lão phu nhân gả tới, vẫn luôn kính trọng lão gia tử, cho nên lúc đầu ông ấy để lại rất nhiều sản nghiệp cho Tạ Minh Kha, lão phu nhân không dám phản đối. Tạ An Lễ này giống lão gia tử tới bảy tám phần, lão phu nhân cũng không biết nên nói cái gì nữa.

"Tri Kính, nếu Đường thúc của con đã tới đây, vậy chỉ có thể...."

"Mẫu thân, con sẽ không chuyển đi!" Nhị phu nhân rất không cam lòng, "chuyện bất công như vậy, từ trước tới nay mới thấy lần đầu!"

Tạ Minh Kha thấy bà ta chơi xấu, đã sớm có chuẩn bị: "khế ước nhà đất của Tạ gia đều ở trong tay ta, nếu Nhị thẩm đã không muốn chuyển đi, cũng đừng trách chất nhi không nể tình." nói xong nhìn Tạ Tri Kính, "Nhị thúc, trước khi giải quyết phân nhà, ta có chuyện muốn nói với thúc."

Tạ Tri Kính cười lạnh một tiếng, không nói gì.

"Năm trước ta bị bao vây ám sát ở Lạc Nguyệt Đàm, suýt nữa thì chết, may nhờ có Hoài Viễn Hầu tương trợ mới nhặt được cái mạng trở về.... Ngày hôm đó, biết ta đi tới Lạc Nguyệt Đàm chỉ có người trong phủ đệ này, Nhị thúc cảm thấy, sẽ là ai hạ thủ giết người đây?"

Tạ Tri Kính chấn kinh, lập tức liền nghĩ tới thê tử của mình, nhưng ông ta không lộ ra chút biểu tình nào: "Sợ là bọn đạo phỉ trộm cướp đi."

"Có lẽ là vậy." Tạ Minh Kha nói, "sau đó ta có thề rằng, nếu như lại gặp phải bọn trộm cướp loại này, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt!"

Tạ Tri Kính trong lòng kinh hoảng.

Tạ Minh Kha nói xong, không nói tiếp nữa, mà đi tới cửa ra mệnh lệnh: " Nếu hôm nay Nhị thúc Nhị thẩm không chuyển nhà xong, các ngươi phải giúp đỡ nhiệt tình, cho dù có chuyển tới ngày mai, cũng phải giúp đỡ chuyển thật sạch sẽ."

Đây là muốn cưỡng chế động thủ rồi.

Lúc này tâm trạng Tạ Tri Kính rất phức tạp, nhìn thê tử một cái: "đi thôi, trở về thu dọn đồ đạc!" Dưới danh nghĩa của ông ta có vài tòa trạch viện, tùy tiện chọn một nơi là có thể ở được, nếu chất nhi đã nói rõ ràng tới mức này, còn có thể nói thêm cái gì được nữa?

"Tướng công!" Nhị phu nhân lôi kéo ông ta nói, "tướng công, chàng thực sự muốn...."

"Ta nói đi là đi!" Tạ Tri Kính tốt xấu gì cũng là đàn ông, không đến mức quấn lấy không buông.

Ông ta rảo bước đi ra ngoài.

Nhị phu nhân mất đi sự ủng hộ của trượng phu, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Minh Kha, cũng nhấc chân rời đi.

Nhi tử nhi tức sống sờ sờ bị đuổi đi, lão phu nhân trong lòng sinh ra oán hận, đứng lên nói: "Nếu ngươi đã căm ghét Nhị thúc Nhị thẩm của ngươi như vậy, lão bà tử như ta cũng không làm chướng mắt ngươi nữa! Ta cũng sẽ không ở nơi này nữa!"

Tạ Minh Kha không sợ loại uy hiếp này.

Y cũng không phải kẻ ham hư danh, bên ngoài bình luận như thế nào y không quan tâm, chỉ cần không thẹn với lương tâm mình là được, y nhàn nhạt nói: "Tùy ý Tổ mẫu, người ở đây, ta và Nguyệt Nhi sẽ hiếu thuận với người. Người tới chỗ Nhị thúc, ắt hẳn cũng là một nơi ở tốt."

Lão phu nhân thấy y không thèm giữ mình ở lại, cũng không tự rước lấy nhục nữa, lập tức ra lệnh cho người thu thập hành lí.

Tạ Minh Kha hành lễ tạ ơn Tạ An Lễ: "Nội tử hôm nay có khám đại phu, có hỉ rồi, qua hai ngày cháu nhất định sẽ đăng môn bái tạ."

"Ôi chao, đúng là đại hỉ sự, nhanh đi nói cho phụ thân ngươi hay." Tạ An Lễ vỗ vỗ bả vai y, "Đường ca thương nhất là ngươi, lúc sắp đi cũng dặn dò ta chiếu cố ngươi nhiều hơn. Là Tri Thận tâm địa tốt, nên mới bao dung cho chúng mãi, đến nay cũng coi như thanh tịnh rồi....Đợi phụ thân ngươi khỏi bệnh trở về, các ngươi sẽ trôi qua những ngày hạnh phúc."

Ông cười híp mắt, cáo từ rời đi.

Bởi vì sự quyết tâm của Tạ Minh Kha, Lão phu nhân và Nhị phòng rất nhanh liền rời khỏi Tạ phủ, Tạ Minh Châu nhìn thấy một hàng xe chở đồ đạc được kéo đi, trong lòng tràn đầy hận ý, nhưng không nghĩ ra bất kì biện pháp nào.Ca ca vì ả ta mà chịu khổ trong ngục, hơn nữa ả lại bị Công chúa ghét bỏ, Tống Vân lại không thích ả, còn có thể làm sao được?

Ả tức giận đập vỡ bộ ấm trà còn dư lại trong sương phòng, cúi đầu rời khỏi phủ đệ mà ả đã ở rất lâu.

Trong nhà liền trở nên an tĩnh.

Tạ Minh Kha phái hộ vệ canh gác tuần tra ở cửa lớn, cửa sau, các vị trí ngõ ngách.

"Sau này không cần sợ hãi nữa, có thể an tâm dưỡng thai rồi, ta đã viết thư cho phụ thân," Tạ Minh Kha ôn nhu nói, "chỗ nhạc phụ nhạc mẫu cũng đã thông báo rồi, để họ ngày kia tới đây, chúng ta cũng tiện thu dọn lại, để có những chỗ trống."

Kỷ Nguyệt cười: "Chàng thực sự để mẫu thân ở lại đây sao?"

"Sao nào?"

"Mẫu thân ở đây, phụ thân làm sao sống qua ngày!" Kỷ Nguyệt biết tình cảm phu thê giữa hai người họ, phụ thân làm sao rời khỏi mẫu thân được, "tự bản thân thiếp có thể ứng phó, chỉ cần mời thêm vài bà tử có nhiều kinh nghiệm là được."

"thật sao?" Tạ Minh Kha không yên tâm.

"thật, chàng càng như vậy càng căng thẳng, như vậy thiếp càng cảm thấy sợ hãi."

Tạ Minh Kha nghĩ nghĩ: "Vậy thôi, thử trước xem sao, nếu như không ổn, lại mời nhạc mẫu qua."

"Vâng." Kỷ Nguyệt dựa vào lòng y, "chỉ cần tướng công ngày ngày trở về, bồi thiếp trong chốc lát là được."

Y cười lên: "Cái này đơn giản nhất."

Nhìn gò má hơi hơi phiếm hồng của thê tử, y cúi đầu ôn nhu hôn nàng ấy.

Tin tức Tạ phủ phân nhà truyền tới Kỷ gia từ lúc buổi sáng, nghe nói bọn họ chuyển đồ từ trưa tới tối, sau đó tin tức Kỷ Nguyệt có hỉ truyền tới, lúc đó trời cũng tối mịt rồi.

Phu thê Kỷ Chương vô cùng vui mừng, Liêu thị nói: "Rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi, nếu không thực sự phải đón Nguyệt Nhi về nhà mẹ đẻ ở đấy!"

"Cũng không xem xem Tạ đại nhân là ai," Kỷ Đình Nguyên nói, "có chuyện gì mà hắn không giải quyết được hay sao, lo lắng suông."

"Ta lo lắng nhất chính là ngươi đấy!" Liêu thị nhìn thấy nhi tử liền ghét bỏ, "Tạ đại nhân còn nhỏ hơn ngươi mà sắp có con rồi, còn ngươi thì sao? Cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm loạn, cô nương tốt không muốn, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Nếu ngươi thành gia lập nghiệp rồi, ta quản nhiều một chút cũng chẳng thấy mệt." Bà chỉ chỉ Kỷ Dao, "Dao Dao còn hiểu chuyện hơn ngươi, nó muốn gả cho người khác dễ hơn ngươi nhiều."

"Vậy sao?" Kỷ Đình Nguyên hoài nghi, "cái này chưa chắc, tính cách muội muội...."

Lửa còn đốt tới trên người nàng, Kỷ Doa gắp một cái bánh ngó sen nhét vào miệng Kỷ Đình Nguyên: "Ăn cơm của huynh đi, cẩn thận bị nghẹn."

Muội muội là muốn làm hắn ta nghẹn chết hay sao? Miếng bánh to như vậy!

Kỷ Đình Nguyên bị sặc ho vài tiếng.

"Nương, đừng để ý ca ca," Kỷ Dao nói, "tuổi của huynh ấy cũng không lớn, người xem trong triều cái đại nhân gì....."

"Bao đại nhân,"Kỷ Chương nghe ra ý của nữ nhi, "Bao đại nhân đã ba mươi rồi, vẫn chưa cưới thê tử."

Liêu thị bị hai cha con này chọc tức tới mức không biết phát ra kiểu gì, hừ một tiếng: "Các người đều bao che nó, sau này gây họa các người tự đi mà xử lý!"

Muội muội thật tốt, Kỷ Đình Nguyên niết niết vạt áo muội muội ở dưới bàn.

Kỷ Dao trợn mắt, vừa rồi còn nói nàng tính cách không tốt không gả được ra ngoài.

Kỷ Đình Nguyên nhe răng cười: "Muốn cái gì, ca ca mua cho muội, vừa nhận được bổng lộc."

"Muốn chân châu, muốn bảo thạch!"

"Được được được, ngày mai mua cho muội, đúng lúc ngày mai hưu mộc."

Ca ca ngoan như vậy, Kỷ Dao liền không so đo nữa, có điều tỷ tỷ có hỉ rồi, khẳng định phải đánh một chiếc khóa vàng tặng cho cháu trai hoặc cháu gái: "Chúng ta tới Ngọc Mãn Đường đặt trước khóa vàng, tiệm bọn họ gia công tinh tế, đợi làm xong cũng phải mất một khoảng thời gian."

Kiếp này tốt hơn kiếp trước, Tạ gia Nhị phòng sớm chuyển ra ngoài, cũng tránh cho kết cục cuối cùng bị Tạ Minh Kha giết chết, sau này nước sông không phạm nước giếng cũng coi như là kết cục tốt nhất, đương nhiên tiền đề là Nhị phòng không gây chuyện.

Kỷ Đình Nguyên nói: "Tốt, vậy thì đánh một đôi khóa vàng."

Liêu thị nghe thấy hai huynh muội thương lượng chuyện quà tặng, tâm trạng lại trở nên vui vẻ, nhắc nhở: "Lại mua thêm một đôi ngọc bội, có vàng có ngọc mới tốt."

Ngày hôm sau, hai huynh muội dùng cơm trưa xong liền tới Ngọc Mãn Đường.

Ngày hưu mộc, cửa tiệm khách tới nườm nượp, tiểu nhị bận tới mức chân không chạm đất, chỗ này vừa tiếp đãi xong, chỗ kia lại có người tới, hai huynh muội họ đến hơi muộn, phải đợi rất lâu.

Khó khăn lắm mới đến lượt, không ngờ có một cô nương cướp lượt, roi da trong tay phất ra: "Buôn bán kiểu gì thế? Ta tiêu tốn bao nhiêu bạc trong cửa tiệm của các ngươi, các ngươi tiếp đãi như thế này hay sao?"

Giọng nói ngạo mạn vô cùng, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn phát hiện ra đó là Hứa Linh Nhi.

Nữ nhi của Diên An Hầu, kiếp trước vốn là Thái tử phi, sau đó phát hiện Thái tử không có chút tiền đồ, Diên An Hầu phủ lại bị đoạt tước, liền quay ra muốn câu dẫn Tống Vân, sau cùng rơi xuống vách núi mà chết.

Kiếp này Thái tử cưới Kiều An, Hứa Linh Nhi này vẫn là khuê nữ chưa gả cho ai.

Thấy Kỷ Dao nhìn mình, Hứa Linh Nhi nhếch đôi môi đỏ mọng: "Nhìn cái gì? Còn không tránh ra!"

"Tránh ra? không biết đến trước được trước hay sao?" Kỷ Đình Nguyên thấy muội muội tự nhiên bị chỉ trích, đương nhiên sẽ không bỏ mặc, "bỏ bạc ra thì đã làm sao? Ngươi có bản lĩnh thì mua cả Ngọc Mãn Đường đi, như vậy ngươi tự nhiên có thể ra vào tùy tiện, nếu không thì lui ra sau cho ta."

"Ngươi nói cái gì?" Hứa Linh Nhi tức giận, cầm roi ngựa chỉ vào Kỷ Đình Nguyên, "ngươi có biết ta là ai không?"

"Vậy ngươi có biết luật lệ Đại Yến hay không?" Kỷ Đình Nguyên nhìn roi ngựa trong tay ả ta, "ngươi dám làm người khác bị thương, ta lập tức khiến ngươi phải ngồi tù, cha ngươi cũng chẳng bảo vệ nổi ngươi!"

Hung hăng như vậy, còn không phải vì có phụ thân ở phía sau chống lưng hay sao, nếu không chỉ dựa vào tuổi tác non nớt của ả ta có thể có bản lĩnh gì?

Kỷ Đình Nguyên hung dữ lên quả thực có thể dọa người, vẻ kiêu căng của Hứa Linh Nhi bị đè ép xuống, cắn răng nói: "Ai nhìn thấy các ngươi tới trước?" Ả nhìn ra sau, "ai tới nói xem nào?”

An tĩnh không một tiếng động, mãi sau mới nghe thấy một giọng nói ôn nhu: "cô nương, là hai vị này tới trước, mong cô nương đợi một lát không cần nóng nảy, chỉ là đợi một lúc, nếu không ngại thì uống ly trà tiêu bớt hỏa khí."

không ngờ thực sự có người dám đứng ra nói chuyện, sắc mặt Hứa Linh Nhi thay đổi, dậm chân lùi ra sau.

Kỷ Đình Nguyên nhìn qua, phát hiện ra là một cô nương mặc váy áo màu nguyệt bạch, đôi mi thanh tú, chiếc mũi cao thẳng, mắt phượng môi đỏ, vô cùng thanh lệ, hắn ta hướng người đó cười cười: "Đa tạ cô nương."

"không cần khách sáo." cô nương đó rất trang nhã đáp lại.

Kỷ Đình Nguyên kéo kéo tay áo muội muội: "Dao Dao, mau cảm ơn."

Kỷ Dao há há miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào.

Bởi vì cô nương đó là Chu Lương âm, kiếp trước, là người nàng đố kị cả một đời, cừu hận cả một đời!

Rốt cuộc nàng ta tới Ngọc Mãn Đường từ lúc nào? không , phải là nàng ta vào kinh thành từ lúc nào? Ký ức của Kỷ Dao có chút mơ hồ, trong trí nhớ, kiếp trước nàng quen biết Tống Vân nhân dịp tết Trùng Cửu, mà Chu Lương âm hình như quen Tống Vân vào tháng mười một, thời tiết lúc đó có tuyết bay, nàng nhìn thấy Tống Vân và Chu Lương âm cùng sánh vai đi trong tuyết, trong tay cầm chiếc dù thêu hoa mai, hình ảnh cực kỳ duy mỹ.

Đương nhiên, lúc đó nàng suýt nữa thì tức tới chết.

"Muội muội?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, "muội sao vậy?"

Kỷ Dao quay người, hơi mỉm cười: "không biết phương danh cô nương là gì, ân tình hôm nay ta nhất định ghi nhớ."

Tươi cười của tiểu cô nương giống như hoa quế, ngọt ngào, nhưng có một loại ý vị không nói nên lời, Chu Lương âm nói: "Ta họ Chu, tên Lương âm, chỉ là chuyện nhỏ, đâu tính là ân tình được chứ?" dừng một lát, "cô nương có thể cho biết phương danh?"

"Ta gọi Kỷ Dao."

"A, Kỷ cô nương," Chu Lương âm nâng tay, "ngươi mau đi chọn trang sức đi."

Phía sau còn có người đang đợi.

Kỷ Đình Nguyên liền kéo muội muội đi đặt khóa vàng, hai người chọn lựa mất một lúc mới chọn được kiểu dáng ưng ý, sau đó lại mua thêm một đôi ngọc bội tuyết trắng.

Sau khi trả xong bạc, Kỷ Đình Nguyên cất kỹ ngọc bội, hai người liền rời khỏi.

Lúc này Hứa Linh Nhi cũng mua xong, mắt thấy Chu Lương âm ở phía trước, nghĩ tới vừa rồi nàng ta xen vào việc của người khác, trong lòng lại tức giận, tới gần một chút, đột nhiên rung roi ngựa.

Chiếc roi đó vô cùng linh hoạt, nhanh chóng cuốn lấy hai chân Chu Lương âm, Chu Lương âm không phòng bị, cả người liền ngã trên đường phố.

Kỷ Dao ở phía sau nhìn thấy mắt trợn tròn.

Bởi vì trên đường rất đông đúc, hai bên bày sạp hàng, còn có xe bò, xe ngựa, Chu Lương âm ngã xuống e rằng sẽ bị thương.

Hứa Linh Nhi này thực ác độc!

Như nàng nghĩ tới, Chu Lương âm quả nhiên bị ngã trên đất, có một con ngựa bị dọa sợ nhấc cao hai chân, suýt nữa dẫm lên lưng Chu Lương âm, xa phu rất có bản lĩnh, cứng rắn khiến cho ngựa ngưng lại.

Nha hoàn nhanh chóng tiến lên đỡ người, Hứa Linh Nhi thì đã báo được thù nên rời đi vô thanh vô tức.

Xe ngựa bị bắt dừng lại, Thái phu nhân ngó đầu ra từ bên trong, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão phu nhân, xin lỗi, ta không cẩn thận bị ngã, cản trở đường đi của người." Chu Lương âm vội vàng xin lỗi.

Tiểu cô nương bị thương một chút ở mặt, đầu tóc rối loạn, Thái phu nhân nhìn thấy nàng ta đáng thương, mắt thấy cũng đã tới Ngọc Mãn Đường, liền từ trên xe ngựa bước xuống: "Ai nha, cô nương tốt như vậy sao lại bị ngã thành thế này? Mau đi tìm đại phu tới xem sao...." lại hỏi thêm, "ngươi là cô nương nhà nào?"

"Chu gia, Đại bá của ta là Hộ bộ tả thị lang."

"Ồ," Thái phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, "ta nhớ ra rồi, nghe Chu phu nhân nói qua, có một chất nữ từ Thanh Châu tới, có lần tuyết rơi bị đông lạnh, vẫn luôn sinh bệnh, phải không?"

"Vâng."Chu Lương âm gật đầu, "hôm này va chạm lão phu nhân rồi."

"không đến nỗi, ngược lại ngươi đi đường phải cẩn thận hơn."

Kỷ Dao đứng ở cửa nhìn thấy vậy, cả người liền cứng ngắc.

Nàng chưa từng thấy Thái phu nhân ôn hòa như vậy, nàng làm con dâu của Thái phu nhân hai năm, chưa từng nhận được sự yêu thích của bà, mà Chu Lương âm này mới lần đầu gặp mặt, Thái phu nhân lại quan tâm như vậy....

Thực sự là rất châm chọc!

đang nghĩ ngợi, bên tai nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng không cần đoán cũng biết là Dương Thiệu, hắn thường xuyên bồi Thái phu nhân tới Ngọc Mãn Đường.

"Hầu gia...." Kỷ Đình Nguyên đang muốn nói chuyện, nhưng bị Kỷ Dao kéo trốn phía sau chiếc xe bán táo đỏ.

Kỷ Đình Nguyên không hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: "Làm cái gì? Đó không phải là Hầu gia hay sao, không chào hỏi sao?"

"không đi." Kỷ Dao cắn môi, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Thái phu nhân đang giới thiệu Chu Lương âm với Dương Thiệu.

Chu Lương âm là một mỹ nhân từ trong trứng, kiếp trước Tống Vân vì nàng ta mà coi hàng ngàn hàng vạn cô nương khác như không tồn tại, còn Dương Thiệu thì sao, có phải đột nhiên sẽ nhìn trúng nàng ta?