Quan Thần

Chương 396: Người chức cao, nhìn xa trông rộng



Ấn tượng của Vương Tiếu Mẫn về Hạ Tưởng khi còn ở huyện Bá là khá tốt. Lúc đó ông ta đưa ra ý kiến muốn điều Hạ Tưởng quay trở lại thành phố Yến, mục đích là để ông ta theo dõi được nhất cử nhất động của Hạ Tưởng. Sau này huyện Bá được khai thông mở đường, du lịch phát triển, nền kinh tế chuyển sang một bước ngoặt mới, bề nổi thì là công lao của Lý Đinh Sơn nhưng người có mắt đều biết đằng sau chính là mưu kế của Hạ Tưởng, huyện có được phồn vinh như ngày hôm nay không thể không có công lao của Hạ Tưởng

Hạ Tưởng sau này bị điều về thành phố Yến, ông ta cũng cắt đứt liên lạc với Trần Phong, có nghe được chút thông tin về Hạ Tưởng. Mặc dù không nhiều và cũng không mấy chú ý đến hắn ta nhưng cứ nghe được tin gì liên quan đến Hạ Tưởng là ông ta lại để ý trong lòng. Lần này ông ta được điều tới thành phố Đan Thành đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy, quyền Thị trưởng, là một cơ hội quan trọng trong cuộc đời chính trị của ông ta. Trên cương vị thị trưởng của thành phố Đan Thành, nếu làm nên chiến tích, cộng thêm số tuổi của ông, đảm nhiệm Bí thư Thành ủy một kỳ, có thể trước khi nghỉ hưu, dựa trên chiếc ghế cấp phó tỉnh để làm bàn đạp leo lên chiếc ghế trong Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc dưỡng lão.

Trước khi đặt chân đến thành phố Đan Thành, Vương Tiếu Mẫn đã nghiên cứu kỹ lịch sử và hiện trạng của thành phố Đan Thành và so sánh cẩn thận, tỉ mỉ thành phố Đan Thành với thành phố Yến. Ông ta phát hiện về mặt phát triển nền kinh tế những năm gần đây của thành phố Đan Thành chậm chạp và lạc hậu hơn rất nhiều so với các thành phố anh em khác.

Sau khi thành lập ra tỉnh Yến không lâu, sắp xếp số thứ tự biển số xe là dựa trên thứ tự quy mô của nền kinh tế đương thời của các thành phố. Thành phố Yến xếp thứ nhất, thứ hai là thành phố Tần Đường, thứ ba là thành phố Đan Thành. Mấy chục năm sau, biển số xe của thành phố Đan Thành vẫn là đứng sau thành phố Yến thế nhưng nền kinh tế của thành phố Đan Thành lại không được liệt vào bộ tam nữa, năm ngoái xếp hạng 5, năm nay đứng thứ 6, sang năm không biết có thể trụ lại ở con số thứ 6 không còn chưa biết thế nào, Vương Tiếu Mẫn vẫn chưa nhậm chức mà đã cảm thấy rất áp lực.

Kết cấu sản xuất của thành phố Đan Thành ngày một lạc hậu, ngành bông vải, công nghiệp nhẹ cũng từng có một thời hưng thịnh nhưng bây giờ tất cả đều rất điêu linh, đang đứng bên bờ phá sản. Đương nhiên cũng không thể nhận xét là hoàn toàn không phát triển được. Tổng công ty gang thép thành phố Đan Thành được mệnh danh là một trong ba cơ sở gang thép lớn nhất cả nước, tổng tài sản lên đến hơn 500 trăm triệu nhân dân tệ. Công nhân viên chức hai mươi ngàn người được trang bị năng lực sản xuất 5 triệu tấn một năm. Tuy là thép Đan Thành phát triển thì phát triển thế nhưng vẫn là doanh nghiệp nhà nước, hiệu suất kém, đầu tư nhiều nhưng hiệu quả thấp, gánh nặng nhân công, áp lực quá lớn. Vì vậy, ngành công nghiệp nặng cũng không phải là hy vọng và lý tưởng trong mắt Vương Tiếu Mẫn.

Phải nói là thành phố Đan Thành trừ nhà máy thép Đan Thành ra thì dường như không có nền tảng công nghiệp nặng nào khác. Lại so sánh với một số xí nghiệp còn lại như như nhà máy rượu và nhà máy áo lông, có thể nói, kết cấu sản xuất công nghiệp của thành phố Đan Thành rất không hợp lý. Sản xuất công nghiệp phụ gia là ngành mới và có tiềm lực thì lại không có, về cơ bản kết cấu sản xuất công nghiệp vẫn chỉ là của mười mấy năm trước. Sau khi các tỉnh phát triển phía Nam hoàn thành xong giai đoạn chuyển đổi mô hình thì thành phố Đan Thành và đại đa số các thành phố khác của tỉnh Yến vẫn còn chìm trong giấc ngủ!

Những việc làm của Hạ Tưởng ở thành phố Yến trong việc cải tạo thôn nội đô rồi việc hắn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện An, làm cho huyện An trở thành một nơi thu hút đầu tư, mở rộng thêm khuôn viên, khu du lịch, khai thông đường, … đã cho thấy vốn hiểu biết về chính trị và đầu óc thương mại nhạy bén của hắn xuất sắc như thế nào. Thậm chí sau khi Vương Tiếu Mẫn nghiên cứu cẩn thận về tất cả các công việc kinh doanh được Hạ Tưởng thông qua cũng phải giật mình kinh ngạc. Tất cả các dự án, hạng mục mà Hạ Tưởng nhìn trúng đều đi đến thắng lợi và đạt được mục tiêu như đã dự tính ban đầu.

Vấn đề thu hút đầu tư cũng không khó, cái khó là làm thế nào để sau khi có tài chính rồi có thể duy duy trì được

Hôm nay Vương Tiếu Mẫn quả thực rất muốn gặp Hạ Tưởng, thực chất ông ta có nghe nói y là người thành phố Đan Thành nên sinh ý nghĩ vì là người Đan Thành nên hắn có thể nói cho ông biết một số thông tin về phương hướng phát triển nay mai của thành phố Đan Thành.

Lúc đầu ba người chỉ nói chuyện phiếm. Dần dần Vương Tiếu Mẫn mới đi vào đề tài chính, nói ra ý đồ của ông.

Hạ Tưởng nghe xong, cúi đầu không nói gì.

Tình hình của thành phố Đan Thành thế nào, quả thực trong bụng hắn đều biết cả rồi. Mà không chỉ có riêng thành phố Đan Thành, ngay cả toàn bộ tỉnh Yến cũng giống như vậy, kết cấu sản xuất lạc hậu, tâm lý người dân chỉ mong ổn định, không đủ sức vươn lên, hậu quả là tỉnh Yến cứ mỗi năm lại tụt hạng trong số các tỉnh có tiếng trong cả nước. Nguyên nhân chính ở đây là nền kinh tế càng về sau càng kém lại thêm đứng trước cảnh đầu tư vào tỉnh Lĩnh Nam nên càng không thể ngóc dậy được.

Quả thật ánh mắt của Khâu gia rất độc đáo, hy sinh nhiều lợi ích lớn ở nhiều lĩnh vực khác nhau, rốt cục mục đích là để nâng đỡ cho Hải Đức Trường nắm lấy tỉnh Lĩnh Nam. Hải Đức Trường vốn dĩ đang nuôi hy vọng đảm nhiệm vị trí bộ trưởng một bộ quan trọng ở Bắc Kinh, nhưng sau khi được cụ ông Khâu gia trực tiếp giảng giải, ông ta liền dứt khoát quyết định đến tỉnh Lĩnh Nam. Nhiều gia tộc khác vẫn chưa hoàn toàn ý thức được việc kinh tế đang dần dần trở thành lực lượng mang tính thay đổi vận mệnh chính trị, Khâu gia đã bước trước một bước. Chính vì vậy, Hải Đức Trường nhậm chức chưa được bao lâu thì tình cờ gặp phải chuyện của Khâu Tự Phong, chỉ cần ra tay là đã coi như quyết định được thắng bại.

Nếu như Hải Đức Trường đến tỉnh Lĩnh Nam từ hai năm trước thì Khâu Tự Phong đã có thể mượn cơn gió đông từ sự phát triển kinh tế tỉnh Lĩnh Nam, từ đó có thể làm nên những thành tích đáng tự hào ở huyện An. Mặc dù Hải Đức Trường trở thành bí thư tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam và đợi hơn một năm trong Bắc Kinh, thế nhưng bây giờ nhìn lại vẫn là việc đem lại rất nhiều lợi ích. Hải Đức Trường làm bí thư tỉnh ủy chưa được bao lâu đã ra tay, lợi dụng thế mạnh về kinh tế, thay Khâu gia lật chuyển được không ít tình thế xấu.

Có thể tiên đoán được việc sau khi Khâu Tự Phong đến thành phố Bảo, có thể có cơ hội tận dụng thế mạnh của tỉnh Lĩnh Nam hơn. Thu hút đầu tư và tài chính, cải cách những khó khăn chưa giải quyết được ở huyện An. Khi sức mạnh chính trị không làm thế nào để đạt được tầm ảnh hưởng đến hết các khu vực khác thì sức mạnh kinh tế lại có thể làm được điều đó. Ngày hôm trước, Hạ Tưởng đã tạo điều kiện cho Khâu Tự Phong gặp mặt Tào Vĩnh Quốc, đồng thời hắn cũng nói riêng với Tào Vĩnh Quốc rằng Khâu Tự Phong có thể đem nguồn đầu tư đến thành phố Bảo, thậm chí khi phân công mảng quản lý cho các lãnh đạo thành phố, có thể để Khâu Tự Phong quản lý kinh tế.

Lại nói đến trình hình trước đây giống như nhà máy thép và nhà máy dược phẩm của thành phố Yến, trên lý thuyết là vượt qua cả những doanh nghiệp quy mô lớn của cả nước, nhưng trên thực tế là bị lỗ nặng. Vì do lo duy trì hình ảnh doanh nghiệp mang tầm cỡ quốc gia, vì kế sinh nhai của vài vạn công nhân mà mối năm nhà nước phải đền bù một khối lượng tiền khổng lồ và sử dụng tiền vay lãi của ngân hàng để hạn chế lỗ ở mức thấp nhất mới không bị phá sản. Nếu như cái gì cũng căn cứ vào quy luật thị trường thì doanh nghiệp thép và dược phẩm của thành phố Yến đã bị đóng cửa từ lâu rồi.

Nhưng tình hình trong nước vẫn chỉ là tình hình trong nước, bắt buộc phải chú trọng những doanh nghiệp lớn, nếu không chẳng bao lâu dẫn đến náo loạn xã hội. Điều này Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được nhưng cái mà hắn không thể hiểu được là những tỉnh phát triển có thể chuyển đổi thành công được, tại sao doanh nghiệp lâu đời tại tỉnh Yến phải dựa vào số vốn ban đầu, phải dựa vào trợ giúp của ngân hàng, hay chỉ còn có một con đường là phá sản?

Lẽ nào không thể đường đường chính chính để đối diện với thị trường, để đọ sức với cuộc chiến này một phen?

Rõ ràng là không phải là không thể mà là không dám, là trách nhiệm không rõ ràng.

Là một tỉnh có truyền thống tư tưởng khá bảo thủ cho nên người nhậm chức lãnh đạo ở doanh nghiệp lớn không phải là doanh nghiệp kinh doanh mà lại là làm quan chức. Quy đến cùng vẫn là vấn đề họ không muốn trở thành một người lãnh đạo doanh nghiệp mà là trở thành một trong số những viên quan làm cho chính phủ, mục tiêu lớn của các vị lãnh đạo lại là thăng quan, bước lên đài cao hơn chứ chẳng phải là vắt óc suy nghĩ làm sao để đưa doanh nghiệp làm mưa làm bão trên thị trường.

Doanh nghiệp có mang lại hiệu quả hay không cũng chả có mối quan hệ bắt buộc nào với việc các ông có thể thăng chứ được hay không, vậy thì ai còn lòng dạ nào mà mất công đi làm kinh doanh nữa? Nhưng dù sao đi nữa, bỏ công sức mấy năm làm việc, lại đổi một chỗ đứng tốt rồi lại được trèo lên được thêm một bậc nữa là có thể tạm thời an tâm về việc tăng lương, chế độ đãi ngộ, thậm chí sau khi hắn đi rồi thì sự sống còn của doanh nghệp đó cũng chả còn liên quan gì đến hắn nữa.

