Quân Hữu Vân

Chương 124: Tái Mộng



“Ta ở một nơi rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ thể ngươi, mỗi lần đều mạnh hơn.”

Trong làn mây mù mờ mịt, truyền tới một giọng nói âm nhu uyển chuyển, không phân biệt được nam nữ.

Tô Bạch Y mở mắt, phát hiện mình lại lần nữa đạp chân trên đám mây, ngẩng đầu là ngân hà đầy trời, cúi đầu là núi sông cuồn cuộn, xa xa lại là tòa tiên đảo có mây mù lượn lờ kia.

“Lại là ngươi?” Tô Bạch Y cả kinh nói.

“Là ta.” Một tiếng rít truyền đến, chỉ thấy một con tiên hạc bỗng nhiên phá tan làn mây mù, đáp xuống trước mặt Tô Bạch Y, một nam tử thân mặc áo trắng xuất hiện từ trong hư không, đứng trên lưng tiên hạc, đôi tay khép sau lưng, nhìn về phía Tô Bạch Y mỉm cười.

Lần trước khi gặp Tô Bạch Y, xung quanh nam tử còn có một tầng mây mù bao quanh, không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng lần này lại không hề có mây mù che phủ, có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt của nam tử ấy. Đó là một gương mặt tinh xảo tuyệt luân, không tìm thấy nửa điểm tỳ vết nào, giống như là tạo vật được người ta dùng loại ngọc hoàn mỹ nhất thế gian khắc thành vậy, hoàn mỹ đến không tỳ vết nhưng lại lạnh nhạt, tái nhợt như băng. Mà khuôn mặt ấy nhìn qua cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt, lại chứa một loại cảm giác coi thường và nhìn thấu thế sự.

“Ngươi có điểm giống ta khi còn trẻ.” Nam tử nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y cảnh giác nhìn nam tử trước mặt: “Ngươi bây giờ chẳng lẽ không trẻ à?”

“Nói đùa.” Khóe miệng nam tử hơi nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ý cười, “Khi ta còn trẻ, núi sông còn chưa phải dáng vẻ như hiện giờ.”

“Ngươi đang muốn nói ngươi là thần tiên à?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ngươi có thể trở thành ta.” Nam tử bỗng nhiên nói.

Tô Bạch Y gãi đầu: “Nhưng ta, vì sao lại phải trở thành ngươi?”

“Trở thành ta, có thể thọ ngang trời đất.” Nam tử trầm giọng nói.

“Nhưng ta chỉ muốn thọ ngang với người mà ta yêu thương thôi.” Tô Bạch Y trả lời.

“Hử?” Nam tử hơi nheo mắt.

“Ngươi có từng nghe qua một câu, không cầu cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng cầu cùng ngày cùng tháng cùng năm chết chưa?” Tô Bạch Y hỏi.

Nam tử nhẹ nhàng rung hai tay áo: “Khi những người đó chết, hình như ta cũng từng nghe qua.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tô Bạch Y theo bản năng mà muốn rút kiếm, lại phát hiện bên hông không có kiếm.

“Ta là thần.” Nam tử đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt Tô Bạch Y, Tô Bạch Y vội vàng lui về sau một bước.

“Còn ngươi.” Nam tử thu tay, “Là phản ảnh của thần, để lại tại nhân gian.”

“Tên điên.” Tô Bạch Y lắc đầu, “Ta nhất định là đã quá mệt mỏi, cho nên lần nào nằm mơ, cũng đều mơ thấy tên điên như ngươi.”

“Tô Bạch Y, Tô Bạch Y, Tô Bạch Y.” Một tiếng gọi bỗng nhiên vọng tới từ đám mây phía trên, thanh âm dịu dàng dễ nghe.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y vui vẻ gọi.

“Đây chính là người ngươi thương yêu theo lời ngươi nói à?” Nam tử hỏi.

“Ai cần ngươi quan tâm, ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Tô Bạch Y nhìn xung quanh trái phải, “Ta làm thế nào mới có thể đi ra ngoài được?”

“Đây là cảnh trong mơ của ngươi, không phải của ta.” Nam tử nở nụ cười sau đó lui về sau.

“Mặc kệ.” Tô Bạch Y nhún vai, bước ra phía trước một bước, nhảy dựng lên, phá tan làn mây mù trùng điệp, rơi vào rải ngân hà mênh mông. Vì thế làn mây mù, tòa tiên sơn, rải ngân hà, biển cả mênh mông, trong nháy mắt đã nứt toạc thành mảnh nhỏ, sau đó tiêu tán như làn khói, chỉ còn lại màn đêm vô tận, mà Tô Bạch Y lại không ngừng rơi xuống màn đêm vô tận ấy.

“Chơi…… chơi lớn rồi.” Tô Bạch Y hoảng sợ la hét, sau đó liều mạng muốn ôm lấy thứ gì đó để mình không bị rơi xuống, trong lúc đang say sẩm mặt mày hắn bỗng cảm giác được trước mặt hình như có thứ gì đó vừa lóe lên, lập tức giang tay ôm lấy thứ đó.

Bóng tối nháy mắt tan đi.

Có ánh mặt trời chiếu vào.

Ấm áp như ngày xuân.

Tô Bạch Y mở mắt, đập vào mắt hắn đầu tiên là một bộ áo tím.

Trong bộ ngực ấm áp, hương thơm xông vào mũi.

