Quân Hữu Vân

Chương 237: Bất Trần



“Vương gia nhị công tử!” Mọi người dưới đài đồng thanh hô.

Vị nhị công tử của Vương gia này rất ít xuất hiện trước mắt thế nhân, nghe nói trừ đọc sách ra thì hắn không yêu thích bất cứ thứ gì khác, không chút hứng thú đối với quyền thế và cả võ học. Cho nên dù trong lâu có rất nhiều người ở Hiên Duy thành, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị nhị công tử Vương Bất Trần ít khi lộ mặt này.

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Vương Bất Du thấp giọng nói.

Vương Bất Trần không để ý đến hắn, quay người, hơi cúi đầu với Nam Cung Tịch Nhi: “Kiếm pháp của cô nương rất không tồi, xá đệ không phải đối thủ.”

Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng vỗ thanh kiếm bên hông: “Ta còn chưa xuất kiếm.”

Vương Bất Trần cười: “Cô nương còn chưa xuất kiếm, đã bức cho xá đệ phải dùng chiêu Hỏa Phượng Chi Vũ này. Nếu cô nương xuất kiếm, thì sợ là hôm nay xá đệ không thể rút lui toàn thân.”

Vương Bất Du vận lực cầm chuôi kiếm, đang muốn về phía trước, lại bị Vương Bất Trần nhẹ nhàng đẩy hắn về sau, một thân kiếm khí bị đánh tan không còn một mảnh, ngay sau đó Vương Bất Trần liền kéo Vương Bất Du xuống dưới đài.

Hiên Viên Lạc bất đắc dĩ liếm môi: “Hảo tiểu tử, chắc không phải ta bị các ngươi bày cục chứ.”

Vương Bất Trần lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi lớn, thu tất cả vàng bạc trên bàn vào trong túi: “Có phải cục hay không, Hiên Viên tiên sinh tự có phán đoán. Tiền này ta có thể mang đi hay không, cũng phải xem phán đoán của Hiên Viên tiên sinh.”

Hiên Viên Lạc nhìn Nam Cung Tịch Nhi trên đài, lại nhìn qua Vương Bất Du mặt đầy tức giận mà không thể nói, thở dài, phất tay nói: “Cầm đi đi, cầm đi đi.”

“Cáo từ.” Vương Bất Trần dẫn theo Vương Bất Du bay ra khỏi tửu lầu.

Cả đám người, bỗng nhiên lâm vào một mảnh yên lặng.

Có người do dự hỏi: “Vậy là cô nương Tạ gia này thắng à?”

Hiên Viên Lạc đứng dậy nói: “Trận quyết đấu này, Tạ gia Tạ Nam Cung thắng.”

Nam Cung Tịch Nhi nhún vai, từ trên đài nhảy xuống, đi tới bên cạnh Thanh Y Lang: “Vương Bất Du thực lực tầm thường.”

Thanh Y Lang lắc đầu nói: “Đặt trong tứ đại gia tộc, Vương Bất Du cũng coi như là hảo thủ trong lứa này, không kém Đông Phương gia Đông Phương Khởi nhiều lắm, là do đường muội ngươi, quá mạnh.”

“Có điều tên Vương nhị công tử vừa rồi, thực lực cũng được.” Nam Cung Tịch Nhi nhớ lại khí thế vừa rồi của Vương Bất Trần đứng chắn giữa hai người, rất có vài phần khí phái tông sư, “Ta cảm thấy hơn xa Vương Bất Du.”

“Ta cũng mới chỉ gặp Vương Bất Trần vài lần, tính cách hắn ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với Vương Bất Du, nhưng nghe nói võ học không được, xem ra là cố tình che giấu.” Thanh Y Lang đi ra bên ngoài, “Có điều là mục tiêu vẫn chưa đạt được, vẫn là tiếc nuối.”

“Anh Hùng đại hội chỉ vừa mới bắt đầu, đánh trọng thương Vương Bất Du ngay lúc này, cũng không phải lựa chọn tốt lắm.” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

Thanh Y Lang gật đầu: “Thời cơ này đúng là không ổn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, ta đều không nhịn được, không nhịn được muốn tự mình triệt để giết chết con tim hắn!”

“Chờ đợi, luôn luôn có cơ hội.” Nam Cung Tịch Nhi trấn an.

Cửa đại hội, hai nam tử trẻ tuổi đeo mặt nạ đang muốn đi vào.

“Môn phái nào? Có thiệp mời không?” Thủ vệ quát.

Hai người này một người đeo một tấm mặt nạ thần thần quái quái, trương phồng lên, người còn lại đeo một tấm mặt nạ chỉ một màu trắng, người đeo mặt nạ thần quái thấp giọng quát: “Ngay cả Giả Diện phái chúng ta mà ngươi cũng không biết, còn hành tẩu giang hồ cái gì?”

Thủ vệ sửng sốt, ngay sau đó mắng: “Cái gì mà Giả Diện phái, chưa từng nghe tới? Ta thấy ngươi muốn trà trộn vào lừa ăn lừa uống thì có, cút cút cút, mau cút cho ông, đừng chắn đường vào.”

