Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 19: Đeo đuổi và từ chối.





Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 19: Đeo đuổi và từ chối.


Nguồn: Sưu tầm






Sau khi Trương Thiện Ảnh vào nhà, không hề đếm xỉa đến Vương Tư Vũ và Triệu Phàm, mà đi thẳng đến chỗ túi xách, hai cánh tay nhỏ lục lọi bên trong, lôi chiếc máy ảnh, thước dây, sách và tạp chí ném hết ra ngoài, cuối cùng cũng lục được bức tượng thị nữ điêu khắc trong túi, cầm trên tay nghịch vớ vẩn một hồi, vẻ mặt như thích đến không muốn rời tay, chiếc mũi hứ một tiếng, lại liếc sang Vương Tư Vũ, rồi vui vẻ ôm đống quần áo dơ đi ra khỏi phòng, lúc ra tới cửa tiếng đóng cửa rất kêu, Vương Tư Vũ biết cơn giận của chị ấy vẫn chứ nguôi.

Triệu Phàm ngồi bên cạnh nhìn đến không chớp mắt, giơ ngón tay cái lên khen: “Anh em, vẫn là cậu ngầu, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy đó mà cậu cũng làm được một món đồ ra trò.”


Vương Tư Vũ mỉm cười: “Tình cờ lụm được thôi, lần này đi xa cũng không tệ.”

Triệu Phàm nhắm mắt lại, gật gù đắc ý nói: “Chạm khắc gỗ đòi hỏi 7 phần tự nhiên, 3 phần điêu khắc, cậu làm cái này tuy tinh tế, nhưng lại mất tự nhiên, hơi đáng tiếc.”

Vương Tư Vũ cười, “Chỉ là nhìn thấy cũng khá giống, nên đã gia công thêm vào, lần đầu tiên bày trò này, đâu có biết lại cầu kỳ như vậy.”

Triệu Phàm vỗ vỗ vào vai Vương Tư Vũ nói: “Sau này đừng chọc chị dâu cậu nổi giận, cô ấy kiện với anh rồi, cậu coi, đến bây giờ vẫn chưa nguôi giận, đã qua biết bao nhiêu ngày rồi.”

Vương Tư Vũ giật nảy mình, tim đột nhiên đập mạnh, mồ hôi lạnh sau lưng suýt tý đổ ra như tắm, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, dò hỏi: “Chị dâu kiện thế nào vậy ?”

“Cậu đó, lần sau chú ý dùm, đừng có làm dơ quần áo của cô ấy nữa, đó là bảo bối của cô ấy đấy.” Triệu Phàm nói xong dừng một lúc, rồi lại nói tiếp: “Cậu phải chú ý nha, anh chưa từng thấy chị dâu cậu nổi giận như thế, cô ấy bảo anh chuyển lời với cậu, nếu tái phạm lần nữa, thì hai nhà chúng ta tuyệt giao.”

Vương Tư Vũ nghe hắn nói xong, thì đã biết chuyện này quả thật đã chạm đến giới hạn của Trương Thiệu Ảnh, và cũng đã chứng minh trong lòng cô ấy đúng thật không có mình, mục đích cô ấy làm thế chính là muốn mượn miệng của Triệu Phàm để nghiêm trọng cảnh cáo mình, ý là nếu mình còn dám đi quá giới hạn, thì cô sẽ trở mặt, nếu cô nói với Triệu Phàm mình làm thế nào làm dơ quần áo, và quần áo bị dơ là quần áo gì, vậy thì hắn và Triệu Phàm e là hôm nay đã nổ ra một trận chiến, trận chiến này, bản thân hắn không cách nào đánh trả lại nổi.

Nhưng hôm nay cô ấy có thể đến đây lấy quà, vậy có nghĩa là cô rất trân trọng tình bạn giữa hai người, cũng đang ám thị mình đừng phá hoại dễ dàng như vậy.

