Quan Thần

Chương 495: Hiệp đấu thứ tư, hoàn toàn thắng lợi



Sở Nhiên ngẫm nghĩ, lắc đầu không nói nữa, hiển nhiên đã thừa nhận thất bại.

Trương Dương biết, đã đến lúc y ra mặt. Y vừa bị Phạm Tranh đả kích, dáng vẻ bệ vệ kiềm chế không ít, tuy nhiên giọng điệu vẫncó khí thế gây sự ép người:

- Xin hỏi Trưởng phòng Hạ, có phải anh thừa nhận đàm phán với Kodak, là có lợi ích, mà không phải vì mở rộng chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nên mới kéo đến tài chính một tỷ rưỡi USD hay không?

Cách hỏi của Trương Dương dấu vết quá rõ ràng. Hiển nhiên là muốn làm thấp đi chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, Hạ Tưởng lập tức mặt nghiêm túc nói:

- Chính sách của tỉnh Yến là quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Yến, tôi thân là thành viên tổ lãnh đạo, đương nhiên phải kiên định bất dịch mà chấp hành, nhưng bất cứ vấn đề thảo luận đối với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, một mực không đáng trả lời. Hơn nữa anh chẳng những là người ngoài cuộc, cũng không có trải nghiệm công tác ở cơ quan chính phủ, càng không có tư cách nói nhăn nói cuội! Tôi chỉ muốn ở đây xuất phát từ góc độ của tôi và trải nghiệm công tác của cá nhân, thảo luận một số tình huống chấp hành hạng mục cụ thể theo chính sách.

Ý của Hạ Tưởng rất rõ ràng mà nói cho Trương Dương và Trình Hi Học biết, bất cứ vấn đề nào dẫn tới phương hướng đúng và sai của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, hắn đều không tham dự thảo luận, chỉ nhằm vào công tác cụ thể của hắn, giải đáp chút ít.

Trình Hi Học ở phía sau hơi hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sầu lo không dễ phát hiện.

Trương Dương hơi hơi có chút xấu hổ, ngây người sửng sốt, vì muốn hỏi khó Hạ Tưởng, vẫn là thừa nhận cách nói của Hạ Tưởng:

- Được, chúng ta cũng chỉ nhằm vào công tác cụ thể của anh mà thảo luận đề tài.

- Đàm phán với Kodak, thật ra có rất nhiều tin tức bên trong, tôi cũng không tán thành cách nói nhặt được lợi ích của tiến sĩ Trương, đương nhiên, khi tôi và Kodak tiếp xúc, Đạt Phú đã cùng Kodak tiến hành đàm phán hơn một năm. Khi tôi tiếp nhận, lợi ích lớn nhất là mọi người đều quen biết rồi, không cần dò xét tiếp xúc. Nhưng đồng thời có một thiếu sót lớn nhất, chính là đã trải qua hơn một năm tiếp xúc, Kodak đã hoàn toàn nắm giữ điểm mấu chốt của Đạt Phú, cho nên tôi vào lúc này tiếp nhận tham gia vào đàm phán với Kodak, muốn thuyết phục bọn họ, làm cho bọn họ thay đổi nguyên tắc vốn kiên trì đã hơn một năm, khó càng thêm khó!

Trương Dương không nghĩ tới Hạ Tưởng nhân thế dựa thế, trực tiếp đem chuyện đàm phán hơn một năm qua nói thành khó khăn mà không phải là ưu thế, còn nói như thể vua trước mặt quan, lập tức khiến y kinh ngạc nói không ra lời. Nghĩ lại, cách nói của Hạ Tưởng dường như cũng rất có đạo lý. Y thật sự tìm không ra lý do phản bác, không khỏi âm thầm cảm thán, Hạ Tưởng thật là một người giỏi ăn nói, chẳng những trấn tĩnh tự nhiên, lời nói sắc bén, cũng không ai có thể sánh bằng.

Trương Dương trong lòng đối với Hạ Tưởng không khỏi nảy sinh một chút kính nể.

Hạ Tưởng cũng biết rõ, làm lính hầu của Trình Hi Học, Sở Nhiên và Trương Dương nôn nóng khó nhịn nổi đứng ra thay Trình Hi Học phất cờ hò reo, một là vì quấy rầy ý nghĩ của hắn, hai là dọn đường cho Trình Hi Học. Nếu họ đã nhảy ra, hắn tiện tay dọn luôn hai chướng ngại vật cũng không sao. Hơn nữa hắn mặt ngoài là đấu trí với hai người đó, nhưng ai không biết rõ trên thực tế hắn đang giao chiến với Trình Hi Học!

