Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 117: Tiếng huýt sáo



Chương 117: Tiếng huýt sáo ღ

Beta: Pey, hanhmyu

Quý nhân vẫn đang nhìn Lư Oanh, còn nàng lại ngơ ngác nhìn cái thùng tắm đang bốc hơi nước lên.

Vì ngây người quá lâu nên Lư Oanh không có chú ý tới, móng vuốt của quý nhân đã xâm chiếm một bên eo nàng.

Hắn vô cùng thú vị thản nhiên nhìn thưởng thức phản ứng của Lư Oanh.

Rất lâu sau, Lư Oanh mới hồi hồn lại hít một hơi thật sâu. Sắc mặt nàng đã khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, khởi động mặt than tâm pháp, làm bộ lạnh nhạt không thể thân cận nói: "Công tử thân thể quý giá, kính xin hãy sớm tắm gội tránh gió lạnh xâm nhập." nói đến đây nàng bình tĩnh gỡ từng móng vuốt hắn xuống.

Dĩ nhiên móng vuốt sắc bén đó dễ gì bị lời nàng lay động được.

Lư Oanh nỗ lực dùng sức tách ra mà không có kết quả gì, còn nữa ở nơi này ôm ấp như thế, nhiệt độ cơ thể hai bên dung hòa lẫn nhau, trực tiếp như thế khiến Lư Oanh phải dùng sức chín con trâu mới không làm cơ mặt của nàng co rút, và tốn sức hơn ba con hổ kiềm chế nhịp đập con tim không để người kia nghe thấy.
Dùng dằng dây dưa mãi, thấy đây cũng không phải ý hay, Lư Oanh khẽ chau đôi mày lại.

Lúc này trên đầu nàng có làn hơi nóng, chính là do thủ phạm xem cái đầu của nằm là điểm tựa mà dựa vào còn cười nhẹ nói: "A Oanh yêu dấu, nàng mà mở cửa ra, nước trong thùng sẽ lạnh đi đó." Dừng lại một chút, hắn hóm hỉnh bồi thêm một câu: "Nàng yên tâm, ta không ghét bỏ nàng lớn lên không xinh đẹp bằng ta đâu..."

Cơ mặt Lư Oanh đột nhiên bị co rút mấy cái.

Nàng hít một hơi, thấp khẽ gọi: "Người..."

Mới nhả ra có chữ bao nhiêu chữ còn lại phải nuốt ngược vô bên trong, Lư Oanh bây giờ hệt như một tượng gỗ cứng đờ không tri giác, không có cách nào khống chế lượng máu đang dồn dập như muốn phun trào ra ngoài... mọi chuyện là do con người này đang ngậm vành tai của nàng!

Vành tai của nàng là nơi nhạy cảm, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ bờ môi ấy, còn đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng liếm, Lư Oanh hóa thành tượng đá và ngay cả tim cũng nhảy tưng tưng lên.
Rốt cục quý nhân cũng ngừng khiêu khích, Lư Oanh cúi đầu, tựa như bị chịu oan ức rất kinh khủng giọng nghẹn ngào vang lên, "Chủ nhân, không cần như thế..."

Chịu đựng oan ức cùng với tức giận đè nén đã lâu, Lư Oanh cũng bùng nổ luôn: "Lấy sắc đẹp dụ dỗ người khác, không phải là hành động của nam tử hán nên làm."

"..."

Quý nhân cứng đờ.

Qua lúc sau hắn mới khẽ lên tiếng: "A Oanh à..."

Không đợi hắn nói Lư Oanh cướp luôn lời hắn, bời vì quá đè nén nên giọng nàng vẫn còn nghẹn ngào tố cáo: "Chủ nhân, A Oanh chỉ là một cô gái yếu đuối... Phải, trái tim A Oanh rất yếu đuối, chủ nhân gần gũi A Oanh như vậy, A Oanh sẽ chịu không được, thật sự chịu không được."

Nói đến đây nàng dùng sức thoát khỏi móng vuốt của hắn cùng với tình cảnh hơi nhạy cảm này.

Quý nhân cả người càng cứng ngắc hơn.
Bất quá ở lần này hắn rất nhanh thả lỏng ra, hắn khẽ cười sau đó từ từ tiếp cận nàng dùng giọng nói hấp dẫn quyến rũ khe khẽ nói: "A Oanh à, nàng có thể không đành lòng đó!"