Vương Tư Vũ cảm thấy đầu đau đau, nên đã vào phòng tắm, không có nước nóng, dùng cả nước lạnh mà tắm, sau khi bước ra, bị lạnh đến nỗi miệng tím ngắt, nên chui vào trong chăn mà phát run, một lúc sau mới bắt đầu ấm lại.
nguồn
Một tiếng nữa trôi qua, Triệu Phàm qua gõ cửa, nói Hoàng Nhã Lệ đã đến rồi, cậu mau chóng qua đi, Vương Tư Vũ mặc lại quần áo đi vào nhà đối diện, thấy Triệu Phàm đã quấn cái tạp đề, bắt đầu vo gạo lặt rau dưới bếp, Hoàng Nhã Lệ thấy Vương Tư Vũ đến, thì không nói chuyện với Trương Thiệu Ảnh nữa, mà hô: “Triệu Phàm, cần giúp không ?”

Triệu Phàm nói: “Không cần.” Nhưng Hoàng Nhã Lệ đã cởi áo ngoài đi vào trong bếp, chộp luôn con cá chép nặng hơn 2 cân, để lên thớt, cầm con dao đánh vẩy loạt xoạt.

“Ồ ! Thủ pháp cũng nhanh nhẹn.” Triệu Phàm đứng bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy Hoàng Nhã Lệ dùng dao cũng khá, nên không kềm được lên tiếng khen một câu.

Hoàng Nhã Lệ bỏ con cá vào nước rửa mấy bận, lại cắt vài vết cắt trên thân con cá, ướp gia vị vào, rồi mới liếc Triệu Phàm, nói nhạt: “Chuyện trong nhà bếp vốn không phải đám đàn ông các anh làm đâu.”

“Vậy thì chưa chắc, mấy đầu bếp giỏi trong tiệm ăn đều là đàn ông đấy, hay là chúng ta thi thố chút đi ? Phân hơn thua ở trong nhà bếp ?” Triệu Phàm liếc thấy chỉ có Vương Tư Vũ trong nhà bếp, nên đã đùa cợt nói.

“Thi thố thì thi thố, ai sợ ai nào !” Câu trảlời của Hoàng Nhã Lệ khiến hắn động lòng, nhưng Triệu Phàm đâu dám làm bậy ở nhà, nên cười hi hi đứng kế bên giúp đỡ, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc ngang liếc dọc trên ngực Hoàng Nhã Lệ.

Vương Tư Vũ rất buồn bực, Trương Thiệu Ảnh bảo hắn đánh cờ, nhưng bản thân cô cứ trốn ở trong phòng ngủ không ra, nhất thời nghĩ không ra dụng ý của cô.

Đi một vòng quanh nhà, hắn ngồi xuống bên trà kỷ, thấy bàn cờ đã sắp xếp xong, và trên trà kỷ có để một cuốn sách, hắn cầm lên xem, tên sách là “Cách từ chối khéo”, Vương Tư Vũ lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra cái gọi là đánh cờ, chẳng qua chỉ là mượn danh thôi, Trương Thiệu Ảnh vẫn chưa yên tâm, lại kiếm cơ hội nhắc nhở mình mà.

Hắn mở trang đầu quyển sách ra, phát hiện một hàng chữ nhỏ rất đẹp, nội dung cũng đã xem qua, là một bài thơ rất phổ biến ở trên mạng, được viết ra để từ chối tình yêu:


“Thế giới của chúng ta, không chỉ có tình ái, dưới bóng chân dài của năm tháng, chúng ta càng quyến luyến cảnh đẹp hơn, hồng đỏ chỉ có một cành, đốt cháy tâm trạng duy nhất kiếp này, và nhiều lúc, không khí và nước đều là ân huệ, để chúng ta tận hưởng cuộc sống, chúng ta làm bạn sẽ tốt hơn.”

Vương Tư Vũ xem xong có chút mắc cười, xem ra Trương Thiệu Ảnh vì muốn từ chối mình, lại không muốn mình bị tổn thương, nên đã tốn chút công sức, nhưng cô càng như vậy, Vương Tư Vũ lại càng cảm thấy trò này thú vị, không nhịn nổi lại muốn đùa với lửa, nghĩ rồi lại nghĩ, cầm cây bút lên, lật đến trang cuối sách, đề luôn nửa bài thơ Tống Từ trên đó.

“Chim sánh đôi cùng hót trên hồ, mây tan trăng đến hoa chơi ảnh, mành buông nặng trĩu che mờ sáng, gió cứ thổi, người cứ lặng, minh nhật lạc hồng trải khắp đường.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hắn lại gạch đường gợn sóng bên dưới chữ “Chơi ảnh” và “Minh nhật lạc hồng trải khắp đường”, ở phía sau của câu sau cùng còn đề luôn tên “Tam Ảnh Lang Trung”, sau đó lật ngược cuốn sách đặt xuống.

Làm xong việc này, Vương Tư Vũ ho khan một tiếng, sau đó quay lưng đứng ở ngay cửa bếp, quả nhiên cửa phòng ngủ đã mở, Trương Thiện Ảnh từ trong bước ra, cô ngồi cạnh bàn trà kỷ, thấy quyển sách đã đặt ngược lại, thì biết Vương Tư Vũ đã xem qua, mở luôn cuốn sách, thì nhìn thấy nửa bài thơ Tống Từ mà Vương Tư Vũ viết, khi xem đến đoạn“Chơi ảnh” và “Minh nhật lạc hồng trải khắp đường” được gạch đường gợn sóng bên dưới, mặt liền đỏ ửng, nguýt một cái nhỏ tiếng nói: “Hạ lưu !”

Chữ “Ảnh” đương nhiên là ám chỉ cái tên Trương Thiện Ảnh của cô, còn “Chơi ảnh” không cần nói cũng đủ biết, còn về “Minh nhật lạc hồng trải khắp đường” chính là câu mà Triệu Phàm hay đề cập, Trương Thiện Ảnh cũng đã nghe nhiều đến quen tai, theo như cách giải nghĩa của Triệu Phàm, người viết bài thơ này chắc chắn có gút mắc trong tình yêu, lạc hồng chính là ám chỉ con gái không còn trong trắng, khắp đường thì lại càng không cần giải thích.

Trương Thiệu Ảnh biết, nửa bài thơ Tống Từ đó là câu trả lời của Vương Tư Vũ dành cho cô, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, càng ám chỉ lộ liễu ham muốn chiếm hữu cơ thể mình mãnh liệt hơn, Trương Thiện Ảnh thở dài, vẽ đường gợn sóng dưới cả câu thơ, ngẫm nghĩ lại thấy không yên tâm, nếu Triệu Phàm thấy bài thơ này do Vương Tư Vũ đích thân viết ra, sợ là sẽ sinh nghi, nên quyết định xé luôn trang cuối, vo lại thành một cục trong tay, quăng vào thùng rác.

Vương Tư Vũ đứng ở trước cửa nhà bếp bắt đầu thấy khâm phục Triệu Phàm, anh chàng này quả nhiên là một tình thánh, chỉ thấy hắn vừa chỉ trích động tác xào rau của Hoàng Nhã Lệ không chuyên nghiệp, vừa đứng sát sau người cô mà miệng nói tay chỉ, tay trái giúp cô đỡ cái môi, tay phải nắm lấy bàn tay cô, hai tay không ngừng chuyển động, theo chuyển động bay lên bay xuống của cái môi, Triệu Phàm đã được lợi đủ đường, mà còn không để lộ vết tích nữa chứ, Hoàng Nhã Lệ hình như cũng không hề phát hiện chút gì, còn thỉnh thoảng ngây thơ hỏi: “Làm vậy sao ?”

Vương Tư Vũ đứng gần đó nhìn rất rõ, Triệu Phàm giống như một võ lâm cao thủ vậy, tay, đùi, vai, ngực, khuỷu đồng loạt ra trận, không ngừng tiến hành tấn công các nơi trên cơ thể Hoàng Nhã Lệ, đến cả mắt mũi cũng không rảnh, mắt thì rơi tọt xuống khe ngực cô không bò dậy nổi nữa, mũi thì ngửi qua ngửi lại ở chỗ cổ của Hoàng Nhã Lệ, nhưng trên mặt thì luôn rất nghiêm túc, ai nhìn thấy cũng cho rằng hắn là một chính nhân quân tử đang dạy học một cách nghiêm túc, CMN đúng là nhân tài mà.

“Tiểu Vũ ! Qua đây chơi cờ nhảy.”

Nghe Trương Thiện Ảnh gọi, Vương Tư Vũ vội quay người trở vào, ngồi xuống xong, dùng khóe mắt quan sát nét mặt của Trương Thiện Ảnh, từ nét mặt không thể nhìn ra được gì, quyển sách trên trà kỷ đã không còn, hiển nhiên là được cô mang đi rồi, nhưng không biết những gì mình viết rốt cuộc cô ấy đã xem chưa.

“Chị đi trước nhé, ưu tiên phụ nữ.” Trương Thiện Ảnh giành quyền đi trước, nhảy ra một bước.

“Đàn ông thì nên chủ động, em đi trước vẫn hơn.” Vương Tư Vũ cảm thấy mình nên thể hiện có tính tấn công hơn, như vậy mới có thể đánh bại phòng tuyến của cô, thế là đặt con cờ Trương Thiện Ảnh nhảy ra về lại chỗ cũ, mình thì giành quyền đi trước một con cờ.

Trương Thiện Ảnh cau mày, không thua kém, hai tay khoanh lại nói: “Tiểu Vũ, chắc em biết đạo lý tiên chủ hậu khách không, chỗ này là nhà chị, tất cả do chị quyết định.”

“Chủ nhân phải có phong độ, đón khách chu đáo mới là điều mà chủ nhân nên cố gắng làm.” Vương Tư Vũ quyết tâm chống cự đến cùng.

Cuối cùng hai người đành quyết định bằng cách dao búa kéo, kết quả Trương Thiện Ảnh cao tay hơn, đắc ý cầm con cờ xoay ba vòng trên đầu Vương Tư Vũ, rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống bàn cờ.

Hai người chơi được một lúc, Vương Tư Vũ cảm thấy trận cờ ngày hôm nay rất kỳ lạ, ngày thường lúc này Vương Tư Vũ đã thua từ lâu, Trương Thiện Ảnh trước giờ chơi cờ nhảy rất tài, nhưng hôm nay hình như cố tình giữ lại một con cờ, đóng quân bên trong không chịu ra, Vương Tư Vũ không hiểu cô muốn làm gì, chẳng lẽ cố tình chịu thua sao ?


“Chị dâu, nếu chị đã cố ý chịu nhường, vậy thì em vào nha !” Vương Tư Vũ cười nói: “Lần này phải xem thử chị phòng thủ thế nào.”

Nói xong hắn liếc thấy hai đôi chân ngọc của Trương Thiện Ảnh hơi tẽ ra, nên cố tình bước chân phải lên trước, để xen vào giữa hai chân cô, đủ để xâm lược.

“Phòng thủ của chị là tường đồng vách sắt, em đừng có lãng phí hơi sức nữa, em không vào nổi đâu.” Trương Thiện Ảnh nói xong làm như không còn chuyện gì mà nhấc chân phải lên, nhẹ nhàng gác lên chân trái, lấy tay trái giữ lại, đung đưa qua lại, vẻ mặt rất tự đắc.

“Vậy chúng ta thử xem !” Vương Tư Vũ nói xong cũng không lên tiếng, chuyên tâm đánh ván cờ, cuối cùng đã đưa hết cờ của mình sang chỗ của Trương Thiện Ảnh, vậy con cờ của cô ở ngay giữa, không cách nào nhảy ra được.

“Chị dâu, chị thua rồi.” Vương Tư Vũ khoanh tay nhìn cô, thấy Trương Thiện Ảnh quay đầu nhìn vào nhà bếp, rồi mới dùng tay chỉ vào con cờ bị vây nhỏ tiếng nói: “Trong tim một người đàn bà chỉ có thể chứa một người đàn ông, con cờ này chính là anh Triệu của cậu, có anh ấy ngồi trấn trong lòng chị, cậu không bao giờ vào được đâu, cho dù cuộc sống có thế nào, cho dù sau này có thay đổi gì, chị cũng không rời xa anh ấy, Tiểu Vũ, cậu hay đi tìm người khác đi, chị dâu không phải loại người mà cậu tưởng tượng.”

Vương Tư Vũ đang nghệch mặt ra, thì thấy Trương Thiện Ảnh đã đưa tay bàn tay nhỏ nhắn làm loa ngay miệng, lớn tiếng nói: “Ông xã ! Mau qua đây !”

Triệu Phàm vội vàng chạy từ trong nhà bếp ra, cúi đầu hỏi: “Bà xã đại nhân, có điều chi căn dặn ?”

“Ông xã, Tiểu Vũ ức hiếp người quá đáp, anh coi đi !” Trương Thiện Ảnh nũng nịu nói, liền chỉ tay vào con cờ đang bị vây của mình, còn đôi mắt lại xảo quyệt nhìn sang Vương Tư Vũ chớp chớp, miệng khẽ hếch lên ra oai.

Triệu Phàm thấy lắc đầu nói: “Tiểu Vũ, cậu cũng quá đáng thật, không ngờ cậu ức hiếp người như vậy, cũng không biết nhường chị dâu à.” Noi xong cầm con cờ đặt luôn vào chỗ đóng quân của Vương Tư Vũ.

“Anh Triệu, nếu anh quăng con cờ này vào trong thùng rác, thì cuối năm nay em tặng anh một cái Note book.” Vương Tư Vũ vỗ vỗ vào túi.

Triệu Phàm nghe xong lập tức ném con cờ xuống đất, đạp mạnh lên hai đạp, lụm lại mảnh vụn quăng vào thùng rác, Trương Thiện Ảnh nhìn đến nỗi không nói nên lời, Triệu Phàm quay lại phủi phủi tay, cười ha ha, ôm vai Trương Thiện Ảnh nói: “Bà xã, anh vào bếp đây, hai người từ từ chơi nha, tốt nhất là trước giờ cơm kiếm được chiếc Audi cho anh.”

Trương Thiện Ảnh tức tối liếc nhìn Triệu Phàm, quay lưng đi vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, Triệu Phàm ngạc nhiên: “Tiểu Vũ, chị dâu cậu sao vậy ?”

Vương Tư Vũ nắm hai tay lại, nói: “Sao em biết.”

Triệu Phàm lắc đầu, nói: “Đàn bà, đúng là hẹp hòi, chỉ là một ván cờ thôi, mà cứ so đo tính toán, đúng rồi Tiểu Vũ, Note book mua tốc độ thế nào…”

Trương Thiện Ảnh giận dỗi trở về phòng ngủ, trong lòng nóng như lửa, đem cái tượng thị nữ hồi sáng lục được để trên tủ đầu giường ra, giơ cao lên định đập xuống đất, nghĩ lại thấy có chút tiếc, lại nhẹ nhàng để lại chỗ cũ, Vương Tư Vũ đeo đuổi không thôi như thế, khiến cô cảm thấy lúng túng, trong lúc hoang mang, cũng cảm thấy có chút kích thích, lúc có lúc không mà đùa cợt tim cô, khiến cô vừa phấn khích lại lo lắng, ngồi trên giường, thừ người ra mà lẩn quẩn ngón tay yêu kiều của mình.