- Khi đàm phán với Kodak, tôi đã định ra ba điểm mấu chốt cho bản thân. Thứ nhất, không thể mất thương hiệu dân tộc, phải bảo toàn, mặc kệ đối phương bỏ vốn nhiều ít, phải giữ lại quyền khống chế cổ phần. Thứ hai, phải có kế hoạch phát triển lâu dài, không thể chỉ kéo về đầu tư, mặc kệ lợi nhuận dài lâu. Thứ ba, phải đầu tư dây chuyền sản xuất máy ảnh kỹ thuật số, bởi vì theo sự ra đời và phát triển của máy ảnh kỹ thuật số, thị trường máy ảnh phim cuộn sẽ dần dần suy thoái, và sẽ rút khỏi thị trường, máy ảnh sau này, sẽ là thiên hạ của máy ảnh kỹ thuật số.

Hạ Tưởng lời vừa nói ra, lập tức dẫn đến một loạt tiếng nghị luận.

- Không thể nào, máy ảnh kỹ thuật số sao có thể thay thế máy ảnh phim cuộn? Người si nói mộng,ngu ngốc vô nghĩa

- Hạ Tưởng này quá cuồng vọng, dám ở ngay trước mặt vô số kinh tế học gia, đưa ra một kết luận lớn như vậy, hết sức phù phiếm. Máy ảnh kỹ thuật số trời sinh có rất nhiều khuyết điểm, mãi mãi không thể nào thay thế địa vị thị trường máy ảnh truyền thống.

- Tôi không tin máy ảnh kỹ thuật số cuối cùng sẽ thống nhất thị trường, tính ỷ lại của máy ảnh kỹ thuật số rất cao, không có máy tính, ảnh chụp của máy ảnh kỹ thuật số sẽ không có chỗ lưu giữ. Cho nên kết luận máy ảnh kỹ thuật số thay thế máy ảnh phim cuộn, nói còn quá sớm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nghe được một loạt tiếng phản đối, Trình Hi Học rốt cục lộ ra mỉm cười.

Xem ra đưa Hạ Tưởng lên sân khấu là quyết định bình thường. Người trẻ tuổi, rốt cuộc từng trải không nhiều kiến thức cũng ít, ở trên sân khấu rất dễ lâng lâng, rất dễ quên hết tất cả, một khi kích động dễ dàng nói mạnh miệng. Một khi nói mạnh miệng, sẽ có cớ bị người khác công kích.

Trình Hi Học kịp thời đứng ra, giọng điệu thấm thía nói:

- Hạ Tưởng, ngay trước mặt các vị chuyên gia, đừng nói những lời không suy nghĩ, càng đừng nói những lời nói mạnh miệng, nhất là những lời tiên đoán đối với thị trường. Đang ngồi đây đều là kinh tế học gia rất có danh vọng ở thủ đô thậm chí ở trong nước, cách nhìn và hiểu biết đối với thị trường đương nhiên mạnh hơn cậu nhiều, cậu ăn nói ngông cuồng nói là máy ảnh kỹ thuật số có thể thay thế máy ảnh truyền thống, có phải hơi ăn nói lung tung hay không? Nghe cậu nói như vậy, tôi hiện vô cùng hoài nghi rốt cuộc có phải cậu thuyết phục Kodak đến thành phố Bảo đầu tư hay không. Hay là bạn của cậu ở Mỹ đã giúp cậu?

Trình Hi Học với cách nói nửa đùa giỡn nói ra những lời này với Hạ Tưởng, ông thân là Thái Sơn Bắc Đẩu giới học thuật, đương nhiên ngại trực tiếp công kích Hạ Tưởng, mà nói ra với cách nói thoải mái vui đùa, mới phù hợp với thân phận của ông.

Hạ Tưởng cũng không nôn nóng, hắn tung ra một luận điệu kinh người, chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang, khiến Trình Hi Học sớm đứng ra chính diện giao chiến với hắn, hắn ngược lại cười nói:

- Quả thật là tôi đã thuyết phục Kodak đưa ra quyết định đầu tư.