“Lừa ăn lừa uống, ta thấy ngươi là mắt chó coi thường người khác thì có!” Nam tử đeo mặt nạ thần quái đánh một quyền về phía thủ vệ, mà nam tử đeo mặt nạ màu trắng thì lập tức vung quyền ngăn hắn lại: “Không ổn.”

“Không có thiệp mời, thì cút. Bằng không cho dù có là Thượng Lâm Thiên Cung tới đây, cũng phải cút.” Thủ vệ giơ tay đẩy, nhưng rất nhanh đã dừng tay, bởi vì có ba tấm kim thiếp lóe lên trước mặt hắn.

“Ai nói Giả Diện phái chúng ta không có thiệp mời?” Một nam tử đeo một tấm mặt nạ hình đứa trẻ tươi cười xuất hiện trước mặt thủ vệ.

Thủ vệ nhận lấy thiệp mời, kiểm tra đi kiếm tra lại mấy lần mới xác nhận không lầm sau đó đưa thiệp mời về: “Thật sự là có Giả Diện phái gì đó à, môn phái trên giang hồ bây giờ đều đặt tên tùy tiện như thế sao?”

“Người sống trên đời, ai mà không có một tấm mặt nạ? Không phải tên môn phái chúng ta tùy tiện, mà là mọi người trên thế gian, đều không thấy nội tâm của mình sau tấm mặt nạ kia.” Người mặt cười quay đầu nói với hai người phía sau, “Vào đi thôi.”

Hai người phía sau nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đi theo người mặt cười. Ba người đi qua bên cạnh thủ vệ, lại xuyên qua một đầu phố, người mặt quỷ và người mặt trắng đồng thời vung chưởng đánh về phía người mặt cười. Người mặt cười cứng rắn ăn một chưởng này, nhưng một chút phản ứng cũng không có, cuối cùng thân mình nhẹ nhàng rung lên, chấn hai người bọn họ bắn ra ngoài.

“Hai người các ngươi cũng quá không lịch sự, ta tốn ba tấm thiệp mời để mang các ngươi vào đây, nhưng các ngươi vừa mới đi vào được vài bước, đã động thủ với ta?” Người mặt cười bất mãn nói.

Người mặt quỷ đương nhiên chính là Phong Tả Quân, người mặt trắng đương nhiên chính là Tạ Vũ Linh, bọn họ vì che giấu thân phận của mình, nên đã đeo tấm mặt nạ mà ngày ấy mua được, bọn họ vốn tưởng rằng Anh Hùng đại hội là mở cho toàn bộ môn phái lớn nhỏ trên giang hồ, không nghĩ rằng còn cần thiệp mời mới có thể vào, Phong Tả Quân dự định lấy khí thế áp người của mình để lừa thủ vệ hòng qua ải, lại thất bại. Mà người đeo mặt nạ này lại đột nhiên xuất hiện, có vẻ mười phần quỷ dị, bọn họ bèo nước gặp nhau, sao có thể là một môn phái thật được, huống hồ, Giả Diện phái căn bản chỉ là môn phái do Phong Tả Quân vừa rồi khua môi múa mép ra.

Tạ Vũ Linh trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Đương nhiên là đồng môn của các ngươi a.” Người mặt cười sâu kín nói.

“Giả thần giả quỷ.” Phong Tả Quân bước ra một bước, giơ tay muốn túm lấy mặt nạ của người mặt cười.

Người mặt cười hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, mặt nạ đứa trẻ cười bỗng nhiên biến thành mặt nạ kim cương trừng mắt, hắn nhẹ nhàng nhấc tay, áp xuống một cái, trực tiếp đánh Phong Tả Quân dính xuống dưới đất.

Phong Tả Quân mạnh tới cỡ nào? Lần trước khi xuống Học Cung hắn đã là một trong những người xuất sắc nhất trong các đệ tử trẻ tuổi, hiện giờ còn sắp chạm đến bậc cửa cuối cùng của võ đạo, lại bị người đeo mặt nạ này nhẹ nhàng chế trụ trong một chiêu.

Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng lui về sau một bước.

“Tạ Vũ Linh ngươi đừng chạy a, cứu ta.” Phong Tả Quân vội la lên.

“Vị tiền bối này.” Tạ Vũ Linh nói rất cẩn thận, “Vừa rồi là chúng ta mạo muội, xin hãy buông bằng hữu của ta ra, chuyện gì chúng ta cũng từ từ nói.”

“Vãn bối ngươi, nói chuyện còn có vài phần lễ phép.” Người đeo mặt nạ thu tay, tung chân đá Phong Tả Quân trở về.

Phong Tả Quân lui đến bên cạnh Tạ Vũ Linh, nhẹ giọng nói: “Chuồn thôi.”

“Được.” Tạ Vũ Linh vội vàng xoay người, nhưng người đeo mặt nạ kia không biết từ khi nào đã vọt tới sau lưng bọn họ.

“Không lịch sự không lịch sự, người trẻ tuổi bây giờ quá không lịch sự.” Người đeo mặt nạ lắc đầu, lại nhẹ nhàng vung tay lên, mặt nạ kim cương trừng mắt lại biến thành người phụ nữ u oán.