Năm đó tỉnh Yến không phải là không ra được thành phẩm tốt của các doanh nghiệp xịn. Thời kỳ những năm 90, đã từng có một nhà máy đồng hồ đeo tay nổi tiếng cả nước, khi đó doanh nghiệp này cho ra một đoạn quảng cáo, quay cảnh người ta ném chiếc đồng hồ từ máy bay trực thăng và độ cao mười mấy mét xuống đất, vậy mà chiếc đồng hồ không hề hấn gì, vẫn chạy giờ như bình thường. Đoạn quảng cáo đó đã làm chấn động một thời và tạo nên thương hiệu nổi tiếng cả nước.

Cũng thời kỳ đó còn có thương hiệu ti vi Vũ Hoàn làm cả nước xao động cũng là thương hiệu số một trong nước. Nguồn cung không đủ cầu, rất nhiều người phải dựa vào mối quen biết để lấy số thứ tự xếp hàng mua được một chiếc ti vi màu, có thể thấy được cảnh mua bán náo nhiệt lúc bấy giờ.

Nhưng đáng tiếc là, thời đó đã trở thành dĩ vãng, thương hiệu đồng hồ nổi tiếng những năm 90 thì nay ngay cả xí nghiệp cũng bị người ta bán đi. Còn ti vi hãng Vũ Hoàn nổi tiếng cả nước ngày ấy, giờ bị đánh đồng với nhà máy linh phụ kiện, trở nên bị phụ thuộc vào một thương hiệu mới nổi.

Ngẫm nghĩ mà làm người ta đau lòng.

Hạ Tưởng còn biết được một sự thật là, trước khi thị trường bước vào thời kỳ thịnh vượng, báo chí và tạp chí tỉnh Yến chính là ngành dẫn đầu cả nước, có một quyển tạp chí Tuổi trẻ đã từng có số lượng phát hành lên đến hàng tốp trong số các tạp chí cùng loại! Còn có một loại báo loại Thời Chính (chính trị ngày nay), lượng phát hành theo kỳ cũng đạt được con số 200 ngàn bản, cùng lúc được cả hiệu quả về kinh tế lẫn chính trị cũng đáng làm người ta phải khâm phục.

Từ đầu những năm 90, cả nước tiến vào thời kỳ đổi mới, rất nhiều tờ báo mới xuất hiện ở phía nam, dựa vào mẫu mã mới mẻ và tiến bộ nhanh chóng chiếm thị trường. Tờ tạp chí Tuổi Trẻ của tỉnh Yến, lượng phát hành từ lúc đầu là con số 800 ngàn bản, không lâu sau tụt xuống còn 80 ngàn, thậm chí cho đến nay không còn được 30 ngàn! Điều đáng cười ở đây là, tờ tạp chí thuộc thể loại thanh niên này không ngờ chủ biên chính là ông già nay đã hơn 50 tuổi.

Dựa trên tư tưởng của một người già để biên tập tờ tạp chí Tuổi Trẻ mà có được cái mạch sống của thị trường thì đúng là chuyện lạ! Nhưng chuyện về báo Thời Chính, sau khi thay một vị chủ biên, lượng phát hành lại bị giảm mỗi năm mười ngàn. Tính đến nay phân ngạch thị trường lượng phát hành chỉ có 80 ngàn. Đối với một tờ báo, lượng phát hành là 80 ngàn về cơ bản là đã hạ xuống bên bờ sự sống và cái chết rồi. Nhưng người chủ biên lại không bao giờ cảm nhận được cái sai của ông ta là gì, hơn thế nữa còn tìm mọi cách để chiếm được vị trí ông chủ của Nhật báo tỉnh Yến.

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề khoảng cách giữa thị trường tỉnh Yến với các tỉnh phát triển khác càng ngày càng lớn, thì Hạ Tưởng đều không thể kìm nổi xót xa. Chỉ là vì hắn không ở vị trí đủ để làm gì, hắn chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, không thể ảnh hưởng đến quyết định của bất kỳ ai.

Thậm chí sau này thành phố Yến khó khăn lắm mới xuất hiện xuất một tập đoàn Tứ Ngưu – doanh nghiệp nổi tiếng cả nước. Tập đoàn Tứ Ngưu là một tập đoàn lớn, sản phẩm là chăn nuôi bò sữa, chế biến sữa, nghiên cứu khoa học, lượng sản xuất tiêu thụ luôn dẫn đầu trong số các doanh nghiệp cùng ngành trên cả nước. Tuy nhiên bỗng có chuyện sữa bộ có chất phân u rê! Kết quả là trong một đêm, tập đoàn Tứ Ngưu trở thành cát bụi, cũng không có đường nào để trở lại thời hưng thịnh được nữa. Rất nhiều thương hiệu hạng trung thuở ban đầu cũng chịu chung cảnh tan đàn xẻ nghé.

Có quá nhiều kinh nghiệm đã qua dạy cho, quá nhiều cảnh máu và nước mắt, nhưng thời Hạ Tưởng làm quan, chỉ chăm chăm vào việc xây dựng hạ tầng cơ sở mà hiếm khi nghĩ đến cái toàn cục, nghĩ đến cái chỉnh thể. Bây giờ làm việc ở văn phòng tỉnh ủy, làm việc với khối lượng lớn tin tức và tài liệu ở phòng Tin tức, lại phải ngồi cùng với Vương Tiếu Mẫn, để ông thị trưởng tương lai của thành phố Đan Thành mở miệng hỏi về quan điểm của hắn đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của thành phố Đan Thành, lại liên tưởng đến việc gần đây các cấp trên ở Bắc Kinh khá bất mãn và gõ tỉnh Yến, rất nhiều điều mà hắn đã suy nghĩ từ lâu nay lại hiện lên rõ mồn một trong hắn, cái cảm giác dường như một vật gì đó để quá lâu ngày rồi nên giờ muốn được mang ra sử dụng.

Quả nhiên là người làm chức cao thì có con mắt

Thế nhưng nghĩ đến thân phận của mình, rõ ràng đứng trên cương vị của một vị thị trưởng chỉ tay lãnh đạo nền kinh tế phát triển của Đan thành là rất không thức thời. Vương Tiếu Mẫn có khi lại khách sáo, có khi lại tỏ ra gần gũi. Rốt cục ông ta cũng vẫn là một trưởng của thị. Ông ta tự thỉnh giáo hắn, không hề tỏ ra có cái mác thị trưởng mà lại tỏ ra bình dị gần gũi, nếu như chính hắn chỉ biết ba hoa và chỉ tay năm ngón tức là hắn không ý thức được tác phong tự cao tự đại của bản thân.

Hạ Tưởng liền nói một cách khiêm tốn rằng:

- Trưởng ban Vương hỏi tôi thì có khác gì hỏi phải người mù mất rồi. Tôi cao nhất mới chỉ làm cái chức Phó chủ tịch thường trực huyện, bây giờ thì chỉ là Trưởng phòng phòng tin tức, không chỉ về lý lịch mà còn là trình độ đều chưa đạt được sự toàn diện, e là đã làm ngài thất vọng. Hơn nữa, ngài thị trưởng Đan cũng hiểu rất rõ về thành phố Đan Thành, hiểu hơn tôi rất nhiều, đồng thời càng có cái nhìn khái quát vấn đề hơn.

Vương Tiếu Mẫn và Đan Sĩ Kỳ nhìn nhau, cười vẻ hiểu ý.

Đan Sĩ Kỳ xúc động mà nói:

- Tiểu Hạ, nghĩ kỹ lại, tôi và bí thư Tào mặc dù chưa được xem là bạn thân nhưng cũng có thể nói vừa gặp mà đã nên duyên, bây giờ cũng là bằng hữu. Đối với cậu, tôi cũng đối xử như với con cháu. Với những gì cậu đã làm khi còn ở tổ cải tạo thôn nội đô của thành phố Yến, người khác có thể không hiểu rõ nhưng không thể gạt được tôi và Trưởng ban Vương. Tôi và Trưởng ban Vương đều tranh thủ ngày hôm nay, ngày mà em trai của cậu kết hôn để gặp mặt cậu. Có một số chuyện không nói ra nhưng mọi người đều biết rõ. Chúng tôi tới đây là vì động viên cho đám cưới, thế nhưng những cái đó lại không phải là nguyên nhân chính. Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tất cả mọi người đều ngồi thoải mái nói chuyện với nhau không quan tâm tới thân phận. Cậu đừng nghĩ tôi là Bí thư thành ủy Đan Thành, cũng đừng nghĩ Trưởng ban Vương làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ mà chỉ xem chúng tôi là bậc tiền bối của cậu mà thôi, đương nhiên, là bạn bè đều được, nói thế nào tùy cậu, miễn sao hợp với tình thế hiện tại là được.

Về phương diện mềm dẻo thì Vương Tiếu Mẫn và Đan Sĩ Kỳ rõ ràng là không như nhau, mặt ông nghiêm lại, thong thả nói:

- Tiểu Hạ, khiêm tốn là tốt, thế nhưng cũng phải biết phân biệt người này người nọ. Quan hệ giữa cậu với bí thư Trần thì không cần phải nói rồi, tôi và bí thư Trần cũng là chỗ thân tình bao năm nay, nếu không thì chúng ta đã cũng không thể ngồi cùng nhau thế này được. Cậu có bao nhiêu câu chuyện đáng thật, tầm nhìn của cậu xa bao nhiêu, trong tôi đều biết rất rõ, nếu không tôi cũng không thể mở miệng để nói chuyện với cậu về vấn đề cơ cấu kinh tế Đan Thành được. Sau khi tôi nhiệm chức thị trưởng, có thể sẽ thiếu chuyên gia kinh tế ở bên. Vì thế tôi mới bàn với cậu, là vì tôi đánh giá rất cao về cách nhìn nhận, đánh giá không giống ai của cậu, không chỉ thế, cậu còn đánh giá một cách chính xác tình hình thị trường. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy tôi là người ngoài, cậu không nói cũng không sao, tôi không ép.

Lời nói của Vương Tiếu Mẫn lạnh như băng, không có một chút biểu cảm gì. Đan Sĩ Kỳ cảm thấy khá e ngại, không khí có vẻ không được sôi nổi liền ra vẻ hòa giải.

Hạ Tưởng liền cười:

- Trưởng ban Vương đã nói thế, tôi cũng không chối cãi, cũng không phải tôi khách khí với ngài, nhưng thực ra tôi cũng không biết bắt đầu nói thế nào. Thị trưởng Đan đã nhiệm chức được nhiều năm rồi, nên trong lòng ngài cũng biết rõ là thành phố Đan Thành, tỉnh Yến và các tỉnh thành khác đều như nhau, đều bảo thủ và thiếu tinh thần tiến thủ, lại không thể hoàn toàn đổ cho nguyên nhân ở chính sách, tính cách của người tỉnh Yến cũng không có liên quan gì ở đây. Người tỉnh Yến một lòng bảo thủ, thà rằng chấp nhận ở nhà nghèo hèn còn hơn đi ra ngoài làm thuê hay gây dựng sự nghiệp. Cho dù có thành công đi chăng nữa thì cũng chỉ là tiểu phú an cư mà thôi.

Từ kiến thức hiểu biết tình hình thành phố Đan Thành của mình, Hạ Tưởng đem ra so sánh với tình hình thành phố Yến, lại phối hợp với quỹ đạo phát triển không giống nhau của Yến và Đan Thành từ ký ức của hắn để nói ra thiển ý của hắn. Bởi vì Đan Thành là nhà của hắn, hắn còn nhớ rất kỹ hướng phát triển của Đan Thành ở kiếp trước. Về cơ bản Đan Thành vẫn là nơi phát triển ổn định, không có cái gì nổi trội lắm, thế nhưng, hiệu quả nhà máy thép Đan Thành đem lại càng năm càng giảm.

Cho dù cùng với sự ra đời, phát triển của ngành sản xuất ô tô trong nước và nhu cầu về sắt thép vẫn ngày càng nhiều, thế nhưng với sự trỗi dậy của hàng loạt nhà máy thép mới đã làm cho sức cạnh tranh của nhà máy thép Đan Thành giảm xuống. Nào là tuổi đời công nhân viên chức lão hóa, thiết bị sản xuất lạc hậu, thậm chí là việc quản lý cũng kém, nhưng nguyên nhân sâu xa chính là chi phí sản xuất quá cao đã gây trở ngại lớn cho thị trường nhà máy thép Đan Thành có được lợi nhuận.