- Thuyết phục thế nào?

Trình Hi Học vẫn như cũ vẻ mặt cười tủm tỉm.

- Tôi dùng quan điểm máy ảnh kỹ thuật số cuối cùng sẽ thay thế máy ảnh truyền thống mà thuyết phục Kodak. Cuối cùng qua chủ tịch hội đồng quản trị phê chuẩn, đưa ra quyết định đầu tư Đạt Phú một tỷ rưỡi đô la Mỹ!

Một cục đá làm gợn dậy ngàn đợt sóng, lời này nói ra, lập tức hội đường lặng ngắt như tờ.

Một câu của Hạ Tưởng làm điên đảo quan niệm của tất cả phái bảo thủ ngồi đây, họ cũng từng thảo luận riêng, rốt cuộc Hạ Tưởng làm thế nào thuyết phục và đả động cấp cao của Kodak, mới khiến Kodak cuối cùng quyết định đầu tư thành phố Bảo, đối với điều này cũng phải có không ít kết luận kỳ quái, nhưng lại không ngờ chân tướng so với kết luận của họ lại khác xa như vậy!

Sao có thể là máy ảnh kỹ thuật số?

Nhưng mọi người cũng biết rõ, Hạ Tưởng không có khả năng cũng không dám ở trước mặt phần đông kinh tế học gia mà nói láo, huống chi giáo sư Cốc Nho của hắn còn đang ngồi ở hàng đầu. Chỉ có điều chân tướng quá sốc, nhất thời không thể chấp nhận.

Ngay cả Trình Hi Học cũng kinh ngạc mà không chống lại lời nào. Hạ Tưởng khá lắm, cố ý quẳng lưỡi câu dụ mồi, đợi khi mọi người bức thiết muốn biết chân tướng, hắn mới tung ra luận điệu của hắn, làm cho người ta không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Thông minh, thủ đoạn thông minh!

Hạ Tưởng cần không phải là quá trình cụ thể thảo luận với mọi người, mà là muốn thông qua cơ hội lần này nói cho mọi người biết một sự thật, hiệu quả hắn muốn đạt tới cũng không phải khiến tất cả mọi người đều chấp nhận chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cũng không phải cố ý tuyên dương chính mình, chỉ là để giảm bớt đến mức ảnh hưởng bất lợi thấp nhất mà buổi diễn thuyết của Trình Hi Học mang đến.

Bởi vì Hạ Tưởng biết rõ ưu thế và thiếu sót của bản thân, muốn trên lý luận thuyết phục Trình Hi Học là không có khả năng. Hắn không có tri thức lý luận cao thâm như vậy, hơn nữa tranh luận trên lý luận lại rất khó phân ra cao thấp, thật muốn ở đây biện luận không ngừng với Trình Hi Học, cho dù miễn cưỡng bất bại, cũng là bại rồi. Hắn chỉ có thể nói sự thật, dùng sự thật mà tất cả mọi người khó tin nhưng là chuyện có thật cực kỳ chính xác, nhất cử cho ra kết luận không thể tranh luận.

Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Trình Hi Học một cái, lại liếc mắt nhìn Sở Nhiên và Trương Dương một cái, biết thời cơ cuối cùng đã đến, không thể tiếp tục giằng co với Trình Hi Học nữa, dễ tốc chiến tốc thắng, không dễ kéo dài, hắn hơi hơi trầm mặc một lát, vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Có người suy đoán tôi là một quan liêu nhỏ, thậm chí là một tham quan, cũng có người cho rằng tôi có tài năng, có hiểu biết, thật ra đều không phải, tôi chỉ là một người bình thường, một thanh niên rất bình thường. Cũng như các bạn học có mặt ở đây, có ước mơ, có lý tưởng, có nhiệt tình, cũng có kích động. Tôi chẳng qua ở vị trí mấu chốt trong Tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, đương nhiên vì vậy mà trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Nếu tôi vì uất ức mà từ bỏ lý tưởng, vì gặp đối đãi không công bằng mà rút lui, tôi chẳng những có lỗi với ủy thác trọng trách của lãnh đạo cấp trên, cũng có lỗi với lời thề mà bản thân đã từng lập.

