Quân Hữu Vân

Chương 44: Sự Chung



“Nhưng ngày đó gặp nhau, sư phụ chỉ nói ta họ Tô, tên là Tô Bạch Y. Còn cha mẹ thực sự của ta là ai, những người đó vì sao lại muốn tới giết ta, hắn đều không có nói cho ta.” Tô Bạch Y nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Không biết sư tỷ, có thể nói cho ta cái đáp án này hay không?”

“Nếu Tạ Khán Hoa nói ngươi họ Tô, hắn còn tận tâm tận lực thu ngươi làm đồ đệ, nuôi ngươi lớn, như vậy ngươi hoặc là con của đại cung chủ Tô Hàn, hoặc là là con của nhị cung chủ Tô Điểm Mặc, nhưng còn đáp án thực sự, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta đi tìm.” Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, “Mà lúc ta xuống núi, cũng muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì! Thiên Môn Thánh Tông tuyệt đối không phải Ma tông, tuyệt đối sẽ không làm ra việc chinh phạt giang hồ, lạm sát kẻ vô tội! Việc năm đó, nhất định có ẩn tình khác.”

“Vậy nhị cung chủ Tô Điểm Mặc thì sao? Sao nãy giờ vẫn không hề nghe sư tỷ nói đến nàng?” Tô Bạch Y hỏi.

“Căn cứ theo lời mẫu thân nói, Tô Điểm Mặc là muội muội của Tô Hàn, võ công bình thường, tướng mạo bình thường, tính cách lại còn không tốt lắm, chỉ là có thân phận nhị cung chủ, nhưng cũng không làm việc gì lớn.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

“Sư tỷ, lần trước ta đề cập tới vấn đề này, nhưng ngươi cũng không trực tiếp trả lời ta.” Tô Bạch Y bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm túc, “Nếu đúng như lời đồn trên giang hồ, giữa chúng ta nếu thật sự có huyết hải thâm thù giết hại cha mẹ, vậy……”

“Thì sao? Cái khác ta không biết, nhưng đánh giá của mẫu thân ta đối với Tô Hàn rất cao, nàng cho rằng việc Tô Hàn và cữu cữu đồng thời chết trận, chắc chắn có người xắp xếp trong đó. Mà cho dù người của Tô gia giết cữu cữu ta, hay là cữu cữu ta giết người của Tô gia, thì năm đó ta và ngươi còn chưa sinh ra, việc này có quan hệ gì tới chúng ta?” Nam Cung Tịch Nhi cười, “Ta là sư tỷ ngươi, ngươi là sư đệ ta. Quan hệ giữa chúng ta chính là đơn giản như thế thôi.”

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y cười nói, “Ta bỗng nhiên cảm thấy ngươi có chút……”

“Cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói.

“Có chút lãnh khốc.” Tô Bạch Y tán thưởng nói, “Đạo lý của sư tỷ rất đơn giản, rất nhanh gọn, tựa hồ là không hợp với lẽ thường, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lại không chê vào đâu được.”

“Những điều này đều là đạo lý của Học Cung.” Trong giọng nói Nam Cung Tịch Nhi mang theo vài phần tự hào, “Ngươi lần này còn chưa gặp được Nho Thánh tiên sinh, cũng có chút tiếc nuối, nếu ngươi gặp được hắn, về sau cũng sẽ nói đạo lý như thế này.”

“Nho Thánh tiên sinh, đến cuối cùng là người như thế nào?” Tô Bạch Y hỏi.

“Như ngọc.” Nam Cung Tịch Nhi chỉ nói hai chữ đặc biệt đơn giản.

“Như ngọc.” Tô Bạch Y tinh tế cân nhắc hai chữ này.

Nam Cung Tịch Nhi một lần nữa ngồi trở lại trên giường, khoanh chân bắt đầu điều tiết chân khí trong cơ thể, sau một nén nhang nàng khẽ thở dài một tiếng: “Võ công này của ngươi cũng thật tà môn, thật sự hút nội lực của ta đến bảy bảy bốn chín phần, trước khi cập bờ khôi phục nhiều nhất được sáu thành. Xem ra ngươi tìm Mộc gia hỗ trợ là đúng, bây giờ tùy tiện một tên sát thủ của Thanh Minh Viện đến là có thể giết chúng ta. Đúng rồi, Tô Bạch Y, vì sao võ công của ngươi kém như vậy?”

“Võ công ta rất kém à?” Tô Bạch Y vỗ vỗ trường kiếm bên hông, “Kiếm pháp của ta nhanh đến chính ta cũng không thấy rõ mình xuất kiếm thì sao!”

“Lừa Phong Tả Quân bọn họ còn được, còn muốn gạt ta. Ngươi căn bản không biết Vụ Lý Khán Hoa, lần đầu gặp ngươi ở Dạ Lan thành, ngươi một kiếm cũng không rút ra được.” Nam Cung Tịch Nhi nói, “Ta đoán, ngươi căn bản không biết kiếm thuật.”