Hắn dán mặt của nàng, để hơi thở nóng hổi ấy làm nàng không thể thả lỏng cơ thể đang cứng như đá, "Nhìn ta nào A Oanh, ta lấy nhan sắc của mình dụ dỗ nàng đó! Sao nàng nhẫn tâm từ chối vậy?"

"..."

Cái người này da mặt sao mà dày quá vậy trời!

Lư Oanh không thể làm gì hơn nên thu lại tiếng nghẹn ngào nức nở, kiên cường nói: "A Oanh thật sự không thích bị dụ dỗ bởi sắc đẹp." nghiêm túc nói vấn đề đó Lư Oanh còn bổ sung thêm, "Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, từ nhỏ A Oanh đã muốn trở thành người như thế, là một đại trượng phu."

Nói rồi nàng từ từ quay đầu lại.
Quay đầu, dùng đầu của mình đẩy sống mũi người này ra, nàng khẽ nghiêng đầu, hơi thở như hoa lan bên tai nói: "Nếu A Oanh thật sự là nam nhân, cũng không ngại ân ái với người... Nhưng phải là A Oanh ở trên tùy ý yêu thương công tử đây!"

Lời nói ra như long trời lở đất, từng chữ đại nghịch bất đạo được Lư Oanh nhẹ nhàng nói ra, thấy vạt tay áo nàng vung lên, chớp mắt đã bước ra ngoài rồi.

Nàng bước ra ngoài với bộ dạng vô cùng bình tĩnh. Thấy nàng ra ngoài, hai người hầu đứng bên ngoài ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Công tử chưa tắm rửa sao?"

Cánh cửa rất nhanh đóng sầm lại, quý nhân ở bên trong nghe giọng Lư Oanh trong trẻo lạnh lùng giải đáp: "Chủ nhân nhà ta ưa thích sạch sẽ, không thích có người khác tắm chung với người." tạm dừng chút rồi nói thêm, "Ngay cả ta cũng không được."
Nghênh ngang đi tới mép thuyền bên kia, tóc Lư Oanh bị gió thổi tung bay, chợt nhớ điều đã quên, quay đầu phân phó cho hai người hầu kia: "Chờ công tử nhà ta tắm rửa xong, phiền hai cô nấu thêm nước nóng để ta tắm rửa một chút."

"Dạ vâng."

Quả nhiên quý nhân rất nhanh đi ra. Sau đó hai người hầu rất nhanh đã châm lại thùng nước nóng, mặt Lư Oanh trấn định đi lướt qua quý nhân.

Quý nhân thì tủm tỉm cười nhìn nàng thôi.

Hắn chỉ nhìn nàng mà thôi chẳng làm gì Lư Oanh cả, thế mà có mỗ ngốc nào đó suýt nữa chân trái đá chân phải vấp ngã trên đất đấy.

Nàng thẳng lưng eo lên, tiêu sái mà lướt qua quý nhân, vừa mới bước qua thềm cửa Lư Oanh nhanh tay đóng sầm cái cửa lại, thấy cái khăn mà quý nhân đã dùng qua giặt sạch sẽ lại mà lau người.

Trước đó nàng đã nói chủ nhân thuyền này sớm chuẩn bị cho nàng y phục nam. Vải buộc ngực đã bị ướt rồi, nàng tiện tay xé vải trên giường làm miếng vải buộc ngực.
Lư Oanh đi ra ngoài thì đã nghe tiếng cười đùa to vang. Hành khách trên thuyền đã tụ tập ở mũi thuyền, cao giọng bàn luận. Thấy Lư Oanh đi ra ngoài, cả đám người đều đồng loạt tập trung nhìn nàng mà khẽ đánh giá nàng.

Trong những ánh mắt này, khinh thường có, tò mò cũng có và thán phục cũng có luôn. Dù sao Lư Oanh ở trên thuyền này cũng không gây sự với ai, không có hành động tranh chấp gì, toàn là không để người khác vào mắt.

Lư Oanh liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi thu tầm mắt của mình lại. Nàng vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt đang để choàng qua vai. Lắc mái tóc của mình cho gió thổi khô bớt, rồi giương mắt tìm kiếm hai kẻ thất lạc là quý nhân cùng với hộ vệ đại ca.

Một người tò mò Giáp nói: "Ngươi... ngươi có phải là người của Quách tam công tử không?"
Là tiếng của một thiếu nữ.

Lư Oanh quay đầu lại, đối diện với cặp mắt thật to tròn, bờ môi tinh tế, rất có mùi vị của thiếu nữ mới lớn... Khoan! Chờ một chút, nàng chậm rãi nói: "Người là chủ nhân của ta."

"Nhưng...nhưng mà..." thiếu nữ e thẹn cắn ngón tay, mắt to chớp chớp, không kiềm chế được con sâu tò mò hỏi thêm: "Nhưng người đó nói ngươi là nam sủng của hắn, điều này có thật không?" nói đến đây mặt cô gái đã hồng như trái táo rồi, nhưng cặp mắt vẫn trong suốt nhìn Lư Oanh, mà bản thân Lư Oanh đột nhiên phát hiện rằng cô gái đối diện có vẻ rất hảo cảm với nàng nha.

Thiếu nữ đang hỏi cách đó không xa đã có không ít người hóng chuyện của hai người.

Lư Oanh rất muốn rất muốn lắc đầu, muốn khẳng định là không phải, nhưng lia mắt qua thấy bóng người anh tuấn cao ngất ở bên kia cũng dừng lại hóng chuyện.
Nàng chưa trả lời.

Có nhiều câu hỏi mà chưa trả lời liền đại biểu với việc thừa nhận. Cô gái kia từ chờ mong rồi buồn bã, cúi đầu quay về.

Lư Oanh lững thững đến đuôi thuyền.

Khi nàng đến gần những người vốn đang nhìn nàng cười nhạo, cũng phải lùi lại nhìn vẻ mặt của nàng mang theo xa cách.

Yêu đồng tính, dù thời đại nào cũng không được gọi là tốt, chẳng qua nó được xem là một thú vui yêu thích của các nhà giàu. Dù sao so với dễ dàng có được một người nữ nhân mà nói, thì chinh phục một người khó mà xơi được mới là du͙ƈ vọиɠ của nam nhân theo đuổi lâu nay, có thể mang đến kɦoáı ƈảʍ của thành tựu.

Lư Oanh đến gần quý nhân.

Tiến lại gần hắn cúi đầu thi lễ "Chủ nhân" thình thịch ... thình thịch, tim dường như đập hơi nhanh thì phải...

Quý nhân khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng lười biếng nhìn phía bên bờ sông kia, nghe thấy Lư Oanh đang gọi hắn mà cũng không quay đầu lại nhìn chỉ hạ lệnh: "Lại đây."
Lư Oanh đi qua.

"A Oanh nàng có từng đến nước Thục lần nào chưa?"

Lư Oanh lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy lần này nàng có thể đến tham quan vài nơi một chút."

Lư Oanh ngẩn ra nhìn về quý nhân, đột nhiên có dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng không xác định được, sự xuất hiện của hắn và nàng ở trên con thuyền này chỉ tình cờ hay đã có an bài hết rồi?

Thấy nàng nhìn về phía chân trời xa xôi, quý nhân trầm giọng nói, "A Oanh à, lúc nàng ở trên thuyền kia cất tiếng cười to như vậy... cũng rất tốt, sau này nàng đừng quá gò bó bản thân mình nữa."

Ý của hắn là lúc nàng đang 'tuyên ngôn độc lập' thắng cá cược với hắn cười to đắc ý sao?

Lư Oanh khó hiểu nhìn hắn.

Hơi nước bốc hơi, ánh nắng ẩn mình trong đám sương mù, lúc này bầu trời đã bắt đầu hơi âm u, đang tiến về núi non ngập trùng, nhìn người bên cạnh vẻ đẹp tựa như núi non kia, ngược lại hắn mím môi lại tạo thành một đường thẳng, làm như vô tình, khóe môi như chê cười hồng trần này, Lư Oanh trong lòng thầm than: Đúng là thần tiên trong người phàm.
Nàng nhanh chóng xoay đầu lại.

Quý nhân lúc này mới cười nhẹ, "Ta lớn như thế này rồi, lần đầu tiên mới nghe một cô nương dám nói với ta như thế, muốn làm 'phu quân' của ta, còn muốn 'yêu thương' ta nữa..."

Rất rất rất to gan!

Thật sự là quá to gan rồi.

Nàng ấy ăn cái gì mà gan lại lớn như vậy!

Lư Oanh làm ngơ không nhìn đến ánh mắt như cây đao phóng tới chỗ nàng, chẳng qua quay đầu nhìn về ngọn sóng cuồn cuộn, cảm giác con thuyền này được sóng nước đẩy lên cao, nàng không có tiếp lời mà là uyển chuyển đổi chủ đề: "Ta sẽ huýt sáo,... chủ nhân người muốn nghe không?"

Không đợi hắn ừa một tiếng, nàng đã ngậm ngón tay ở giữa cánh môi yêu kiều kia, nhẹ nhàng huýt sáo.

Âm thanh trầm trầm mà bay bổng, xen lẫn tiếng gió phiêu đãng quanh đây, như ẩn như hiện, mọi người ở đây còn cho mình bị ảo giác, thì tiếng đó bỗng cao lên, trong khoảng thời gian ngắn hệt như có vật gì đó mà bùng nổ!
Ở chỗ mũi thuyền cũng có vài người lắng nghe hướng bên đây.

Tiếng huýt sáo càng ngày như cơn sóng to ập đến, càng ngày càng cao.

Tựa như một con chim ưng bay vút lên tận cao xanh, thẳng tới tận cùng của bầu trời, tiếng huýt sáo này mang theo một vài cảm xúc bi thương. Hệt như đã trải qua hàng vạn năm, đã thấu hiểu chốn hồng trần đầy du͙ƈ vọиɠ, đã trải qua mọi phú quý xa hoa, lại phát hiện rằng thế gian này sống có gì vui, chết có gì buồn.

Tiếng huýt gió trở nên trầm thấp.

Tiếng huýt sáo nức nở như oán như than, xen lẫn tiếng gió hòa mình trong tiếng nước chảy róc rách.

Lúc này những người khác ở mũi thuyền, cũng đồng loạt im lặng hẳn, ánh mắt phức tạp của mỗi người nhìn chằm một người đang huýt sáo một người thì ung dung lắng nghe, cả đám người họ cũng lặng người đi chỉ nghe thấy tiếng huýt sáo quanh đi quẩn lại trong không khí.
Một hồi lâu, tiếng huýt sáo dừng hẳn.

Yên tĩnh không bao lâu, Lư Oanh nghiêng đầu nhẹ sang một bên, mỉm cười nhìn dung nhan 'yêu kiều' của quý nhân, rồi khe khẽ tưởng nhớ lại: "Lúc ta còn nhỏ, phụ thân ta thích nhất là huýt sáo... Nghe người thường xuyên làm thế, ta tự cũng học được vài phần của người."

Quý nhân nhìn nàng, cũng quẳng cái việc nàng vô lễ với mình rằng sẽ 'yêu yêu' hắn, mà là hỏi: "Vậy phụ thân nàng tên là gì?"

"Lư Cùng."

"Lư Cùng?" quý nhân lẩm bẩm lặp lại, cũng không nói gì thêm.

Lư Oanh nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ là hơi mỉm cười rồi nói: "Chủ nhân ta qua bên kia một chút."

Nói xong nàng rời khỏi, cũng không để ý người nào đó, lúc nàng quay lưng lại nhìn hắn, Lư Oanh chu môi huýt sáo.

Tiếng huýt sáo ấy, không phải người nào cũng thổi ra được, cho dù đã hưởng hết mọi hương vị xa hoa trên đời này,cũng không có cách nào hiểu được ý nghĩa bên trong đó.
Lần huýt sáo lần này, để đổi chủ đề nói chuyện nàng còn muốn cho người này biết về thân thế của mình... Không có cách nào, nhân sinh trên đời có cha cùng tổ tông rồi mới tới chính bản lãnh của mình. Nàng muốn người nọ xem trọng nàng, sẽ khiến nàng càng có lợi.

*****

Ngày up: 29/08/2018 10:56 PM