- Tôi nghĩ các bạn học cũng giống như tôi, trước khi chưa đi ra ngoài xã hội, đã từng có chí hướng rộng lớn và ước mơ tốt đẹp. Ước mơ quả thật tốt đẹp, bởi vì ước mơ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, chúng ta muốn ước mơ như thế nào nó nhất định phải như thế đó, cho nên nó mới tốt đẹp mà làm người ta hướng tới. Nhưng sự thật thường lại rất bất đắc dĩ, thậm chí tàn khốc, bởi vì mỗi một việc thành công, đều phải trải qua vô số lần cố gắng, đều có hoặc nhiều hoặc ít lực cản, thậm chí còn có người phá hỏng. Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi cũng từng có lùi bước, từng có thất vọng, cũng từng có lúc trong đêm yên lặng, nghĩ về lý tưởng và khát vọng của bản thân không thể thực hiện, mà u sầu rơi lệ. Lý tưởng của người với người khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, chính là đều nguyện ý trở thành có có ích cho xã hội, đều nguyện ý được trọng dụng, nguyện ý dựa vào sức lực của bản thân, để cho càng nhiều người có cuộc sống càng tốt đẹp. Nếu theo chính trị, chính là ý niệm căn bản làm quan tạo phúc. Nếu theo kinh doanh, chính là đồng thời với sự giàu có của bản thân, càng khiến nhiều người càng giàu có thêm. Nhân loại có một tình cảm căn bản nhất cũng là tốt đẹp nhất, chính là yêu. Người làm quan yêu dân chúng, người kinh doanh yêu nhân viên, kính yêu lẫn nhau, thế giới mới càng tốt đẹp.

Hạ Tưởng hít sâu một hơi, khiến chính mình có vẻ càng bình tĩnh càng thản nhiên một ít, bởi vì lời nói kế tiếp, sẽ là lời tâm huyết của hắn.

- Trên thế giới có hai thứ làm lòng người kinh ngạc nhất, một là gửi gắm lý tưởng cả đời theo đuổi, một là trách nhiệm phải gánh vác trong hiện thực. Bởi vì có lý tưởng, chúng ta tràn đầy hy vọng đối với tương lai. Bởi vì có trách nhiệm, chúng ta gánh vác trọng trách đi về phía trước, làm việc nghĩa không được chùn bước. Lý tưởng của tôi cũng không lớn và xa vời, nói thật, từ chỗ nhỏ mà nói, chỉ hy vọng bản thân có thể mua được một chiếc xe hơi, có một nơi ở thoải mái, có một người yêu hiểu ý.

- Hướng về chỗ lớn mà nói, là hy vọng bản thân và phòng ban của bản thân, có thể thuận lợi hoàn thành mỗi một nhiệm vụ hạng mục mà cấp trên giao cho, hy vọng bản thân và các đồng nghiệp đều có được tiền thưởng, đều có thể có được sự nhận định của cấp trên, đều có cơ hội thăng chức. Rộng lớn hơn nữa mà nói, là hy vọng bản thân nếu như có một ngày có thể quản lý chính trị, phải nhớ kỹ đạo lý làm quan tạo phúc, không dám nói là phải vì dân chúng có bao nhiêu đóng góp to lớn, cũng không nghĩ nơi bản thân chấp chính có GDP cao bao nhiêu, xếp hạng cao thế nào, chỉ muốn làm cho tất cả mọi người đều ăn no mặc ấm, đều có công việc có nhà ở, để cho người già được nuôi dưỡng, để cho học sinh được dạy dỗ, để cho người lao động có được gặt hái, để cho người bệnh có thể được chữa trị.

Hạ Tưởng trong lòng tràn đầy cảm thán và phấn khích, hắn đang nhìn mọi người diễn thuyết, đúng là không phải tuôn trào cảm xúc? Mặc dù hắn cho tới bây giờ đều là một thái độ bình tĩnh thong dong, nhưng đối mặt với xung đột chính trị và sự cài bẫy hãm hại của đối thủ, cũng từng mệt mỏi thể xác và tinh thần, cũng từng dao động, cũng từng có ý niệm lùi bước trong đầu. Hắn không lo cơm áo, cũng có tài sản có thể cam đoan cả đời phú quý, nhất định phải chìm nổi trong chốn quan trường đầy nguy cơ, vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì cái dục vọng quyền lực? Chỉ vì khoái cảm đạp người khác dưới chân?

Không phải. Đương nhiên không phải!

