Phượng Họa Phong Vân

Chương 260: Ngụy Trang Nhân Tộc




Thậm chí, hắn sẽ khuynh tẫn toàn lực sở hữu trợ giúp những việc nàng muốn làm, bảo hộ nàng những gì nàng muốn bảo vệ không tiếc mọi giá.

Bởi vì, Quân Trường Phong và hắn xuất hiện ở đây tất cả đều là vì nàng, bọn hắn chú định có liên quan cả một kiếp.

Dứt lời, chưa đợi hồng y nam tử kịp phản ứng, Ôn Cẩn Ngọc đã tiến vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Quân Trường Phong ngồi trên ghế đá nhìn cửa phòng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không vui thần sắc.

Điều Ôn Cẩn Ngọc không muốn hắn làm, hắn đều không làm, hắn cũng không hiểu vì dao bản thân lại nghe lời hắn như vậy.


Nhưng lần này a, hắn sẽ không nghe theo lời Ôn Cẩn Ngọc nữa.

Quân Trường Phong đứng dậy rời đi.

Trở lại Linh Phượng quốc, sau Quân Trường Phong rời đi, Hàn Băng Vô Tình tiến vào Nhiếp Chính Vương phủ.

Thị vệ thấy là nàng liền để nàng đi vào.

Hàn Băng Vô Tình quen thuộc đường đi trở về Nguyệt Hoa viện tìm Vân Khinh.

Vừa tiến vào viện đã thấy Vân Khinh chán chết ngồi trên bàn đá nhìn trời.

Tiểu thư bao giờ mới trở về a.

"Ta đã trở lại."
Thiếu nữ đi đến gần Vân Khinh nhàn nhạt lên tiếng nói.

Bởi vì Vân Khinh quay lưng lại với Hàn Băng Vô Tình nên khi nghe thấy tiếng người từ phía sau vang lên, nàng hơi giật mình sau đó đứng dậy kinh hỉ nói.

"Tiểu thư cuối cùng cũng trở về."

"Ân."
Hàn Băng Vô Tình gật đầu nhìn Vân Khinh hỏi.

"Mấy ngày nay ta không có ở đây, có tin tức gì mới sao?"
"Hôm qua Vân Lạc truyền đến tin tức, thái tử Bạch Linh quốc bị ám sát không thành, kẻ ám sát là một ma tộc ngụy trang nhân loại."
Vân Khinh trầm giọng nói.

"Ma tộc đó trông như thế nào, đã bị bắt sao?"
Thiếu nữ nhàn nhạt hỏi.

"Ma tộc đó dung mạo bình thường không có gì đặc biệt chính hắn ngoại hình trừ màu mắt bên thì không khác nhân loại là bao."
Vân Khinh suy nghĩ nói.

"Chuyện này nghiêm trọng, tỷ truyền tin lại nhắc nhở huynh ấy kêu thuộc hạ chú ý nhưng người xung quanh bản thân."
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói, ngữ khí không dung phản bác.

Vân Khinh gật đầu, không chờ thiếu nữ giải thích, nàng cũng hiểu, ma tộc có thể giả trang nhân loại, điều này chứng tỏ đây không phải chuyện tốt lành gì đối với nhân loại một phương.

"Đúng rồi, tỷ có biết thái tử Bạch Linh có điểm gì đặc biệt sao? Cũng không thể vô duyên vô cớ bị ma tộc nhằm vào ám sát được."
Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ nói.


"Hơn nữa, cho Điệp Giả chú ý mối quan hệ xung quanh của hắn, đường đường là thái tử một nước mà lại dễ dàng bị ma tộc giả trang tiếp cận ám sát như vậy, trong này nhất định có ẩn tình."
Nói xong, nàng nhìn Vân Khinh ngốc ngốc nhìn bản thân, nghi hoặc hỏi.

"Tỷ sao lại nhìn ta như vậy?"
Vân Khinh hồi thần, thu hồi ánh mắt của bản thân trả lời.

"Ta chỉ là cảm thấy muội so trước đây nói nhiều hơn, cũng hoạt bát không ít."
"Vậy sao?"
Hàn Băng Vô Tình nhớ lại những năm đã qua, xác thật, trong lúc bất tri bất giác, tính cách của nàng có phần thay đổi.

Chỉ là điều này ngay cả nàng cũng không nhận ra mà chỉ có những người quen thuộc thật lòng quan tâm đến nàng như Vân Khinh mới thật sự nhận thấy được.

Thiếu nữ đối với Vân Khinh bất giác khóe môi hơi cong lên một độ cung nhỏ, làm khuôn mặt tinh xảo thường ngày càng trở nên mĩ lệ.

Vân Khinh nhìn khuôn mặt thiếu nữ trước không chớp mắt gật đầu, nàng vừa rồi là hoa mắt hay ảo giác..