Trong cùng một tình hình như nhau, giá cả vật liệu của các doanh nghiệp khác rẻ hơn nhà máy thép Đan Thành phải đến khoảng 10%, vậy ai có thể làm người tiêu tiền như nước đến mức cứ bắt buộc phải mua nguyên vật liệu từ nhà máy thép Đan Thành chứ? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Sau này do bão giá quặng sắt trên thế giới làm cho năng suất của nhà máy thép Đan Thành bị giảm mạnh. Bởi vì thành phố Đan Thành nằm sâu trong nội địa nên không tiện thông thương và không có điều kiện thuận lợi về vận chuyển quặng sắt bằng các thành phố duyên hải. Các nhà máy thép duyên hải thậm chí có thể chi phí ít hơn nhà máy thép Đan Thành vài trăm tệ khi vận chuyển một tấn quặng. Như vậy cũng tương đương với việc chi phí mà nhà máy thép Đan Thành phải bỏ ra cũng cao hơn so với giá bán của các doanh nghiệp khác, như thế thử hỏi làm sao mà cạnh tranh được?

Sau rất nhiều kinh nghiệm xương máu, nhà máy thép Đan Thành mới bắt đầu đầu tư lượng tài chính lớn vào xây dựng tuyến đường sắt chuyên dụng nối từ thành phố Đan Thành, thẳng đến bến cảng Bột Hải ở Hoàng Ti để giải quyết tình thế cấp bách. Nhưng chịu ảnh hưởng của môi trường trong nước và tình hình thế giới, nhà máy thép Đan Thành đã thua lỗ thê thảm, nguyên khí bị tổn hại nặng nề.

Chính là do có ưu thế về vận chuyển và những điều kiện thuận lợi khác của thành phố duyên hải, nhà máy thép An ở cảng Liên Vân nay đã phát triển mạnh, trở thành một trong số các doanh nghiệp trụ cột của ngành thép trong nước.

Nhà máy thép Đan Thành chính vì thấy được nhà máy thép An đã xây dựng thành công nhà máy ở cảng Liên Vân, mới hạ quyết tâm làm tuyến đường sắt sinh mệnh, thông suốt đến cảng Hoàng Tất thành phố duyên hải của tỉnh Yến để giảm chi phí lớn trong các khâu vận chuyển và đạt được ưu thế về chi phí. Nhưng dẫu sao vẫn chậm hơn người ta một bước, đánh mất cơ hội chiếm được thị trường.

- Ví dụ như nhà máy thép Đan Thành, có mắt nhưng mà nhìn hơi thiển cận

Bụng hắn nghĩ thế nào mà bỗng nhiên thốt ra thành lời, chủ yếu là nói ra vấn đề nhức nhối đang tồn tại ở nhà máy thép Đan Thành. Kể cả Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn có chấp nhận hay không thì cũng phải nghĩ đến tâm nguyện của hắn. Hắn không mong nhìn thấy nhà máy thép của quê hương vì lại một lần nữa đi vào vết xe đổ của rất doanh nghiệp có quy mô lớn ở tỉnh Yến, chỉ vì vấn đề giá thành vận chuyển mà ngày một làm mất thị trường.

Hạ Tưởng vừa nói xong, vẻ mặt Đan Sĩ Kỳ lại nghi ngờ như lúc đầu:

- Tiểu Hạ, mong là cậu không cố tình có lời làm người khác phải giật mình. Theo như cách nhìn nhận của tôi, hiện nay tầm ảnh hưởng nhà máy thép Đan Thành trong nước cũng không đến nỗi nào. Hiệu quả đem lại cho đến thời điểm hiện tại cũng có thể nói là được, là miếng cơm manh áo của nhiều người dân thành phố Đan Thành, làm sao cậu có thể nói là tầm nhìn của nhà máy thép Đan Thành thiển cận được?

Vương Tiểu Mẫn cũng có vẻ khá bất ngờ, nhưng ông ta không khăng khăng ý kiến bao che khuyết điểm như Đan Sĩ Kỳ mà thích thú hỏi:

- Nói xem, thế nào mà thiển cận? Với tôi, chẳng qua là nhược điểm chung của một số các doanh nghiệp lớn, ví dụ như quá nhiều nhân sự, người thì thừa mà việc thì thiếu. Ngoài vấn đề này ra thì thị trường nhà máy thép Đan Thành đang có vẫn được coi là khá, tôi vẫn rất lạc quan. Cậu vừa mới nói là chỉ vào nhà máy thép Đan Thành, doanh nghiệp lớn nhất Đan Thành, nên ắt hẳn là nhìn xa trông rộng và sâu sắc hơn tôi, cậu nói xem thế nào.

Đan Sĩ Kỳ thì tỏ thái độ kinh ngạc còn Vương Tiếu Mẫn lại tỏ vẻ chấp nhận, khiêm tốn.