Hạ Tưởng quả thật là không có tham vọng quá lớn, cũng không muốn dựa vào sức lực bản thân thay đổi xã hội và lịch sử, hắn chỉ hy vọng vào quan trường, dùng hết khả năng của hắn, thay đổi mọi thứ hắn có khả năng thay đổi. Gặp sự bất bình phải tận lực khôi phục công bằng, gặp được người đáng để nâng đỡ, phải tận lực ra roi thúc ngựa vì anh ta. Gặp người mình yêu, phải tận lực khiến cô ấy sống tốt hơn. Nếu như có thể ngồi đến vị trí cao, thì tận lực làm ra một số thực tế, làm cho dân chúng đều được lợi ích thực tế, làm cho tham quan xuống ngựa, làm cho người có khả năng được đi lên.

Chỉ có điều hết thảy hết thảy, nói ra thì dễ dàng, làm thì quá khó. Không nói mỗi một bước đều gặp phải nhiều cản trở lớn nhỏ, dù là ngồi vào địa vị cao như Bí thư Tỉnh ủy, cũng là mọi chuyện bị kiềm chế, bởi vì sức một người dù sao cũng có hạn, bởi vì muốn đại đa số người có được lợi ích, thì nhất thiết phải động chạm di dời lợi ích của thế lực bảo thủ và tập đoàn lũng đoạn.

Chính vì hắn kiên định mà ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, mới khuấy động đến lợi ích thế lực bảo thủ phía sau Trình Hi Học, mới có Trình Hi Học liên tiếp chèn ép và công kích hắn, chẳng những viết phê phán hắn trên báo chí, trên buổi diễn thuyết, cũng muốn đấu khẩu với hắn, hắn nhìn như có phản ứng bình tĩnh, nhưng nội tâm chịu đựng áp lực cực lớn, lại có người nào biết?

Hạ Tưởng nhìn đám đông người đen nghìn nghịt ở dưới sân khấu, có người trầm mặc, có người mỉm cười, có người chấp nhận, có người châm biếm, tâm tình ngược lại càng thêm bình tĩnh:

- Xóa đi quầng sáng trưởng phòng trên người tôi, không đề cập tới thân phận ở tổ lãnh đạo của tôi, kỳ thật tôi và mọi người giống nhau, cũng là một người trẻ tuổi rất bình thường, có ước mơ, có phấn khích, có vui vẻ, có đau khổ. Có lẽ năng lực của tôi có hạn, có lẽ tôi cũng có khuyết điểm thế này thế kia, nhưng nếu như tôi đảm nhiệm trưởng phòng tổ lãnh đạo, mặc kệ đối mặt với chỉ trích gì, làm khó dễ gì, còn có phỉ báng gì, tôi đều phải cắn chặt răng, dũng cảm mà đối diện hết thảy mọi thứ, bất kể là đổ lỗi hay là bị làm khó dễ đến từ vị lãnh đạo cao cao tại thượng nào đó, cũng mặc kệ những phỉ báng và chỉ trích đến từ vị chuyên gia và giáo sư danh tiếng lẫy lừng nào đó! Bởi vì tôi và mọi người giống nhau, có lý tưởng có theo đuổi, không dễ dàng từ bỏ.

- Bất cứ thời điểm bất cứ thành công đều không thể một lần là xong, năng lực không đủ tôi có thể học tập gấp bội, có khuyết điểm tôi có thể cố gắng sửa lại, có làm khó dễ và đủ loại chỉ trích, tôi có thể yên lặng chịu được. Không có gì, tôi nghĩ chỉ cần tôi kiên trì đến cùng, chỉ cần tôi làm ra thành tích nên có, chỉ cần tôi không thẹn với lương tâm, chỉ cần tôi không làm thất vọng tất cả những người ủng hộ và tín nhiệm tôi, vậy thì những chỉ trích và làm khó dễ, những phỉ báng và vu khống, cứ cho chúng đi, tôi không phản bác cũng không cãi lại, tôi chỉ muốn vùi đầu chăm chỉ làm việc, dùng thành tích để chứng minh hết thảy!

Sau khi trầm mặc mười mấy giây, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.