Hắn bỗng nhiên ý thức được một việc, sư tỷ Nam Cung Tịch Nhi, thích nhất là áo tím.

Hắn lập tức buông lỏng tay ra, nhìn về phía sư tỷ nuốt một ngụm nước miếng, chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh một trận. Nhưng Nam Cung Tịch Nhi lại chỉ nghiêng người đứng ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc mái của mình, nhàn nhạt hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”

“Cũng không coi là ác mộng, ít nhất là phong cảnh khá đẹp, biển cả ngân hà, tiên đảo mây mù, nhưng lại gặp phải một người đầu óc không được tốt cho lắm, lão nói với ta mấy lời ta không thể hiểu nổi.” Tô Bạch Y gãi đầu.

“Nói với ngươi cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi đi trở về bên bàn, rót một chén nước ấm.

“Lần trước lão nói mình là cái gì mà khách đến từ Doanh Châu, lần này lại nói mình là thần là tiên gì đó……” Tô Bạch Y xoay người từ trên giường nhảy xuống.

Tay Nam Cung Tịch Nhi đang rót nước bỗng khựng lại, hàng lông mày nhăn chặt: “Ngươi đã từng gặp hắn à?”

“Không a, trước nay chưa từng gặp, nhưng từ sau lần ngủ tại núi Vân Cảnh, là bắt đầu mơ thấy người này.” Tô Bạch Y lau khóe mắt, “Một gia hỏa nam không ra nam nữ không giống nữ, lải nha lải nhải, không nói tới nữa không nói tới nữa, nhất định là ta đọc tiểu thuyết nhiều quá đây mà. À, đúng rồi, sao ta lại ngủ vậy?”

Nam Cung Tịch Nhi đem chén nước ấm đưa cho Tô Bạch Y: “Uống chén nước đi đã.”

Tô Bạch Y nhìn chén nước ấm trong tay, bỗng nhiên nghĩ ra: “Ta nhớ ra rồi, ta bị hạ độc! Ác Ma thành này quả nhiên không phải cái thứ tốt đẹp gì, mới ăn bữa cơm đầu tiên đã hạ độc ta rồi. Sư tỷ, chúng ta mau chạy đi!”

Triệu Hạ Thu nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng: “Nam Cung cô nương, Tô công tử.”

“Mời vào.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

Triệu Hạ Thu đẩy cửa đi vào, nhìn Tô Bạch Y sau đó gật đầu: “Thành chủ mời các ngươi cùng nhau qua ăn sáng.”

Tô Bạch Y đi tới sau lưng Triệu Hạ Thu, dùng một ngón tay không ngừng chọc vào sống lưng hắn: “Ta chọc sống lưng ngươi, đã nói các ngươi thành tâm mời chúng ta tới làm khách, mà vừa tới ngày đầu đã hạ độc chúng ta rồi? Đừng nói là vì muốn để ta nghỉ ngơi cho tốt một đêm mà đặc biệt hạ độc đấy, nếu vậy thì ta xin cám ơn ngươi.”

Triệu Hạ Thu vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta đã tạ lỗi với Nam Cung cô nương rồi.”

“Nếu xin lỗi có tác dụng, thì còn cần Lục Phiến Môn để làm gì?” Tô Bạch Y thu tay, “Nói đi, là tên hỗn đản nào hạ độc ta, bây giờ ta lập tức đi tìm hắn tính sổ.”

“Là ta.” Yến Tiểu Đường đẩy xe lăn xuất hiện ở ngoài cửa phòng.

“Là ngươi.” Tô Bạch Y thả người nhảy đến trước mặt Yến Tiểu Đường, vung tay phải lên, trợn mắt nhìn hắn.

Yến Tiểu Đường cũng ngẩng đầu nhìn Tô Bạch Y.

“Thôi bỏ đi, ta không đánh người tàn tật.” Tô Bạch Y xoay người bỏ đi.

“Láo xược!” Yến Tiểu Đường gầm lên một tiếng, vung mạnh tay chụp vào thành ghế, một mũi tên nhỏ từ trong xe lăn bay ra, bắn tới sau lưng Tô Bạch Y.

Triệu Hạ Thu bước ra một bước, một kiếm vung lên chém rơi mũi tên xuống.

Tô Bạch Y đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, đi hay là ở?”

“Đi không được.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu nói, “Đi gặp Mạc thành chủ vậy.”

“Từ từ.” Yến Tiểu Đường quát.

Tô Bạch Y xoay người: “Tên hạ độc này còn muốn cái gì nữa?”

“Để lại một giọt máu của ngươi.” Yến Tiểu Đường nói.

“Ngươi nói cái gì?” Tô Bạch Y cả giận, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy chân khí trong cơ thể cuộn lên, có lẽ là do gần đây thường xuyên nhập mộng đánh nhau, thân thể đã rất suy yếu, hơn nữa vừa bị gia hỏa khó hiểu này chọc tức, làm động tới chân khí. Hắn vội vàng vươn tay, cầm lấy một cái chén trên bàn, hộc máu vào trong chén.

Cuối cùng hộc ra nửa chén máu tươi.

“Cho cho cho, cho ngươi hết.” Tô Bạch Y thuận tay ném cho Yến Tiểu Đường.

Yến Tiểu Đường nhận lấy chén trà, thần sắc quái dị, Nam Cung Tịch Nhi và Triệu Hạ Thu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

“Đi, đi ăn sáng.” Tô Bạch Y vỗ vai Triệu Hạ Thu.