“Biết biết, sư tỷ ngươi tin ta, ta không xuất kiếm, là vì mỗi lần ta xuất kiếm đều rất trân quý.” Tô Bạch Y vươn một ngón tay cái chỉ vào mình, “Khi một kiếm ta chém ra, chính là lúc quyết định thắng cục.”

“Cũng thật lợi hại. Vậy ngươi hút công lực của ta, có thể hóa thành nội lực của mình để dùng không?” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mấu chốt này.

“Nội lực hút được sẽ từ từ di chuyển đến kỳ kinh bát mạch của ta, sẽ không giữ lại ở trong đan điền, cho nên không có cách nào trở thành nội lực của ta, nhưng sẽ rèn luyện gân cốt cho ta, cho nên ta đối phó được.” Tô Bạch Y nhướng mày, “Đương nhiên, tạm thời nội lực hút được này vẫn là nội lực của ta, ta có thể dùng, chỉ là dùng hết thì sẽ tụt về bình thường, trước đây đối một chỉ với hòa thượng kia đã tốn không ít nội lực.”

“Thật là một môn võ công lợi hại.” Nam Cung Tịch Nhi biểu tình lại không thoải mái, Tô Bạch Y biết nàng đang nghĩ cái gì, qua miêu tả của hắn như vậy《 Tiên Nhân Thư 》mình đang luyện càng giống với môn võ công của Ma giáo trong truyền thuyết năm đó, hơn nữa việc của Thanh Y Lang trước đây, càng làm cho lời đồn năm đó từng chút, từng chút biến thành sự thật.

Trong phòng, bỗng nhiên không có người nói chuyện. Trong thời gian ngắn không khí tự nhiên có chút xấu hổ.

Một lúc lâu sau, Nam Cung Tịch Nhi mới do dự nói: “Vừa rồi có phải ngươi nói, chúng ta ở phòng chữ Thiên, có rất nhiều yêu cầu có thể thỏa mãn không?”

“Đúng vậy, sư tỷ, ngươi cứ phân phó, ta đi tìm Nại Lạc.” Tô Bạch Y trả lời.

“Ta muốn…… tắm rửa một chút.” Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên.

Tô Bạch Y lập tức từ trên ghế nhảy lên, mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, có chút thẹn thùng lại có chút hồi hộp: “Được được, sư tỷ ta bây giờ liền đi sắp xếp.” Nói xong, hắn lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Gần nửa canh giờ sau, tiểu Đinh và tiểu Ất phụ trách thủ vệ bên ngoài, dọn một thùng lớn, đầy nước ấm vào phòng Linh Lạc của bọn họ, bên trong thùng nước còn rải cánh hoa hồng.

“Thùng nước lớn như vậy?” Nam Cung Tịch Nhi có chút kinh ngạc.

“Hai người thì không tính là lớn.” Tiểu Đinh thủ vệ xưa nay không nói lời nào lại lạnh nhạt nói.

Tiểu Ất càng lạnh lùng nhìn Tô Bạch Y liếc mắt một cái, tức giận nói: “Giờ này đã tắm rửa? Có phải hơi sớm quá không?”

Tô Bạch Y tức khắc mặt đỏ tới lỗ tai, liên tục xua tay không dám nói gì.

Nam Cung Tịch Nhi mặt cũng đỏ lên, sau đó nhìn Tô Bạch Y liếc mắt một cái, trong ánh mắt có rất nhiều ẩn ý, nhưng cái mà Tô Bạch Y nhận thấy đầu tiên, vẫn là một tia sát khí.

Tiểu Đinh và tiểu Ất khép lại cửa phòng Linh Lạc, sau đó xoay người, nhìn thấy Tô Bạch Y lại cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Ngươi vì sao cũng ở đây?”

“Ta nhớ hai người các ngươi không phải là chưa bao giờ nói chuyện sao? Ta cũng không nghĩ các ngươi là người câm, nhưng sao hôm nay lại nói nhiều như vậy hả?” Tô Bạch Y bất đắc dĩ hỏi.

“Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, nên nói nhiều hơn một chút.” Tiểu Đinh nhàn nhạt nói.

“Nếu ngươi không nói lời nào, có lẽ ta còn có thể nằm sau bình phong, nhìn hơi nước mênh mang, tâm sự cùng sư tỷ chuyện giang hồ, Học Cung, Nho Thánh, hoặc là ta nói với nàng về rượu Hạnh Hoa, nhưng bây giờ, ta chỉ có thể ở đây thủ vệ? Hai tên các ngươi!” Tô Bạch Y cả giận nói, “Đem cho ta một cái ghế lại đây!”

Ở gần tầng chữ Thiên còn có một căn phòng thật lớn, còn lớn hơn so với bốn phòng chữ Thiên, trong đó bày đầy các loại vàng, bạc, đồ ngọc, tranh cổ, xung quanh đứng đầy những nữ tử áo trắng xinh đẹp.

Đây tự nhiên chính là phòng của Mộc Niên Hoa, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng mà gõ mặt bàn, hơi hơi cau mày, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì.

“Công tử……” Một nữ tử bên cạnh nhẹ giọng gọi.

“Sao còn chưa trở về?” Mộc Niên Hoa sâu kín nói, “Đã nói chuyện một suốt đêm rồi.”