Trong mắt Hạ Tưởng ẩn hiện nước mắt, hướng xuống sân khấu cúi đầu chào:

- Tôi biết sống chết, biết ấm lạnh, biết vinh nhục, biết vui vẻ và đau khổ, tôi chỉ là một công dân bình thường, là một người trẻ tuổi tận tâm tận lực phấn đấu vì lý tưởng của chính mình, cũng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng "Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi" (Chỉ cần có lợi cho đất nước cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì mình rất có thể gặp tai họa mà trốn tránh), cuối cùng tôi chỉ muốn nói thêm câu nữa, những gì tôi đã làm ở tổ lãnh đạo, mặc dùcó rất nhiều người hoài nghi hoặc suy đoán, còn có lăng nhục và vu khống, tôi cũng có một câu tặng cho bọn họ: "phủ ngưỡng vô quý thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu" (cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, khen hay chê là do thời gian trả lời)!

Cùng với tiếng vỗ tay như sấm chính là, toàn bộ những giáo sư ngồi hàng đầu đều đứng dậy, toàn bộ những tinh anh và lãnh đạo các giới từ hàng thứ hai đến hàng thứ mười đều đứng dậy, sau đó, hơn ngàn người trên hội trường, tất cả mọi người đều đứng dậy!

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng vỗ tay, âm thanh ủng hộ cùng với tiếng thét chói tai của các học sinh, vang lên rần rần. Không khí hiện trường giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tất cả mọi người bị sự khiêu khích của Hạ Tưởng đốt cháy, trong lòng tràn đầy cảm động và cảm thán! Nghiêm Tiểu Thì dùng sức vỗ tay, trong mắt lệ rơi không ngừng. Sự uất ức và chua xót của Hạ Tưởng ai có thể biết? Hắn bị bao nhiêu người chèn ép, lại bị bao nhiêu người ác ý hãm hại? Hắn xưa nay chính là một bộ dáng thong dong. Trên thực tế, hắn cũng là con người, cũng cần an ủi và quan tâm!

Phạm Tranh nắm chặt đôi tay, ánh mắt kiên định mà tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cốc Nho cũng là vẻ mặt vui mừng và thỏa mãn, ông xưa nay chưa từng cảm thấy vui vẻ và cảm động giống hôm nay. Khá khen một Hạ Tưởng, khá khen cho một người trẻ tuổi biết vinh nhục biết ấm lạnh biết tiến thoái!

Ngay cả Sở Nhiên và Trương Dương cũng bị diễn thuyết của Hạ Tưởng cuốn hút, vẻ mặt khâm phục, cũng không ngừng vỗ tay. Người Trung Quốc xưa nay hàm súc kín đáo, không đòi hỏi tình cảm lộ ra ngoài, hôm nay Hạ Tưởng lại biểu lộ chân tướng, chẳng những khiến hình tượng đầy đặn mà thân thiết của hắn, khiến tất cả những người quen biết và không quen biết hắn đều tràn đầy thiện cảm, cũng khiến hắn vì diễn thuyết chan chứa thâm tình, trong thời gian rất ngắn, thắng được thông cảm của mọi người.

Trình Hi Học rất là cảm thán, mặc dù ông toàn tâm toàn ý muốn chèn ép Hạ Tưởng, nhưng bài diễn thuyết hôm nay của Hạ Tưởng cũng khiến ông thiết thực mà cảm nhận được một Hạ Tưởng chân thật, một Hạ Tưởng thông minh, một Hạ Tưởng cơ trí đa dạng. Cũng khiến ông không ngừng khâm phục tài ăn nói và sức hấp dẫn của Hạ Tưởng, ông biết, nguyện vọng hôm nay của ông chẳng những sẽ thất bại, còn khiến Hạ Tưởng mượn cơ hội này nổi danh, thắng được thiện cảm mà trước nay chưa từng có của mọi người!

Bởi vì Hạ Tưởng thông minh ở chỗ, hắn không đàm luận kinh tế với kinh tế học gia, cũng không đàm luận chính trị với chuyên gia học giả, hắn dùng tinh thần chủ nghĩa nhân văn đối thoại với kinh tế học gia, dùng chân tình cảm xúc thật và nhiệt tình giao lưu với sinh viên, đồng thời thắng được lý giải và ủng hộ của giáo sư và học sinh, khiến tất cả chỉ trích và khiển trách trước đó của Trình Hi Học đều hóa thành hư ảo.

Thậm chí Hạ Tưởng cũng không cần giải thích nhiều về chỉ trích nhằm vào hắn, Hạ Tưởng cũng đã đạt được toàn thắng! Thông minh, thật sự là một người trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh!